Khúc Kỳ tỉnh lại thấy mình đang nằm ở bên ngoài bãi tha ma.
Cái ót có đau một chút, giống như là bị người đánh một quyền. Nàng xoa đầu, thấy hồn linh xung quanh vây quanh không có khẽ hở.
"Chi chi chi!"
"Chi, chi! Chi!"
Hồn linh líu ríu, vô cùng náo nhiệt, từng đứa chen chúc lên trên, sôi nổi muốn quan sát cái người dũng cảm trước mắt. Tận mắt chúng nó nhìn thấy nàng đi vào hang ổ đại ma đầu, sau mười mấy phút, tự nhiên xuất hiện ở bên ngoài bãi tha ma, một mình lẻ loi ngã trên mặt đất.
Khúc Kỳ tiện tay sờ lại gần một con hồn linh, nói: "... Đã xảy ra chuyện gì?"
Mới mở miệng, thanh âm tự dưng lặng như tờ, nàng giật nảy mình, vội vàng móc ra ống trúc. Thời điểm uống nước, nàng luôn cảm giác bản thân quên mất việc gì đó, không yên lòng nuốt được.
Hồn linh: "Chi!"
Khúc Kỳ cảm giác bụng chút đói, lầm bầm lầu bầu: "Giờ nào rồi?"
Nàng thuận nhìn về phía nhóm hồn linh ríu rít, nhiều ngày mưa tầm tã liên tục chẳng biết lúc nào đã ngừng.
Bầu trời giống một mảnh lụa ánh vàng kim khổng lồ trải dài, mây đỏ tươi cùng mặt trời thiêu đốt chuẩn bị lặn, điểm xuyết lấy phiến sóng lụa ám kim kia, phía dưới là rừng trúc lá cây xanh đậm chập chờn theo gió, nhóm hồn linh trắng bạc đến gần như trong suốt ở tà dương đang phập phồng, trường màu sắc đan vào một chỗ, hài hòa đến lạ thường.
Màu vàng, màu vàng... Nàng chợt nhớ tới kia đôi cặp mắt xinh đẹp.
Khúc Kỳ biến sắc, phản ứng hô to: "... Mèo của ta đâu!" Mèo đen hay khinh thường chủ tử ta đâu!
Nhóm hồn linh ngươi nhìn ta, để ta xem một chút ngươi, sôi nổi phát ra nghi ngờ chi chi thanh âm.
Khúc Kỳ đứng lên, nhìn chung quanh, không có bóng dáng mèo đen. Nàng gấp đến đổ mồ hôi, hoảng hốt chạy tứ phía gọi:
"Meo meo! Meo meo -- ngươi ở đâu -- "
Khắp nơi yên tĩnh, không có trả lời, chỉ có cổ tay truyền đến tiếng vang đinh linh.
"!" Khúc Kỳ thở phào, lộ ra nụ cười: Thiếu chút nữa đã quên, còn có Vũ Lâm Linh. Không sai, chỉ cần thông qua lục lạc, liền có thể cảm giác được...
Thuận theo cảm ứng Vũ Lâm Linh, Khúc Kỳ đi nhanh về phía bia vô danh, sực nhớ ra chỗ này tồn tại cửa ngầm, nhưng giờ đây đã san thành mặt đất bằng phẳng.
Nụ cười trên mặt nàng cứng lại.
Lục lạc vang lên tiếng chuông yếu ớt, giống như là một trận cuồng phong sắp tắt đèn đuốc, cảm ứng đứt quãng từ chỗ thật xa truyền tới.
Khúc Kỳ không cười nổi, hồi ức dần dần thanh tỉnh.
Trước khi ngất đi nàng còn nhớ là thất sắp sụp đổ, trong bóng tối dường như có người nhẹ nhàng đụng lên trán nàng.
... Nàng meo meo, chỉ sợ đã nghĩ biện pháp cứu nàng ra, mà bản thân lại bị chôn ở dưới đất sâu.
Mặc dù mèo đen luôn xuất quỷ nhập thần, nhưng Khúc Kỳ biết rõ nó nhất định trở về tìm tới mình.
