Pháp Tắc Sinh Tồn Của Nam Hạng Ưu

Chương 13: Tiểu vương gia (5)




Từ sau khi tiểu vương gia nhận được giáo huấn sau khi cậu tỉnh lại, Trạch Hâm lại trở lại những ngày trước kia, cả ngày không có việc gì đi theo tiểu vương gia chơi đùa. Chỉ là Trạch Hâm phát hiện, giống như ánh mắt người chung quanh nhìn tiểu vương gia có điểm kỳ quái, như trước là tôn kính, chỉ là hiện tại mang theo chút sợ hãi khó hiểu.
“Làm sao vậy?” Nhìn Trạch Hâm thất thần, Thác Bạt Trì quan tâm hỏi một câu.
Trạch Hâm chần chờ trong chốc lát, nhìn thoáng qua chung quanh, nghi hoặc hỏi: “Những người lần trước đâu? Vì cái gì đều không thấy?”
Nghe Trạch Hâm nói, trong mắt Thác Bạt Trì lóe ra một chút, lơ đãng nói: “Đã bị người đón đi rồi.”
“Nga.”
“Ngươi xem, rất nhanh chúng ta đến Giang Nam, đến lúc đó là có thể mang ngươi đi xem phong cảnh nơi đó .” Gặp Trạch Hâm không hề để ý chuyện này, Thác Bạt Trì cao hứng nói.
Trạch Hâm nằm úp sấp ở đầu thuyền, lại cảm thấy quả nhiên hiện đại là không có cách nào so với cổ đại, nước này ở đó xử lý như thế nào đều vẫn sẽ lưu lại chút dấu vết bị ô nhiễm. Giữa lung la lung lay, Trạch Hâm luôn cảm thấy chính mình đã quên cái gì, nhưng là rốt cuộc đã quên cái gì?
Thẳng đến sau khi thuyền chạy được một ngày, rốt cục tuyên bố có thể lên bờ.
“Chúng ta đợi chút liền lên bờ, ngươi có cái địa phương gì muốn chơi không?” Thác Bạt Trì nhìn Trạch Hâm, đầy mặt ôn nhu nói.
Trạch Hâm không có chú ý tới sắc mặt hắn, chỉ là nghiêm túc tự hỏi vấn đề nên đi vào trong đó chơi cái gì. Thật vất vả đến một chuyến, cũng không thể bạc đãi chính mình. Đột nhiên nghĩ đến một cái địa phương tuyệt đối không thể  đi một cách quang minh chính đại ở hiện đại , ánh mắt lóe sáng nhìn Thác Bạt Trì, từng câu từng chữ nói: “Chúng ta đi Di Hồng Lâu đi!”
Trạch Hâm vừa thốt lên, chăn Thác Bạt Trì nắm trong tay bị mở bung ra một cái động, vẻ mặt không thay đổi nhìn người đang đầy mặt chờ mong nhìn chính mình, tươi cười chậm rãi lớn hơn, “Ngươi xác định?”
Nhìn biểu tình Thác Bạt Trì có chút kỳ quái , Trạch Hâm vẫn kiên định gật đầu, “Ân.”
“Được.” Thác Bạt Trì chậm rãi hộc ra một hơi.
Sau khi nhìn thấy Trạch Hâm về phòng chuẩn bị đồ vật, Thác Bạt Trì buông tay ra, cái chén nguyên bản nắm trong tay biến thành một đống bột phấn.
“Người tới.” Thác Bạt Trì cúi đầu hô một tiếng.
“Có thuộc hạ.”
Nhìn bóng dáng cấp dưới rời đi, Thác Bạt Trì vừa lòng cười cười.
Run run rẩy rẩy chỉ vào tòa lầu trước mắt, khu phố như là bị cướp bóc qua, Trạch Hâm ngơ ngác hỏi: “Ngươi nói thật là nơi này?” Vì cái gì cậu cảm thấy cậu là đến trại tị nạn, hoàn toàn không phải cái ôn nhu hương gì. (= =” *kịch liệt tuôn mồ hôi*)
“Ân.” Nhìn Trạch Hâm bộ dáng bị đả kích, ý cười trong mắt Thác Bạt Trì càng sâu, “Ngươi không nghe được những người đó vừa nói sao? Chính là nơi này a.”
