*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 31: Lễ Bộ.
Hứa Trân bị cung nữ nói mấy câu nhiệt huyết sôi trào, nhưng hôm nay đi đã quá muộn, nàng chờ Tuân Thiên Xuân tới, nói nội dung hôm nay cung nữ giảng.
Ngày hôm sau trực tiếp đi làm.
Vị cung nữ giáo đạo lễ nghi kia tới đón nàng, dẫn nàng đi qua đường đá dài trong cung điện, xuyên qua cửa cung màu đỏ thẫm, đến Lục Bộ các Ty cùng mấy vị lang quan trong cung chào hỏi, làm quen, cuối cùng mới đi tới Lễ Bộ.
Lễ Bộ ủy ban tọa lạc ở phía đông cung điện, tới gần La Dương môn, xung quanh bày ra các loại khí nhạc cổ điển, sau khi đi vào, bốn đại ốc tử ( phòng lớn) ngay ngắn, chủ vị so với ba cái kia cao hơn một chút, mái ngói màu vàng phát sáng rạng rỡ.
Đại môn ốc tử chủ vị mở rộng, lộ ra khách thính ( phòng khách) rộng rãi bên trong đã ngồi vài tên nam nam nữ nữ, bàn bên trong trái phải đối bày, một bên bàn trà ngồi mấy người mặc bào sam cổ tròn, trong tay cầm bút, tay phải trên thư tịch bằng trúc giản ( thẻ tre) ghi chép cái gì đó.
Cung nữ vào phòng phát ra tiếng bước chân.
Mấy người ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Trân, vội vàng để bút xuống, chạy tới cửa chắp tay nghênh tiếp.
Hứa Trân không quen đội hình này, phất tay để mấy người đứng thẳng thân mình trở lại tiếp tục làm việc.
Mọi người chắp tay lui về sau.
Có một nữ tử dáng dấp thanh tú, đầu đội khăn trùm mềm mại, trên người mặc quan phục màu xanh tiến lên một bước, cùng cung nữ nói có thể rời đi, tiếp theo lại cùng Hứa Trân nói, mấy ngày nay Thượng Thư cùng Thị Lang ra ngoài, lo Hứa Trân chưa quen thuộc trình tự Lễ Bộ, liền để nàng chỉ dẫn thay.
Hứa Trân rất chân thành cảm tạ: "Đa tạ ngươi."
Nữ tử cười không lên tiếng, dẫn Hứa Trân đi tới vị trí.
Hứa Trân thân là Viên Ngoại Lang, địa vị chỉ thấp hơn Thượng Thư cùng Lang Trung, ngồi ở bên trái vị trí thứ hai. Trên bàn bày ra giấy cùng bút mực, phía dưới bàn thấp chất chồng sách.
Nữ tử này nói: "Viên Ngoại Lang vừa tới, chỉ cần sao chép sách là được rồi."
Hứa Trân đối với chép sách có bóng ma trong lòng, vội hỏi: "Có thể không chép sách sao?"
Nữ tử kia: "Viên Ngoại Lang không chép sách thì muốn làm gì?"
Hứa Trân hỏi: "Còn có việc khác có thể làm không?"
Nữ tử suy nghĩ một chút, nói: "Đúng là có, chỉ là Viên Ngoại Lang dường như không làm được."
Hứa Trân ôm hy vọng hỏi: "Là chuyện gì?"
Nữ tử nói: "Quản lý mai táng cung nhân, cùng với bình trắc ( đánh giá dò xét) nội dung học nghiệp Học quán nộp lên.
...Quá chuyên nghiệp đi.
Hứa Trân nhận mệnh, bắt đầu đàng hoàng sao chép sách.
Cần sao chép phần lớn là thư tịch tiền triều, nội dung đa dạng, đa số là tiểu thuyết từ phú thơ ca.
Hứa Trân chép quyển sách đầu tiên là tiểu thuyết, triều đại này tuy rằng không có dấu chấm câu, nhưng lúc viết tiểu thuyết sẽ ở sau câu chừa trống ra một chút, tình tiết mới để trống hàng khác lại lên một đoạn, khiến gà mờ như Hứa Trân cũng có thể xem hiểu văn ngôn văn tiểu thuyết.
Nàng chép được một nửa, để bút xuống đọc quyển tiểu thuyết này một lần.
Viết vậy mà tương tự Hồng Lâu Mộng đại trang viên chủng điền văn! Quá thần kỳ!
Hứa Trân cảm thán không thôi.
