Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 40: Abo (9)




Ở tiểu thế giới trước, Không Thanh vô tai vô bệnh mà sống đến 80 tuổi, thời điểm dự cảm đã đến lúc chết, còn lôi kéo Tần Lãng không chê phiền lụy mà lo hậu sự.
Không Thanh khi đó, là thật sự cho rằng duyên phận giữa mình và Tần Lãng đã hết, so với nói cậu là đang tính toán hậu sự, chi bằng nói cậu đang từ biệt với Tần Lãng.
Nhớ mang máng, khi đó Tần Lãng ngoài miệng an ủi cậu không cần phải sợ, hồi nắm tay y lại không nhịn được run rẩy, ý cười trên khóe miệng càng miễn cưỡng, tựa như đang cố nặn ra.
Thặt sự cười còn khó coi hơn cả khóc.
Không Thanh còn chú ý tới, hai mắt Tần Lãng hơi hơi phiếm hồng, cùng với ngữ khí khi gọi tên cậu còn mang thanh âm nghẹn ngào.
Đây là lần đầu tiên Không Thanh nhìn thấy Tần Lãng rớt nước mắt, cũng là lần cuối cùng, sau đó cậu liền nhắm hai mắt, toàn bộ ý thức lâm vào một mảng bóng tối nồng đậm.
Mở mắt lại, cũng đã xuyên qua tiểu thế giới thứ hai.
Vì không để chính mình sa vào quá khứ, Không Thanh cưỡng bách chính mình không nhớ lại người và những chuyện của thế giới trước, ngay cả Tần Lãng, cậu cũng chưa từng nhớ lại.
Vốn tưởng rằng, chính mình đã hoàn toàn quên đi người này, hiện tại xem ra, cái gọi là quên đi chẳng qua là lừa mình dối người.
"Không Thanh, tới, giới thiệu với em một chút, vị này chính là con một của ông bạn già của thầy, Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức." nói đến đây, Hoắc Phổ Kim còn cố ý tiến đến bên tai Không Thanh, thần thần bí bí mà nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn thằng nhóc này luôn lạnh mặt, một bộ người sống chớ đến gần, nhưng nó giống với bố nó, đều là ngoài lạnh trong nóng, bố nó ở nhà thế mà lại xót bạn lữ Omega của mình, hai người kết làm bạn lữ vài thập niên, trước nay đều không cãi nhau đến đỏ mặt lần nào, kết làm bạn lữ với Alpha biết xót người như này, Omega mới không bị thiệt."
Không Thanh ngay từ đầu còn không hiểu ra sao, không biết Hoắc Phổ Kim giáo sư vì sao nói mấy thứ này với mình, chờ đến khi Hoắc Phổ Kim giáo sư một bên nói một bên làm mặt quỷ này với cậu, hơn nữa còn lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, Không Thanh mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.
"Giáo sư..." Không Thanh dở khóc dở cười, tuy rằng cậu đã trước mắt hủy bỏ hôn ước với vị hôn phu, nhưng cậu rốt cuộc mới thành niên không lâu, căn bản không cần phải vội vàng tìm bạn lữ như vậy.
"Làm sao, chướng mắt thằng nhóc này? Thằng nhóc này không phải lớn lên rất anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự sao? Hơn nữa, thằng nhóc này tuổi còn trẻ cũng đã là quân hàm thiếu tá, nói một câu tiền đồ vô lượng cũng không quá." Vẻ mặt Hoắc Phổ Kim hiện lên biểu tình hoài nghi nhân sinh, rõ ràng hai người mặc kệ là gia thế, tướng mạo hay tài học đều rất xứng đôi, vì sao Không Thanh còn một bộ không tình nguyện lắm, Hoắc Phổ Kim mê hoặc, không từ bỏ ý đinh mà tiếp tục nói: "Nhớ rõ lúc trước thằng nhóc này còn học ở học viện quân sự tối cao của đế quốc, hình như còn rất được Omega cùng tuổi ở học viện Omega thích, ba ngày hai lượt liền có Omega gan lớn chạy đến trước mặt nó tỏ tình, chẳng qua tiểu tử này giống như vẫn luôn không thông suốt, mặc kệ bao nhiêu người đến, cuối cùng tất cả đều tay trắng ra về..."
