Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Chương 34: Thương nhân (3)




Trạch Hâm nhìn Tiền Phong bối rối hai giây, rất nhanh liền khôi phục bình thường, thanh âm trầm ổn nói với quản gia bên người: “Ngươi dẫn bọn hắn vào đi”
Rất nhanh, có một nam một nữ xuất hiện ở tại trước mặt hai người, nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này, Trạch Hâm đột nhiên nghĩ không rõ, vì cái gì luôn luôn có chút người, lấy danh nghĩa vô tội là không yêu, yên tâm thoải mái tiếp thụ tặng phẩm của người khác.
“Tiền công tử, đã lâu không gặp.” Nhìn nam tử ngồi ở xe lăn, trong mắt nữ tử hiện lên một chút đáng tiếc, chỉ là rất nhanh liền bị đầy mặt nhu tình thay thế.
“Đã lâu không gặp.”
Trạch Hâm cảm thấy, cậu không hiểu lại nghe ra được kích động bị cực lực che dấu ở bên trong giọng nói trấn định.
“Đây là thứ ta cùng Tử Tấn tìm được, hi vọng có thể giúp ngươi.” Nữ tử ôn nhu nói, tiếp theo tiếp nhận một cái hòm tinh xảo trong tay nam nhân theo phía sau đưa cho hắn.
Tiền Phong sửng sốt hai giây, rất nhanh tiếp nhận thứ trong tay nàng, sau đó mở ra nhìn thoáng qua. ở sau người Trạch Hâm lặng lẽ nhìn thoáng qua, tựa hồ là một đóa hoa sen huyết sắc được bảo tồn thập phần tốt.
“Hi thế trân bảo bực này, làm phiền các ngươi phí tâm.” Tiền Phong vừa nói, một bên thuận tay đưa hòm cho Trạch Hâm vẫn đứng ở phía sau hắn.
Nhìn thấy động tác của Tiền Phong, hai người mới chú ý tới người này, bộ dáng thoạt nhìn không giống như là gia phó.
“Vị này là?” Người tên là Tử Tấn mở miệng hỏi.
“Đây là phu lang của ta.” Tiền Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng là cũng thừa nhận thân phận của Trạch Hâm.
Nhìn kinh ngạc chợt lóe mà qua trên mặt hai người, Trạch Hâm ngại ngùng cười cười với hai người.
Nữ tử nhìn Trạch Hâm lộ ra một cái biểu tình khó có thể tin, giọng điệu mang theo ai oán không dễ phát hiện, “Vì cái gì chúng ta cũng không có nghe được một chút tin tức?”
“Đó là bởi vì đoạn thời gian trước ta không ở nhà, vì thế đành phải ủy khuất hắn một chút, chờ thêm đoạn thời gian chọn một ngày lành chính thức nghênh hắn vào cửa.” Khóe miệng Tiền Phong mang cười, tựa hồ thập phần ôn nhu nói.
Trạch Hâm nhìn bộ dáng hắn, khóe miệng nhịn không được giật giật biên độ nhỏ, cậu luôn cảm thấy chính mình bị lợi dụng.
Nữ tử cắn cắn môi, liếc mắt nhìn Trạch Hâm một cái, nhìn nhìn lại nam chủ thập phần khí định thần nhàn, muốn nói gì, lại do dự mà không nói ra.
Nhìn thấy nữ tử đi theo nam chủ đi rồi, Trạch Hâm nhìn bóng dáng hai người, giống như là một đôi bích nhân.
Tiền Phong nhìn phương hướng hai người đi, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chỗ nào ngạnh đến hoảng, vội vàng muốn dời đi tầm mắt chính mình, vì thế liền thấy được Trạch Hâm bên người chính mình đầy mặt kính trọng ước ao (? ) nhìn hai người.
“Ngu xuẩn, thu hồi biểu tình trên mặt ngươi.”
Trạch Hâm nghe được bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng, sau đó nhìn Tiền Phong đầy mặt ghét bỏ nhìn chính mình, không tự giác nhíu mày.
Nhìn thấy biểu tình của Trạch Hâm, Tiền Phong nhịn không được cười nhạo: “Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không phải sao? Nhớ kỹ thân phận của chính ngươi.”
Nhìn thấy cái loại ánh mắt ghét bỏ này của hắn, nắm tay Trạch Hâm nắm chặt lại buông ra vài lần, vài lần nhịn không được muốn đánh lên trên mặt hắn, cuối cùng nghĩ cái gì, hung tợn nói một câu: “Ngươi như vậy, khó trách người ngươi thích không muốn ở một chỗ cùng ngươi.”
Nói xong, không đợi Tiền Phong nói cái gì, xoay người liền chạy về phòng ở của mình, dù sao yến hội đã xong.
Ánh mắt Tiền Phong thập phần âm trầm nhìn bóng dáng Trạch Hâm xoay người rời đi, tay vịn trong tay bởi vì lực lớn mà bị chặt đứt.