Lại nhìn mấy quyển, có miêu tả chiến tranh cùng y học, đều rất đặc sắc, Hứa Trân đề bút nhanh chóng sao chép, chờ sao chép xong liềm cầm giấy đi tìm nữ tử lúc nãy mang mình đi làm quen sân bãi.
Nữ tử cũng đang chép sách, thấy Hứa Trân tới, thấp giọng hỏi: "Viên Ngoại Lang, thế nào?"
Hứa Trân nói: "Ta chép xong một phần, cái này nên để chỗ nào? Làm sao phân công? Có yêu cầu công trạng hay không? Mỗi người mỗi ngày ít nhất sao chép bao nhiêu loại hình?"
Nữ tử nói: "Vẫn chưa có nhiều yêu cầu, Lễ Bộ Ty thay người nhiều lần, hết thảy tới chỉ cần vẫn chép sách là được."
Hứa Trân hơi kinh ngạc: "Thay người nhiều lần? Tại sao lại như vậy? Không phải vào cung, bình thường sẽ không thay người sao?"
Nữ tử nói: "Thượng Thư tính khí không tốt."
Hứa Trân hiểu rõ, thủ trưởng làm khó dễ.
"Thượng Thư có quyền thay người sao?" Hứa Trân hỏi.
Nữ tử nói: "Có, nhưng phải được Thánh Thượng phê chuẩn."
Vậy càng khó trách.
Hứa Trân thầm nghĩ, mình nếu muốn bảo vệ bát sắt(1) này, nhất định phải hảo hảo lấy lòng lãnh đạo, tranh thủ từ hoàn cảnh quốc xí ( công ty nhà nước) đáng sợ tiếp tục sinh sống.
⌈(1) Bát sắt: Công ăn việc làm ổn định.⌋
Nàng lập cho mình một tiểu mục tiêu, hy vọng chính mình chí ít có thể chống đỡ hơn một năm.
Nữ tử đang muốn nhấc bút, giương mắt nhìn thấy tờ giấy sao chép trong tay Hứa Trân.
Nàng đưa tay cầm lấy.
Hứa Trân đưa cho nàng, vừa ở một bên bình luận: "Đúng rồi, ta nhìn nội dung phía trên, đây là văn chương ai viết, cũng rất hay a? Tái thể(2) này có phải gọi là tiểu thuyết không? Vì sao lúc trước ta ở hiệu sách không có nhìn thấy?"
⌈(2) Tái thể: Phương tiện truyền đạt ( phương tiện truyền đạt tri thức hoặc thông tin).⌋
Nữ tử nói: "Là tiểu thuyết, hiện tại có, nhưng không ai viết."
Hứa Trân hỏi: "Tại sao?"
Nữ tử nói: "Tiểu thuyết không phải sách sử, không phải sách tư liệu, mọi người xem một lần là thoải mái, sau khi mua rất nhanh có thể bán cho người khác, hoặc chính mình chép một lần bán lấy tiền, viết sách này căn bản không kiếm được lời, dĩ nhiên không viết."
Hứa Trân gật đầu đang muốn nói chuyện.
Nữ tử nhìn thấy chữ trên tờ giấy, trầm mặc một lát sau hỏi: "Viên Ngoại Lang, sư của ngươi từ đâu?"
Hứa Trân không biết dụng ý nữ tử hỏi, nói thẳng: "Tự học."
Nữ tử ấp úng: "Chữ này..."
Hứa Trân hỏi: "Sao?"
Nữ tử nói: "Có chút xấu."
Hứa Trân nhất thời bị đả kích không nhẹ.
Nàng cũng biết chữ mình xấu, bởi vậy không thích chép sách, lúc trước vì bán sách nên không thể không chép nhiều lần, sau đó chính là chép sách tập đề khoa cử.
Hai lần này đối với chữ đẹp xấu yêu cầu không cao, nên không ai nói trắng ra với nàng, chữ dĩ nhiên là xấu.
Hứa Trân có chút khổ sở, nàng mạnh mẽ lấy lại tự tôn cho mình: "Thật ra có thể nhìn hiểu là được, cần gì chữ đẹp, ngươi xem Mặc Tử(3) thời Chiến quốc, viết văn chương mộc mạc, viết trên lá ba tiêu ( chuối tây), chữ cũng không dễ nhìn, bị rất nhiều người xem thường, nhưng bên trong truyền đạt tư tưởng vô cùng tốt.
Nữ tử nghe xong nhìn Hứa Trân một chút, không nghĩ tới Hứa Trân thuận miệng có thể biên ra cố sự, trong lòng thoáng khiếp sợ, lại có chút xem thường.