Không Thanh thừa nhận, lúc nghe thấy đối phương không bị Omega khác dụ đi, trong lòng có chút cao hứng, nhưng mà cậu cũng tò mò, vì sao đối phương điều kiện tốt như vậy còn không tìm bạn lữ.
"Giáo sư, ngài cũng nói thiếu tá Kiệt Kéo Đức vẫn luôn chưa thông suốt, dưa hái xanh không ngọt, hai chúng ta...."
Lời Không Thanh còn chưa nói xong, Hoắc Phổ Kim đã trợn tròn mắt, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Tuy rằng trước kia Omega thích thằng nhóc này rất nhiều, nhưng không có ai lớn lên đẹp, cũng không có ai thông minh như em, theo thầy thấy, hai người các em rất xứng đôi."
Lúc Không Thanh dở khóc dở cười mà nhỏ giọng nói chuyện với Hoắc Phổ Kim giáo sư, Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức cũng không dời mắt mà nhìn chằm chằm vào Không Thanh, ánh mắt hiếm có nghiêm túc, thậm chí có thể xưng là thất lễ.
"Duy Tư Đặc, đây là đệ tử ông mới thu, Quý Không Thanh." Cuối cùng, vẫn là Hoắc Phổ Kim giáo sư nhìn không được, trộm đạp chân Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức một cái, lôi kéo cánh tay y, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng có thất lễ nhìn chằm chằm người khác như vậy, đây là tính tình Không Thanh tốt, không so đo với mi, đổi thành Omega khác, bị mi mạo phạm như vậy, phỏng chừng đã sớm bực mình."
Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức sau khi bị nhắc nhở cũng cảm thấy ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nghiêm túc xin lỗi Không Thanh. "Ngại quá, tha thứ cho sự thất lễ của tôi, tôi là Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức, rất vui được biết em."
"Thiếu tá Kiệt Kéo Đức, rất vui được gặp anh, em là Quý Không Thanh."
"Gọi tôi là Duy Tư Đặc là được." Đây vẫn là lần đầu tiên Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức ôn thanh tế ngữ mà nói chuyện với Omega như vậy, nếu mà để cho nhóm Omega đã từng bị y từ chối không chút lưu tình biết được, phỏng chừng cũng sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Không Thanh cưởi cười, không nói chuyện.
Trong mắt Hoắc Phổ Kim, đây là biểu hiện của hai người trẻ tuổi có hảo cảm với nhau.
Đặc biệt là Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức, nhiều năm như vậy, Hoắc Phổ Kim cho tới giờ vẫn chưa thấy y cảm thấy hứng thú với Omega nào cả, lúc này thái độ lại khác thường, vẻ mặt ôn hòa với Không Thanh như vậy, nói không phải có tâm tư khác chả ai tin.
Sấn cơ hội này, Hoắc Phổ Kim nhanh chóng lôi kéo Duy Tư Đặc · Kiệt Kéo Đức qua một bên, lời nói thấm thía mà nhắc nhở y: "Không Thanh chính là tân sinh làm center nhan sắc trong chuyên ngành thiết kế và chế tạo cơ giáp của chúng ta, lấy cái tướng mạo xinh đẹp này, cho dù tìm cả cái học viện Omega cũng không tìm ra người thứ hai, thằng nhóc mi nếu có hảo cảm với người ta, cần phải nắm chặt, nếu không, nếu để mấy thằng nhãi thúi của học viện quân sự tối cao của đế quốc cách vách gần quan được ban lộc, chạy trước một bước hốt được người về, mi muốn khóc cũng không kịp."
Duy Tư Đặc tuy rằng đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng y rốt cuộc cũng đã từng học nhiều năm ở học viện quân sự đế quốc, cuối cùng còn lấy thân phận sinh viên ưu tú mà tốt nghiệp, học sinh Alpha trong trường đều là cái loại đức hạnh gì, y rất rõ ràng.