Đợi cho trở lại phòng mình, Trạch Hâm mới thở ra một hơi thật dài. Tượng đất cũng có ba phần tính tình được không? Ở ấn tượng của cậu, còn chưa ai vũ nhục cậu như vậy, đương nhiên này cũng có liên quan đến việc cậu vẫn phải đợi ở trong phòng không đi ra.
Ngày hôm sau, Trạch Hâm mới phát hiện, nguyên lai nam nhân này không chỉ ác độc trong lời nói, lòng dạ tâm lý lại thập phần hẹp hòi.
“Ngươi nói, lão gia muốn ta đến ở đây?” Trạch Hâm chỉ vào phòng ở thập phần rách nát trước mắt, bình tĩnh hỏi quản gia.
Nhìn sắc mặt Trạch Hâm bình thản, quản gia cũng không tiện nói cái gì, chỉ là bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, lão gia nói trong nhà muốn vào đi cải biến lớn, chỉ có thể thỉnh thiếu gia chấp nhận ở trong này trước.”
“Được rồi.” Mặc dù có chút không thể tiếp thụ, nhưng Trạch Hâm vẫn là thập phần bình tĩnh tiếp nhận địa điểm sinh hoạt mới.
Sinh hoạt từ giai cấp thượng thừa liền biến thành bần nông và trung nông, Trạch Hâm vẫn thản nhiên tiếp nhận, ở nơi nào mà không phải ở đâu?
Nhìn cái người trong viện đầy mặt nhàn nhã nằm phơi nắng Thái Dương kia, hoàn toàn không có cái loại vẻ mặt tự trách tự oán như trong tưởng tượng của chính mình, trong lòng Tiền Phong liền có vài phần sinh khí. Tiếp theo liền nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, quản gia đi theo phía sau nhìn thoáng qua chủ tử mình, còn có trong viện cái người không hợp với nơi này kia, thở dài một tiếng.
Ngay tại thời điểm Trạch Hâm mưu tính chủ ý nhỏ của chính mình, chuẩn bị rời đi nơi này, Tiền Phong đột nhiên lại phái người đón chính mình trở về phòng ở ban đầu.
Đối với hành vi như vậy, Trạch Hâm chỉ đánh giá có hai chữ: có bệnh!
Đợi cho chuyển về được vài ngày, mới phát hiện bên trong viện bắt đầu trang hoàng lại, nơi nơi đều là một mảnh thập phần vui mừng.
“Này bên ngoài là làm sao vậy?”
“Thiếu gia, đây là chuẩn bị cho nghi thức thành thân của ngươi cùng lão gia a.” Nha hoàn một bên hầu hạ một bên thập phần nghi hoặc nhìn cậu, sao thiếu gia lại không biết vậy?
“Thành thân?” Trạch Hâm liền phun nước trà trong miệng ra.
“Đúng vậy.” Sâu sắc nhận thấy được cảm xúc của Trạch Hâm có chút không đúng, nha hoàn thật cẩn thận nói: “Lão gia còn thập phần coi trọng nghi thức lần này, hôn lễ lần này còn phân phó quản gia biến thành long trọng một chút.” Thực là bởi vì như vậy, bọn hạ nhân mới cảm thấy lão gia coi trọng thiếu gia, ngay cả người đến hầu hạ đều càng thêm tận tâm hết sức.
“Ngươi xác định là ta thành thân cùng lão gia?” Trạch Hâm không thể tin được hỏi.
Nha hoàn thật cẩn thận nhìn nhìn Trạch thiếu gia không biết suy nghĩ cái gì, khẳng định trả lời: “Đúng vậy.”
“…” Trạch Hâm vẫn nghĩ câu nói ngày đó của Tiền Phong là nói đùa, không nghĩ tới cư nhiên là thật sự, này không giống với kịch bản a!
“Hệ thống, đây là có chuyện gì? Không phải nói tất cả đều là nâng kiệu vào từ cửa sau sao? Hiện tại là cái tình huống gì?” Nguyên bản cậu nghĩ nếu nói vậy, cậu liền lợi dụng năng lực của mình hảo hảo mà đợi ở trong này, đợi cho sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền yên lặng rời đi, nhưng là hiện tại đây là có chuyện gì?
【 vị trí thế giới ngoạn gia đang ở, bởi vì nguyên nhân là ngươi mà sẽ xuất hiện một ít lệch lạc không thể biết trước, chỉ cần không phải lệch lạc quá lớn, đều là tồn tại có thể cho phép. 】
“Được rồi.” Cậu đã không muốn đối thoại cùng hệ thống này, quả thực không thể nhịn!
Trạch Hâm quyết định, nếu đến lúc đó nói không được, liền nửa đường đào tẩu là được. Ân, như vậy là được.
Thấy Trạch Hâm nửa ngày đều không nói gì, nha hoàn đánh bạo nhìn thoáng qua cậu, chỉ thấy Trạch Hâm ở nơi đó như là bị dọa đến sững sờ, trong lúc nhất thời lại không biết phải làm gì cho đúng.
Ngay tại thời điểm Trạch Hâm nghĩ lúc ấy chạy trốn như thế nào, sau đó như thế nào đi tìm Tiêu Vân Đằng cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, liền nghe được thông báo của nhiệm vụ.