Văn chương Mặc Tử xác thật mộc mạc, nhưng văn chương viết ở đâu, chữ thế nào, đều là dã sử ghi chép, chính sử không rõ.
Hơn nữa sách này lại không phải Hứa Trân viết, nàng cần làm là sao chép, sao chép yêu cầu cơ bản nhất là chữ viết ngay ngắn, chữ người này, thật sự là khó coi.
Nữ tử rót trà cho hai người.
Hứa Trân cảm thấy chữ mình xấu xác thật không tốt lắm, đem tờ giấy lấy về nói: "Ta lại đi sao chép một phần."
Mời vừa về đến vị trí, bên cạnh đi tới một người cùng Hứa Trân tán gẫu.
Người này cũng là nữ tử, mặt tròn, cười lên có lúm đồng tiền, trên người mặc bào sam cổ tròn xanh biếc, đầu đội khăn trùm dáng dấp rất đoan chính.
Nàng rất nhiệt tình, áp chế thanh âm hỏi Hứa Trân: "Ngươi chính là nữ tiên sinh Giang Lăng đã cứu Quận chúa sao?"
Hứa Trân nhớ đến mấy ngày trước Thánh Thượng cũng hỏi mình như vậy, liền gật đầu nói: "Là ta."
Người kia hỏi: "Làm sao cứu?"
Hứa Trân thấy có đồng sự nguyện ý cùng mình tán gẫu, trong lòng có chút kích động nhỏ, cũng đè thấp thanh âm nói: "Gây xích mích."
"Gây xích mích? Làm sao gây xích mích?" Người kia rất tò mò.
Hứa Trân lại nói cụ thể một lần cho nàng mình đã làm sao.
Người kia nghe xong kinh hãi: "Ngươi là Pháp gia?"
Hứa Trân vội vàng nói: "Không phải, không phải, ta bách gia học thuyết đều đọc một chút, không có học thuyết tín ngưỡng cố định."
Mà nguyên nhân đều đọc, vì ứng phó thi đại học.
Người kia nói: "Nhưng ngươi hoàn toàn chính là âm mưu học của Pháp gia, thực sự quá lợi hại, ngươi cũng biết yểm tị kế ghi chép trong [ Chiến Quốc sách ] cùng [ Hàn Phi Tử ]?"
Hứa Trân thành thật nói: "Ta đã đọc qua cái này, bởi vậy mới nghĩ ra mưu kế, kỳ thật có thể thành công rất ngoài dự liệu của ta, ta vốn cho là lý luận suông thôi."
Yểm tị kế nói về Sở Vương phu nhân - Trịnh Tụ biết Sở Vương thích một mỹ nữ, liền chạy đến trước mặt Sở Vương nói, mỹ nhân kia ghét bỏ Sở Vương ngươi miệng thối, vì vậy lúc nào cũng yểm tị ( che đậy).
Sau đó lại chạy đến trước mặt mỹ nhân gây xích mích, nói Sở Vương tuy là yêu thích ngươi, nhưng không thích nốt ruồi trên lỗ mũi ngươi, vì vậy tốt nhất ngươi nên dùng tay áo che lại nốt ruồi trên mũi, như vậy Sở Vương càng yêu thích ngươi.
Mỹ nhân nghe theo, mỗi lần thấy Sở Vương đều sẽ nhấc tay áo che, Sở Vương thật sự cho là mỹ nhân ghét bỏ mình miệng thối, tức giận tìm người giết mỹ nhân, Trịnh Tụ dựa vào kế ly gián này ngồi ngư ông đắc lợi.
Trước kia thật lâu Hứa Trân đọc qua cố sự này, còn không ít phân tích sâu thêm, nên mới dám buông tay chơi một kích, nhưng thành công dựa vào chính là vận may cùng xem sách kiếp trước.
Nữ tử kia khen Hứa Trân thật nhiều lần, nói Hứa Trân thông minh can đảm, chẳng trách có thể trực tiếp trở thành Viên Ngoại Lang.
Hứa Trân thật ngại ngùng.
Ngày đầu liền có thể gặp một đồng sự nhiệt tình như vậy khiến tâm tình Hứa Trân không tệ, hơn nữa người này đúng thật rất nhiệt tình, nhiệt tình khiến Hứa Trân nhớ tới một đệ tử trước đây đã gặp ở Thanh Long Sơn thư viện.
Tên gì nhỉ...
Hứa Trân không nhớ rõ, nàng hỏi người đang tán gẫu với mình: "Ngươi tên gì?"
