Phế Phi Phục Sủng

Chương 38: Thành Ưu Châu




Cẩm Tĩnh liền đánh trống lảng hỏi:
"Lần này chàng định đi có lâu hay không?, nếu chúng ta đi đường thủy thì bao lâu mới tới nơi, thiếp nghe nói giang nam rất đẹp nuôi dưỡng được rất nhiều người con gái tài giỏi ".
Ẩn Dương cười nói:
"Nàng có vẻ đã tìm hiểu qua còn kỹ hơn cả ta rồi đó, lần này nếu mọi việc thuận lợi thì sẽ đi khoảng ba đến năm tháng, vì nguyên thời gian trên đường cả đi lẫn về đã mất hai tháng rồi, thời gian còn lại tha hồ cho nàng vui chơi thỏa thích ".
Cẩm Tĩnh nghe thấy thế thì vô cùng vui xướng, năm tháng thời gian quá nhiều để nàng chinh phục trái tim hoàng đế rồi, thật là ông trời cũng giúp nàng mà.
Trời gần tối xe ngựa cũng đã đến thành U Châu, vì để tránh kinh động nên đoàn người đóng giả làm thương nhân đi Giang Nam để lấy vải vóc.
Toàn bộ giấy tờ thông quan đac được chuẩn bị đầu đủ nên đoàn người dễ dàng vào thành.
Đội trưởng tìm được một khách trọ sạch sẽ để ở tạm, mọi người chia nhau về phòng và phân chia nhau canh gác để bảo vệ hoàng thượng và Tĩnh phi.
Hai nha đầu A Hoa và A Nhược được sắp xếp thay ca nhau, lần này vì đi xa tránh nhiều thứ cho nên A Bích và A Huệ phải ở lại hoàng cung trông coi Hạ Lan cung.
Vì để tăng cao tình cảm và muốn hoàng thượng quen dần với sự hiện diện của mình trong tương lai Cẩm Tĩnh đã tự tay làm hết những công việc chăm sóc cho hoàng thượng và mình, từ những việc cá nhân đến phức tạp.
Lúc đầu hai người có vẻ không quen lắm nhưng dần dà lại cảm thấy thích nghi và tự do nên cũng quen dần và có một cảm giác cũng mới lạ.
Cứ ban ngày đoàn người dậy để lên đường còn đến gần tối lại nghỉ ngơi ở các thành trì khác nhau mà không có bất kỳ sự cố nào sảy ra.
Đội quân do sự chỉ đạo của đội trưởng Mạc Thiên Vân vô cùng lưu loát và nghiêm chỉnh, tuy có có gần hai mươi người thôi nhưng lại vô cùng nhịp nhàngvaf ăn ý.
Trên đường Cẩm Tĩnh cũng cứu giúp được khá nhiều người dân nhưng tuy nhiên cũng chỉ nhanh chóng vì không thể làm lỡ tiến trình của cả đoàn được.
Càng đi xa kinh thành thì người dân đói khỏi càng nhiều, khi hoàng thượng tận mắt chứng kiến thì vô cùng đau xót.
Y không thể ngờ rằng tấu sớ và tình hình thực tế lại khác xa nhau như vậy, có tận mắt chứng kiến mới hiểu được nỗi khổ sâu sắc của ngườu dân nơi đây.
Chính vì lẽ đó khi Cẩm Tĩnh kêu dừng lại phát lương thực cho bà con mà Y không can ngăn.
Qua những lần trên Y mới càng ngày càng hiểu rõ về con người thật của nàng, không có gì gọi là lừa dối, nàng rất thật lòng và giàu tình thương,nàng không một chút gì kiểu cách và giả dối.
Tuy nhiên nàng là người thông minh biết dừng lúc nào kịp lúc để cho binh sĩ không phải nhắc nhở.
Vì nàng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyến đi, không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng được.
Có lẽ chính vì lòng tốt này của nàng nên hai người bọn họ mới tránh được lần mưu sát đầu tiên, vì tiến độ của bọn họ bị chậm lại mất hai ngày đường.
Cứ thế cuối cùng hai người cũng đến được thành Ưu Châu là nơi chung chuyển để lên thuyền đến Giang Nam.
Vì để bảo vệ sức khỏe trước khi lên tầu nên hai người đã quyết định ở lại thành Ưu Châu một hôm để nghỉ ngơi.
Ngày hôm đó Ẩn Dương dẫn nàng đi thăm quan toàn bộ khung cảnh của thành Ưu Châu, nơi đây vô cùng đẹp và thơ mộng.
Khi còn là thái tử Ẩn Dương đã có dịp đến đây vài lần nên cũng hiểu biết chút ít.
Cẩm Tĩnh thích thú vui chơi quên cả lối về, được ăn rất nhiều món ngon và nàng còn bị Y dụ dỗ uống một chút rượu nữa.
Ai ngờ tửu lượng nàng quá yếu chỉ mới mấy chén mà đã say không biết gì rồi.
Tối hôm đó hai người điên đảo cả một đêm trong phòng dẫn đến sáng hôm sau Cẩm Tĩnh không thể thức dậy nổi.
Mà lịch lên thuyền đã đến nên Ẩn Dương liền bế nàng lên thuyền, nhìn tiểu mỹ nhân mệt phờ nằm trong lòng mình mà Y thầm cười.
Cũng thầm trách mình tối hôm qua không biết tiết chế, nói là nghỉ ngơi để có sức lên thuyền vậy mà cuối cùng còn mệt mỏi hơn.
Nhưng thật sự không thể trách Y, dáng vẻ say rượu của nàng quá mê người khiến cho Y không thể dừng lại được.
Càng ở gần nàng Y càng không kiềm chế được mình, nàng giống như một liều thuốc kích thích Y, đó là thời gian này Cẩm Tĩnh đã ngừng dùng mê hương.
Bởi vì cái gì dùng nhiều quá cũng có hại và lạm dụng thuốc nên nàng đã bỏ, với lại thời gian nàu nàng đang muốn có hài tử nên không thể dùng những loại dược liệu đó.
Tuy thành phần của nó không ảnh hưởng gì lắm đến hài tử nhưng nàng vẫn chọn cách cẩn thận.
Đối với nàng hài tử rất quan trọng, không phải vì để tranh sủng mà đối với nàng hài tử là cái gì đó rats thiêng liêng.
Là một sinh mệnh nhỏ gắn kết nàng và nhóc, tuổi thơ nàng đã không có tình thân nên nàng rất khát khao mãnh liệt sự ra đời của bảo bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.