【 tích —— có nhiệm vụ mới, xin hỏi tiếp nhận hay không? 】
“Nhận.”
【nội dung nhiệm vụ: kết làm bạn lữ cùng nam phụ, hơn nữa giúp hắn cởi bỏ khúc mắc. 】
Nghe được thông báo của nhiệm vụ, Trạch Hâm sửng sốt hai giây, sau đó đầy mặt rối rắm hỏi: “Hệ thống, ngươi có phải nghĩ sai rồi hay không?”
【nhiệm vụ của hệ thống sẽ không xuất hiện sai lầm, nếu như xuất hiện bug sẽ sửa chữa đúng lúc, thỉnh nguoif chơi yên tâm. 】
Được rồi, Trạch Hâm suy nghĩ hai giây, sau đó nắm chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu nói, “Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Nha hoàn nhìn Trạch Hâm không biết bị vây trong trạng thái gì, yên lặng trầm mặc.
Thẳng đến hai người tiến vào tân phòng, Trạch Hâm còn tồn tại một loại cảm giác không thật, chính mình cứ như vậy liền gả đi?
“Ngươi suy nghĩ cái gì?” Nhìn Trạch Hâm thần du thiên ngoại, Tiền Phong thập phần khó chịu mở miệng.
“A, không có gì.” Nhìn thấy Tiền Phong thẳng băng băng nhìn chằm chằm chính mình, Trạch Hâm rất nhanh hồi thần, cúi đầu thấp giọng nói.
“Lại đây.” Nhìn khoảng cách giữa Trạch Hâm cùng chính mình, Tiền Phong ngoắc ngón tay với cậu.
Trạch Hâm nhìn Tiền Phong, do dự một chút vẫn là chậm rãi cọ di qua, phòng bị nhìn hắn.
Nhìn thấy bộ dáng Trạch Hâm, Tiền Phong tức không chịu được, duỗi tay liền kéo người ngồi xuống trên đùi chính mình.
“Ngươi làm cái gì?” Trạch Hâm khẩn trương nhìn Tiền Phong, không quá hiểu được vì cái gì sẽ biến thành như vậy, lại như thế nào đẩy cũng đẩy không ra.
“Ngươi nói đi? Hiện tại chúng ta đã thành thân.” Tiền Phong nhìn người bởi vì giãy dụa mà trên mặt xuất hiện đỏ ửng, biểu tình trên mặt tinh xảo, ánh mắt cũng sạch sẽ như vậy. Tựa hồ hết thảy trên người cậu đều đáng chết tốt đẹp, thật sự làm người muốn hủy diệt.
Dần dần, Trạch Hâm cảm thấy thân thể chính mình tựa hồ có chút không thích hợp, sâu bên trong thân thể sinh ra một ít khô nóng quen thuộc, luôn muốn thứ gì đó đến giải lạnh, sau khi phản ứng lại đây là vì cái gì, đầy mặt hoảng sợ nhìn Tiền Phong, “Ngươi…”
“Như thế nào?” Nhìn trong mắt Trạch Hâm hiện lên hoảng sợ, không biết vì cái gì Tiền Phong cảm thấy có chút hưng phấn, “Ta chỉ là cảm thấy đêm tân hôn của chúng ta cần chút đồ vật đến chúc mừng, ngươi nói đi?”
“Ngươi quả thực là biến thái.” Trạch Hâm chịu được thân thể dị thường, phẫn nộ mắng Tiền Phong.
“Phải không?” Hoàn toàn không thèm để ý đánh giá của Trạch Hâm với chính mình, ôm Trạch Hâm giãy không ra khỏi mình, Tiền Phong nhẹ nhàng mà hôn cái cổ bóng loáng của cậu, cảm giác được một mảnh nhẵn mịn, cảm giác tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Hiện tại đầu Trạch Hâm đã biến thành một mảnh tương hồ, không bao giờ có thể đi tự hỏi chuyện tình khác nữa, chỉ có thể tùy ý Tiền Phong muốn làm gì thì làm với mình.
Nhìn người toàn thân phiếm hồng nằm ở dưới thân chính mình, Tiền Phong ôn nhu hôn cậu, vốn chỉ là một hồi trao đổi ích lợi, đây cũng là quản gia tự chủ trương an bài, nguyên bản không thèm để ý. Chỉ là hiện tại tựa hồ chính mình có chút bị mê hoặc, người này là của mình, về sau cũng sẽ chỉ là của mình.
Ở một khắc Tiền Phong tiến vào cậu kia, Trạch Hâm không khỏi khóc ra.
Hai người ép buộc cả đêm, thẳng đến khuya mới ngừng lại được.
Buổi sáng ngày hôm sau, một khắc Trạch Hâm thanh tỉnh lại liền cảm nhận được lực đạo phía sau ôm lấy chính mình. Trước mắt đột nhiên dần hiện ra tất cả phát sinh đêm qua, trong óc liền nổ tung, hôm qua chính mình cư nhiên phóng đãng như vậy, chủ động đi hầu hạ, cầu yêu như vậy. Bất tri bất giác, nước mắt liền chảy xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.