Nhưng lần này, nó giống như không về được.
Bốn phía đám vong linh đang không hiểu, bình thường nàng ta luôn cười híp mắt, nhân loại nữ hài tỏa ra mùi rất dễ chịu nhưng khí lực, cả người giờ như bị rút sạch đột nhiên ngồi xổm, chôn mặt trong tay nửa ngày không nhúc nhích.
Bọn chúng nhỏ giọng xì xào bàn tán: "Nàng ta thế nào rồi? Bình thường lúc này đều cuống lên đi về rồi mà?"
"A, bả vai nàng run run, giống như đang khóc."
"Hay lại đói, chúng ta tìm chút đồ ăn cho nàng đi thôi?"
"Phí nhiều sức lực như vậy làm gì, không bằng chúng ta còn sớm một chút ăn nàng rồi, nghe mùi rất thơm, thèm chết ta muốn nhỏ dãi."
"Ngươi điên à! Ai chẳng biết nàng ta là con mồi đại ma đầu, giả dụ muốn ăn cũng không có phần chúng ta..."
Nhóm hồn linh thương lượng một hồi, mấy phút đồng hồ cầm một con thỏ hoang run lẩy bẩy ném đến trước mặt Khúc Kỳ.
Khúc Kỳ không có phản ứng.
Một lát sau, một con gà rừng bị trói gông đang kêu rớt xuống đất.
Khúc Kỳ vẫn không có phản ứng.
Sau một hồi, một con con cừu non đã ngất được thả cẩn thận từng li từng tí trước mặt nàng.
Lần này, Khúc Kỳ rốt cục ngẩng đầu. Hốc mắt của nàng phiếm hồng nhạt, trong mắt rưng rưng nước mắt, cả người giống như là một đóa hoa hồng tươi vừa được tưới nước, cho dù ở tuyệt cảnh vẫn kiều diễm làm cho người ta hoa mắt.
Nàng hít mũi mấy cái, nước mắt rơi lã chã không ngừng: "Meo meo của ta – Meo meo không thấy -- "
Hồn linh nhìn xem dáng vẻ nàng khóc òa, bối rối nhìn nhau: "Còn có loại chuyện tốt này? Nhưng vì sao ta vẫn cảm giác được hơi thở của Thịnh Tây Chúc quanh?"
"Huhu! Meo meo đi rồi...."
"Nhưng Thịnh Tây Chúc không phải sớm chết rồi sao? Yểm có thể chết lần thứ hai? Muội nghe nói qua a!"
Khúc Kỳ ngăn không được rơi lệ, khóc đến cổ đều đỏ, tê tâm liệt phế nói:
"Nó còn nhỏ như vậy, thế nào liền đi rồi, để lại mình ta một người-- nó lẻ loi trơ trọi nằm dưới sâu kia, không có người cùng nó, vuốt lông cho, nó nhất định không vui làm sao bây giờ đây, huhu -- "
"Meo meo, mèo của ta! Không có ngươi ta sống thế nào -- "
Hồn linh: "... Diễn nốt đi!" Rõ ràng, nàng ta thật đúng là coi Thịnh Tây Chúc là mèo a!
"Đây quá chân tình thực cảm. Nhìn đi nhìn lại không hề giống giả."
"Yểm chết không thể sống lại, nén bi thương nén bi thương."
Chúng hồn linh bị cuốn hút bởi giọng nàng nghẹn ngào rung động, vây quanh rồi duỗi ra xúc tu trong suốt nho nhỏ vỗ về bờ vai nàng, lấy đó làm an ủi.
Chung sống lâu như vậy, chúng nó đối cái nhân loại này có chút cảm tình, mặc dù mục đích không tốt, ban đầu ham muốn âm khí người nàng, nhưng sau lại cảm thấy tâm trí cô nương này rất khờ, nhận thấy loại người hiếm có lại xinh đẹp như vậy. Bất luận là ai trông thấy tiểu cô nương xinh đẹp đang khóc, đều không đành lòng tạt nước lạnh.