“Nhưng là…”
“Hiện tại có lẽ bọn họ không buôn bán đi.” Thác Bạt Trì dắt Trạch Hâm đầy mặt chịu đả kích sâu sắc, nhàn nhã nói: “Như vậy đi, ta biết nơi này có chút địa phương rất có ý tứ , ngươi muốn đi hay không?”
“Được rồi.” Trạch Hâm chỉ cảm thấy vô cùng không hay ho. Về phần nắm tay, nắm nắm thành thói quen,  vốn cũng không có để ý. ╮(╯▽╰)╭
“Ba ~” vừa đi chưa xa lắm, liền nhìn thấy một nam nhân đang đánh một nữ nhân, mà nữ nhân thì ôm mặt bị đánh té trên mặt đất.
“Di.” Nhìn nữ nhân, Trạch Hâm ngây dại, cái kia không phải nữ chủ sao? Như thế nào trở nên thảm như vậy?
Theo ánh mắt Trạch Hâm, Thác Bạt Trì thấy được cái nữ nhân đáng ghét kia, ánh mắt thoáng híp híp. Cảm nhận được tay áo chính mình bị kéo kéo, “Làm sao vậy?”
“Ngươi đi giúp cái nữ nhân kia một chút đi, dù sao một nam nhân đánh một nữ nhân ở trước công chúng như vậy vẫn là không tốt.”
“Ngươi vì cái gì không đi?” Tiểu vương gia thập phần khó chịu, ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân, lại kêu ta đi?
(⊙⊙) “Ngươi cảm thấy ta đánh lại cái đại hán cao lớn thô kệch kia sao?” Trạch Hâm minh xác chỉ chỉ tiểu thân thể của chính mình.
“Vậy ngươi cảm thấy ta đánh lại?” Thác Bạt Trì chọn mi, hỏi.
Trạch Hâm khó xử nhìn thân hình tiểu vương gia không sai biệt lắm so với chính mình, nhưng là cao hơn chính mình một chút, lại liếc mắt nhìn cái đại hán cao hơn họ hai cái đầu một cái , quyết đoán hướng ánh mắt  về phía thị vệ phía sau bọn họ, “Ngươi có thể gọi bọn hắn đi.”
“Đi thôi.” Nghe Trạch Hâm trả lời, coi như vừa lòng, Thác Bạt Trì chỉ thị cấp dưới phía sau.
Sau đó là một trận can thiệp, nữ chủ được cứu.
Nhìn nữ chủ so với lần trước rõ ràng còn muốn thảm trước mắt này, Trạch Hâm chép miệng một cái, tùy tiện nhìn thoáng qua tiểu vương gia đứng ở bên người chính mình. Chẳng lẽ loại thời điểm này không phải nên đến một cái nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm (nhìn cái đầu tiên thì chung tình, nhìn cái thứ hai thì mất đi tâm) sao?
“Tiểu vương gia, đa tạ ngươi cứu ta.” Nữ chủ nũng nịu nói với Thác Bạt Trì, chỉ là đi đôi với bộ dáng một thân thê thảm của nàng liền có chút buồn cười.
“Không ngại, ta chỉ là đi ngang qua.” Nói xong, Thác Bạt Trì không để ý đến nữ nhân muốn nói lại thôi ở trước mặt chính mình , quay đầu nói với Trạch Hâm: “Chúng ta đi thôi.”
“Ngạch.” Nhìn nữ chủ đầy mặt chờ đợi nhìn hai người bọn họ , lại  liếc mắt nhìn Thác Bạt Trì đầy mặt lãnh khốc vô tình một cái. Trạch Hâm yên lặng chuẩn bị đi theo, dù sao hiện tại hệ thống cũng không có tuyên bố nhiệm vụ,  không cần cậu làm gì.
Gặp Thác Bạt Trì hoàn toàn không để ý tới chính mình, Lan Khinh Tuyết cắn răng một cái, vươn tay lôi kéo ống tay áo Trạch Hâm, thẳng tắp quỳ xuống, “Công tử, van cầu ngươi giúp ta.”
Trạch Hâm không hiểu cảm thấy đầu gối đau, vội vàng kéo nàng lên, “Có việc hảo hảo thương lượng, đây là làm cái gì.”
“Công tử.” Lan Khinh Tuyết đầy mặt giống như khóc lại không khóc nhìn Trạch Hâm, ra sức biểu diễn, muốn khiến cho cậu sinh ra chút tâm đồng tình.