Học viện Omega cách vách xuất hiện một Omega xinh đẹp như vậy, đám Alpha mũi còn thính hơn mũi chó bên học viện quân sự đế quốc tối cao kia khẳng định đã sớm biết, không chừng hiện tại đang ngo ngoe rục rịch, chờ tìm cơ hội tiếp cận, mưu toan ôm mỹ nhân về nhà.
Thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền!
Duy Tư Đặc cũng không biết mình vì sao bỗng nhiên phát bực, nhưng y đúng là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Không Thanh đã sinh ra hứng thú với Omega xinh đẹp này.
Trước đó, Duy Tư Đặc vẫn luôn cho rằng mình không thích Omega, rốt cuộc, thân là một Alpha hàng thật giá thật, nhìn thấy những Omega xinh đẹp đó, y không chỉ không có cảm giác tim đập nhanh, ngược lại cảm thấy mùi tin tức tố của mấy Omega đó khó ngửi, làm sinh lý của y không thoải mái.
Đây cũng là nguyên nhân Duy Tư Đặc luôn trưng bản mặt lạnh trước mặt Omega.
Nhưng không giống với Quý Không Thanh, Omega nhỏ này không chỉ đẹp, mùi hương tin tức tố cũng rất dễ ngửi, thơm thơm ngọt ngọt, làm người vui vẻ thoải mái.
Duy Tư Đặc rốt cuộc hiểu rõ, vì sao phần lớn Alpha sẽ ham thích với việc tìm Omega làm bạn lữ, ai mà không muốn có một người bạn lữ thơm tho mềm mại, ngửi là thấy ngon miệng, ăn vào lại càng ngon miệng đâu.
Cũng không biết, Omega nhỏ có hảo cảm với mình hay không, hy vọng hành động vô lễ vừa rồi của mình không chọc đối phương chán ghét.
Vốn dĩ, Duy Tư Đặc không tim vào nhất kiến chung tình, tuy rằng rất nhiều nghiên cứu đều cho thấy, giữa Alpha và Omega xác thật tồn tại vấn đề độ xứng đôi cao thấp, Alpha và Omega có độ xứng đôi càng cao, khi gặp nhau càng dễ sinh ra hảo cảm, thậm chí là dễ dàng kết làm bạn lữ, cùng nhau sống quãng đời còn lại.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quý Không Thanh, Duy Tư Đặc liền biết, Omega này và y nhất định có độ xứng đôi cao nhất, không gì sánh nổi.
Duy Tư Đặc có chút hối hận, nếu sớm biết hôm nay sẽ gặp được Omega mình thích, y trước khi ra cửa nhất định sẽ dọn dẹp chính mình từ đầu đến chân cho đàng hoàng một lần, tranh thủ thu thập mình ngăn nắp lượng lệ, lưu lại cho Omega nhỏ một ấn tượng tốt.
Lúc Duy Tư Đặc bị dung mạo tinh xảo xinh đẹp của Không Thanh làm cho kinh diễm, tự biết xấu hổ, Hoắc Phổ Kim giáo sư liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của y, căn bản chưa cho y thời gian để ảo não hối hận, lôi kéo người trực tiếp bước lên cơ giáp, bắt đầu tiến hành buổi điều chỉnh cơ giáp cuối cùng.
Duy Tư Đặc điều khiển cơ giáp kiểu mới Hoắc Phổ Kim giáo sư định chế cho y, trong lòng khẩn trương xưa nay chưa từng có.
Cho dù là lúc thi tốt nghiệp học viện quân sự đế quốc tối cao, hay là sau khi nhận chức ở quân bộ, trải qua nhiều nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, y đều không khẩn trương giống như bây giờ, lo lắng mình biểu hiện không tốt, làm ấn tượng của Omega nhỏ đối với y ấn tượng.
"Duy Tư Đặc, mi quá khẩn trương, phóng nhẹ nhàng một chút, nếu không số liệu tinh thần lực đo được không chuẩn, đến lúc đó, cơ giáp giao cho mi, xảy ra vấn đề, mi nhưng đừng có tới làm phiền ông già này!"