Khúc Kỳ khóc khoảng một nén hương, tiện tay tóm lấy một con hồn linh, lau một chút nước mũi trên người nó, nhỏ giọng nói: "... Cám ơn các ngươi."
Nàng chậm rãi đứng lên, ôm con thỏ, gà rừng cùng con cừu nhỏ, đi tới bên ngoài bãi tha ma, cô độc dùng nhánh cây dựng lửa trại, không tiếp tục đi nơi bia vô danh đó.
Hồn linh bị dính nước mũi nhìn xem bóng lưng con người kia thảm thiết, đầu đầy dấu chấm hỏi: "???" Ngươi thế này lễ phép sao?
Bóng đêm dần dày đặc, bên ngoài bãi tha ma cháy lên khói bếp, giống như là phía sau núi bất quá một buổi tối tầm thường.
Khúc Kỳ buộc gà rừng tốt để ra chỗ lửa trại, không yên lòng dùng nhánh cây lật qua lật lại.
Nàng nghĩ lấy bi thương làm động lực, dùng mỹ thực xoa dịu tâm tình của mình, ăn chút đồ ăn ngon, không nghĩ mèo đen nữa, tâm trạng sẽ không khó chịu như vậy.
Đổ nước tương lên, bôi các loại gia vị, mùi thơm lặng lẽ tỏa ra. Khúc Kỳ nhẹ nhàng cắn một ngụm, rồi cắn tiếp một cái, bờ môi cứ thế liên tục hoạt động.
... Những ngày qua ăn nhanh như gió cuốn, hôm nay nhạt như nước ốc.
Đám vong linh xa xa nhìn xem, thấy nàng dùng tay áo lại lau mặt.
Chẳng biết lúc nào, màn tối dăng kín bốn phía, mặt trăng trên bầu trời bị từng đoàn từng đoàn mây đen nồng đậm che lấp, lá rụng khô héo chậm rãi bay xa.
- - nổi gió rồi.
Bãi tha ma chỗ bia vô danh đến ánh trăng cũng không chiếu tới, một khối bóng tối đậm đặc giống như mực nước chậm rãi trôi nổi trên mặt đất. Nó giống một đầm sâu không thấy ánh sáng, hơi thở rét lạnh mùa đông, không có chút sinh lực.
Không có ai biết nó xuất hiện lúc nào, bóng đen cứ thế này xuyên qua rối loạn cành khô lá héo úa, lướt qua chồng hài cốt, tứ chi nó rất nhanh dài ra, tóc đen, thân thể mảnh khảnh... Cùng hình dạng nhân loại gần như không khác là mấy.
Đám vong linh đang sôi nổi chợt im lặng, sợ hãi vọt tới cực điểm, cả thân run rẩy không ngừng.
Chúa tế của bọn nó trở lại, lần này, nàng dường như trở nên càng thêm cường đại.
Khúc Kỳ nghe được tiếng bước chân, kèm theo tiếng vang lách cách.
Thanh âm kia bé không thể nghe được, giống như là ai đang nhón chân, từng bước một nhẹ nhàng ưu nhã chạm xuống.
Trên cổ tay lục lạc bắt đầu rung động kịch liệt, Khúc Kỳ ngây người một lát, hai mắt mở to không thể tin nổi.
Một đạo bóng đen mơ hồ chậm rãi đi tới nàng, dừng lại ở chỗ ánh lửa chiếu không tới.
Nữ hài mở to đôi mắt, tay đang cầm con gà thơm ngát, đang gặm dở nửa con, ngồi ở ngoài sáng của bên đống lửa, mà một mình người kia ở góc tối mông lung, giống như chiều không gian khác biệt, một sáng một tối ngăn cách hai người.
Khúc Kỳ mượn chỗ sáng ánh lửa thiêu đốt cẩn thận quan sát bóng người. Nàng nghĩ cẩn thận mà ân cần hỏi: "Ngài... Ngài ăn không?"
Nàng không biết người kia là ai, vì cái gì tới. Nàng không có mèo, hiện tại vật chất không có gì giá trị, chỉ có gà nướng trên tay coi như ăn ngon.