Trạch Hâm thấy được khuôn mặt bám đầy bụi, cố gắng làm ra biểu tình bi thương, bên cạnh còn tuôn ra hai dòng nước mắt đen nhánh, sau đó yên lặng xoay đầu
“Tiểu thư, ngươi cần chúng ta giúp ngươi cái gì?” Cố gắng bỏ qua trảo ấn trên người chính mình, Trạch Hâm bình tĩnh hỏi.
“Ta hi vọng các ngươi có thể thu lưu ta một ngày.” Lan Khinh Tuyết đầy mặt thẹn thùng nói, ánh mắt thẳng băng băng nhìn chằm chằm tiểu vương gia.
Nhìn thấy hai người dây dưa, tiểu vương gia vốn vẫn không kiên nhẫn cười nhạo một tiếng, một tay bắt lấy Trạch Hâm lại đây, nói với nữ nhân còn đang ra sức biểu diễn: “Đừng được voi đòi tiên, chúng ta đã hết lòng cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi hiện tại còn muốn làm phiền chúng ta sao?”
“Ta…” Lan Khinh Tuyết hoàn toàn không có lường trước loại phản ứng này của tiểu vương gia, ngơ ngác nhìn hắn, khóc lóc: “Ta sẽ báo đáp các ngươi.”
“Báo đáp? Lấy cái gì? Ta không thiếu nha hoàn, tư sắc này của ngươi cũng làm không được gì khác.” Nói xong, không đợi Lan Khinh Tuyết phản ứng, trực tiếp lôi kéo Trạch Hâm bước đi.
Nhìn tiểu vương gia nổi giận đùng đùng, Trạch Hâm không dám nói. Cậu cảm thấy hôm nay tiểu vương gia tựa hồ thập phần sinh khí, tuy rằng bình thường cũng sẽ ngẫu nhiên châm chọc chính mình một chút, nhưng là chưa từng nói với chính mình một cách không lưu tình như vậy. Quay đầu nhìn thoáng qua nữ chủ thảm hề hề, trong lòng Trạch Hâm yên lặng thở dài một hơi, sau đó tùy ý tiểu vương gia lôi kéo chính mình.
Lan Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn hai người dắt tay mà đi, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng lạnh, móng tay không tự giác cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu.
“Như thế nào? Cảm thấy ta quá phận.” Tiểu vương gia nhìn Trạch Hâm vẫn im lặng đi theo chính mình, trêu tức nói, “Theo ý ngươi ta hẳn là trở về nhận lỗi với cái nữ nhân kia.”
Trạch Hâm lắc lắc đầu, cậu biết tiểu vương gia không phải người cố tình gây sự như vậy, hơn nữa hắn cho tới bây giờ đều là một cái người nhận thân không nhận lý. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hắn cho tới bây giờ đều là cảm thấy người của chính mình đương nhiên chính mình muốn hướng về chính mình, vì người khác làm cho người yêu mình bị thương, đây là một chuyện rất cố tình gây sự.
“Ngươi không thích nàng.” Trạch Hâm nhìn tiểu vương gia, khẳng định.
Gặp Trạch Hâm không có nói giúp cái nữ nhân kia, cũng không có nhắc lại sự kiện vừa rồi kia, tâm tình vốn không thoải mái của Thác Bạt Trì thoáng tốt lên một ít, “Nàng giống tất cả nữ nhân muốn tiếp cận.”
Trong nháy mắt, Trạch Hâm ngộ đạo, nguyên lai tiểu vương gia là đem nữ chủ trở thành cái loại nữ nhân dựa vào hấp dẫn hắn mà thượng vị .
“Có lẽ, nàng không phải cái loại này đâu?” Trạch Hâm thật cẩn thận nói.
“Nàng là vậy.” Tiểu vương gia không có lại cùng hắn tranh luận chuyện này, chỉ là đổi thành ngậm miệng không nói chuyện.
Được rồi, nếu như vậy, ta cũng không có cách nào. ╮(╯▽╰)╭ kỳ thật, cũng không phải chuyện của ta, cả nhiệm vụ cũng không phải.
“Chúng ta đi ăn cái gì đi, buổi sáng ngươi giống như không có ăn bao nhiêu.” Trạch Hâm nhìn tiểu vương gia không tiếp tục sinh khí đầy mặt đề nghị nói.