Thời điểm Hoắc Phổ Kim trêu chọc Duy Tư Đặc, Không Thanh liền cười trộm ở một bên, nhìn thấy Duy Tư Đặc trong lòng càng nóng như lửa đốt.
"Hoắc Phổ Kim giáo sư, điều chỉnh cơ giáp quan trọng như vậy, chỉ làm một lần không được đi, dù sao ta gần đây tùy thời đều rảnh, ông nếu không vội, không ngại mang học sinh tới giúp ta điều chỉnh thử cơ giáp nhiều một chút, tranh thủ tăng tính năng cơ giáp tới tốt nhất."
Học viện Omega quy định nghiêm khắc, Alpha căn bản vào không được, Duy Tư Đặc lại ngại lần đầu tiên gặp mặt đã trực tiếp hỏi số liên lạc của Không Thanh, sợ quá đường đột, mạo phạm đối phương, chỉ có thể thử ra tay từ chỗ Hoắc Phổ Kim giáo sư, bất động thanh sắc mà kéo gần khoảng cách với Không Thanh.
"Mi nghĩ đẹp quá ha." Hoắc Phổ Kim giáo sư cũng coi như là người già thành tinh, sao lại nhìn không ra tâm địa gian giảo của Duy Tư Đặc, không chút do dự cự tuyệt: "Không chỉ là ta, Không Thanh cũng rất bận, có thể rút ra thời gian ban ngày giúp mi điều chỉnh thử cơ giáp đã rất không tồi, Alpha ít nhiều muốn gặp Không Thanh của chúng ta một lần cũng không có cơ hội, mi cũng không nên quá không biết đủ."
Lời này của Hoắc Phổ Kim giáo sư thế nhưng một chút cũng không khoa trương.
Từ lúc Không Thanh trở thành center nhan sắc toàn bộ học viện Omega, phần lớn Alpha từ học viện quân sự đế quốc tối cao cách vách cũng đã đã biết tên cậu, cũng sinh ra tò mò mãnh liệt với Omega nhỏ này.
Trong khoảng thời gian này, nếu Không Thanh không phải vẫn luôn vùi đầu chăm chỉ học ở học viện Omega, trước nay cũng không rời khỏi lần nào, phỏng chừng không biết sẽ ở bên ngoài gặp được bao nhiêu lần gặp mặt ngẫu nhiên đã được người sắp đặt.
Biết đánh vòng từ chỗ Hoắc Phổ Kim giáo sư không được, Duy Tư Đặc quay đầu nhìn về phía Không Thanh, thật cẩn thận mà thử nói: "Không Thanh, có tiện cho tôi một số liên lạc không?"
Không Thanh hơi hơi mỉm cười, cũng không làm Duy Tư Đặc khó xử, thoải mái hào phóng mà cho số liên lạc.
Nhìn động tác tới lui của hai người, một bộ ở chung hòa hợp, trên mặt Hoắc Phổ Kim lộ ra nụ cười hiền từ, bỗng nhiên mở miệng đề nghị: "Không Thanh, em gần đây không phải vừa lúc đang thử thiết kế chế tạo cơ giáp kiểu mới sao? Thằng nhóc Duy Tư Đặc này da dày thịt béo, không sợ đánh không sợ té, em không ngại thì cứ trực tiếp để nó làm vật thí nghiệm cho em."
Này tuyệt đối là chuyện khổ sai, nhưng ai bảo Duy Tư Đặc vui đâu, nếu không phải vì tạo cơ hội ở chung cho hai người trẻ tuổi, Hoắc Phổ Kim cũng sẽ không đề nghị như vậy.
Duy Tư Đặc nghe vậy, quả nhiên vẻ mặt chờ mong mà nhìn về phía Không Thanh, ánh mắt cực nóng.
Không Thanh lại bỗng nhiên trầm mặc.
Duy Tư Đặc trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một suy đoán không rõ.
Gấp! Omega nhỏ không phải đã có Alpha yêu thích rồi chứ? Mình còn có cơ hội sao?
- -------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: HÁP PI NIU DIA CẢ NHÀ >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.