Người kia không trả lời, trầm mặc một hồi, hướng lửa trại bước ra một bước, đứng tại chỗ ánh sáng ngọn lửa.
Khúc Kỳ thấy rõ mặt nàng, bỗng nhiên quên muốn nói tiếp điều gì.
Nữ nhân kia giống từ bên trong một bức họa bước ra, phía sau là bia mộ lạnh lẽo dài miên man cùng vong linh du đãng. Vẻ mặt nàng thờ ơ, mặt mày bình tĩnh, không màng nhân thế bên ngoài mà lãnh đạm và hời hợt, ngược lại cảm giác không giống vật thể còn sống đầy quỷ dị mỹ cảm –
Phảng phất sinh mệnh thiêu đốt đến cuối cùng lúc tóe ra cuối cùng một sợi mỹ lệ, một nhánh hoa sắp chào cảm ơn, quỷ bí mà mất tinh thần chứa.
Trang phục cũ mèm, váy dài cùng đến đầu gối, tóc đen tuông dài, ngược lại làn da nữ nhân tái nhợt như vì đã lâu không thấy ánh sáng mặt trời, tựa như tuyết bao la, trắng đến gần như trong suốt.
Nàng ta rũ mắt, con mắt vàng kim nhàn nhạt nhìn chăm chú Khúc Kỳ.
Thịnh Tây Chúc trả lời: "Ta đối đồ ăn của ngươi không có hứng thú."
Nữ hài thấy rõ nàng ở cái cổ thon dài kia có dây đỏ buộc lên, lục lạc màu bạc trắng dưới ánh ngọn lửa chiếu sáng rạng rỡ.
Khúc Kỳ cùng kia đôi mắt màu vàng óng nhạt đối mặt, trong đầu oanh một tiếng: "Ngươi là... Ngươi là meo meo?"
Lúc Thịnh Tây Chúc nhìn nàng, giống mèo đen y như đúc, con mắt màu vàng óng bên trong không hề lộ ra chút cảm xúc.
Khúc Kỳ đột nhiên đứng dậy, an ủi bản thân nhiều lần gật đầu:
"Đúng, đúng, nhất định là, ngươi chính là mèo con."
Thời điểm nàng nhìn nữ nhân, như nhìn thấy một cọng cỏ cứu mạng, ánh lửa chiếu lên con mắt nóng bỏng tràn đầy chờ mong, lại lo sợ không yên.
Giống như... Giống như nếu như bản thân từ chối, nàng không còn cách nào vui vẻ lên.
Thịnh Tây Chúc trầm mặc, tầm mắt của nàng rơi vào hốc mắt Khúc Kỳ hơi hơi ửng đỏ.
Cô gái này, hình như vừa khóc qua.
Cũng chỉ vì một con mèo?
Nàng không rõ, chẳng qua là một con mèo mà thôi, bồi bạn hơn mười ngày, đáng giá sao?
Thịnh Tây Chúc thần sắc ảm đạm, nàng nghĩ tới những người đã từng là sư huynh sư tỷ, sư tôn, làm bạn hơn mười năm., Vong Tích phong thượng năm này qua năm khác, nhật nguyệt luân chuyển, bốn mùa thay đổi, từ hài đồng non nớt đến thiếu niên trưởng thành.
Cảm tình sâu đậm cùng tín nhiệm, cuối cùng không phải là ném nàng tỏa cốt dương hôi* sao.
Nhưng nàng ngắm nhìn hốc mắt nữ hài dần dần tràn đầy nước mắt, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nửa ngày, Thịnh Tây Chúc mới gật đầu một cái: "Đúng vậy."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc Kỳ: QAQ là ngươi sao meo meo?
Thịnh Tây Chúc:... Meo. Là ta.
Các bảo bối yên tâm, nhất định có thể biến trở về miêu miêu a, hiện tại Đại ma vương thân phận còn không có nhanh như vậy quay ngựa ~
- --------------------
Tỏa cốt dương hôi: Người chết bị nghiền xương thành tro rải đi khắp nơi (Nghĩa tiêu cực).