“Ân.” Nghe Trạch Hâm nói, tiểu vương gia đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó lộ ra một cái mỉm cười to lớn , “ĐƯợc.”
*
Từ khi cùng tiểu vương gia dạo chơi trở về, ngày của Trạch Hâm  trôi qua quả thực rất hài lòng, không chỉ không bị lão ba tự nhiên có của chính mình mắng chửi, ngay cả lão mụ vừa thấy chính mình sẽ nhào đến trên người chính mình cũng không làm vậy nữa. Duy nhất không ổn chính là, ánh mắt người cả nhà nhìn mình là lạ.
“Trạch Hâm, hôm nay đi theo tham gia yến hội giúp ta.” Nhìn tiểu vương gia thẳng tắp xâm nhập phòng chính mình, Trạch Hâm đã không còn gì để nói. Hiện tại người này ở trong nhà chính mình, đã như vào chỗ không người.
Đợi cho mặc vào một thân quần áo rườm rà, Trạch Hâm liền đi theo ra ngoài.
“Hôm nay chúng ta đi tham gia cái yến hội gì?” Nhìn tiểu vương gia đầy mặt không kiên nhẫn, Trạch Hâm thập phần tò mò hỏi. Nếu bình thường, địa phương hắn không muốn đi , nhất định không ai có thể bắt buộc hắn đi.
“Là Thái tử, hắn lần này cần nạp thiếp.”
“Nạp thiếp?” Nạp thiếp cũng cần long trọng như vậy.
“Nghe nói lần này không giống, cụ thể ta cũng không rõ lắm. Chỉ là Thái tử giống như rất sủng nàng, cho nên mới biến thành long trọng như vậy.”
Đợi cho đi tới quý phủ Thái tử , nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, bộ dáng thập phần vui mừng. Trạch Hâm âm thầm nghĩ, xem ra vị tân nương này quả nhiên thập phần được Thái tử sủng ái, này đều nhanh đuổi kịp quy cách Thái tử phi.
Thẳng đến nhìn thấy vị tân nương kia, đầu Trạch Hâm oanh một cái liền nổ tung. Người kia, không phải là nữ chủ sao? Nữ chủ đều lập gia đình, kia nhiệm vụ của cậu làm sao bây giờ? Lần trước không xem chừng nữ chủ là cậu không đúng, nhưng là nữ chủ nhanh chóng gả cho Thái tử như vậy là muốn nháo cái gì a!
“Hệ thống quân, hệ thống quân, ngươi có đó hay không?” Liên tục gọi vài lần, hệ thống quân vẫn là trạng thái không người trả lời .
“Trạch Hâm, làm sao vậy?” Hiển nhiên tiểu vương gia cũng thấy được tân nương, nhưng lại không chút để ý, duy nhất làm hắn để ý chính là thái độ người bên người này.
“Không, không có gì.” Hệ thống mông thối quân không có trả lời cậu, thậm chí một tiếng từ cổ họng cũng không. ┭┮﹏┭┮ ta là muốn về nhà a, hệ thống quân!
Nhìn Trạch Hâm mất hồn mất vía, nhìn nhìn lại nữ nhân kia, trong lòng tiểu vương gia hiện lên một cái ý tưởng, ánh mắt không khỏi ám ám.
Phòng bố trí vui mừng , câu chúc đỏ thẫm, hồng bao vui mừng, hết thảy đều tỏ rõ nơi này chính là một gian tân phòng. Mà lúc này trong phòng có một nam một nữ, nữ đang rúc vào trong lòng nam nhân, thoạt nhìn thập phần ngọt ngào.
“Ngươi muốn, ta đều cho ngươi, kế tiếp ngươi hẳn là biết làm như thế nào đi?” Nam nhân nhấc cằm nữ nhân lên, nhìn nữ nhân nói, giọng điệu rất ôn nhu, trong mắt lại không mang một chút tình ý.
“Ta hiểu được.” Nữ nhân cúi đầu tựa vào trong lòng nam nhân, trong mắt hiện lên một chút hận ý, rất nhanh liền che dấu.
“Hiểu được là tốt.”
Nhìn bộ dạng nữ nhân  coi như xinh đẹp, trong mắt nam nhân hiện lên một chút vừa lòng. Tùy thế đè ép nữ nhân xuống, đêm xuân khổ đoản, nên tận hưởng lạc thú trước mắt mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.