Người này nói: "Ta họ Đường, tự Yên Tri."
Hứa Trân gật đầu ghi nhớ, nói ra danh tự của mình.
Đường Yên Tri nói: "Tên Viên Ngoại Lang chúng ta đã sớm biết. Nếu Thượng Thư ở đây, nhất định còn muốn đi tửu lâu uống rượu nghênh tiếp ngươi, đem mọi người giới thiệu cho ngươi biết, chỉ là lúc này vừa vặn không ở đây."
Hứa Trân nói: "Không ở cũng tốt, quá nhiều ta không nhớ được."
Đường Yên Tri suy nghĩ một chút, giới thiệu cho Hứa Trân mấy người còn ở Lễ Bộ Ty.
Người lúc trước dẫn đường cho Hứa Trân, tên Chung Mị, là chủ sự, thất phẩm, hiện tại trong đám người chức quan cao nhất, đã ngây người ở đây ba năm, nếu không đột ngột có Hứa Trân, lập tức có thể thăng làm Viên Ngoại Lang.
Hứa Trân nhất thời cảm thấy trái tim nhỏ căng thẳng.
Đường Yên Tri còn nói mấy người xung quanh.
Những người đang chép sách kia nhiều là hàn môn nhập sĩ, xuất thân khoa cử, làm qua quan địa phương, mới được điều phối đến trung ương. Còn có người là từ biên quan tới, làm qua mưu sĩ cùng quân sư, nên đối với lễ nhạc, đồ thư ( tranh sách), đều có một phen kiến thức khác.
Hứa Trân càng nghe càng cảm thấy mình chính là kẻ đi quan hệ cửa sau.
Nàng sâu sắc thở dài.
Đường Yên Tri vẫn còn đang giới thiệu.
Hứa Trân bỗng nhiên nghĩ tới tiểu ăn mày của mình, hỏi Đường Yên Tri: "Chúng ta là Lễ bộ, có thể sắp xếp vài người đi thái học không a?"
Đường Yên Tri trợn to mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
Hứa Trân cười ha ha nói: "Nhà ta có một tiểu hài tử chưa cập kê..."
Đường Yên Tri nói: "Tuy chúng ta quản học giáo, nhưng thái học vẫn không tới phiên chúng ta quản."
Hứa Trân nghe xong có chút thất vọng.
Đường Yên Tri nói: "Nhưng ngày mai ta vừa vặn phải đi học quán, nếu ngươi muốn đi cùng, có thể hỏi quán trưởng chuyện này một chút."
Hứa Trân vốn định chính là học quán hoặc thư viện, dù sao thái học ở dưới mí mắt Thánh Thượng, nếu tiểu ăn mày thật đi tới thái học đọc sách, quá nguy hiểm.
So với cái đó, học quán tốt hơn rất nhiều.
Nàng gật đầu nói: "Vậy ngày mai ta cùng đi, làm phiền ngươi."
Đường Yên Tri nói: "Không phiền không phiền." Sau đó lại nói, "Ngày khác còn có yến hội Lục Bộ, Công Bộ cùng Lại Bộ đều thích thiết yến, tuy rằng theo quy củ, giữa quan viên không thể lén lút cấu kết, thiết yến cùng ăn cơm vẫn có thể."
Hứa Trân trước mắt sáng ngời: "Ăn uống miễn phí?"
Đường Yên Tri nói: "Đúng! Chính là bình thường phải đưa người thiết yến một ít lễ vật, bổ khuyết phí cơm."
Hứa Trân vẻ mặt bình tĩnh: "...Ta có thể còn phải về nhà chăm hài tử, không tiện đi."
Đường Yên Tri rất nhiệt tình biểu thị Hứa Trân có thể mang hài tử tới, nhưng Hứa Trân vẫn chính trực từ chối.
Hứa Trân ngày đầu đi làm vẫn rất bình thản, không có đồng sự quá đáng làm khó dễ, kết giao được một bằng hữu không tệ.
Nàng hài lòng mang bao đồ về nhà.
Theo phần lớn người hướng về phía ngoài cung đi, trên đường bách quan đa số cúi đầu chậm rãi bước đi tới, thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện.
Hứa Trân tới gần nghe, nghe thấy tán gẫu là thi Hương, cùng với quốc yến sau thi Hương.
Nàng không hứng thú gì, vòng qua mấy người bước nhanh rời đi.
Sau khi nàng rời đi.
Trong phòng Lễ Bộ, còn hai người chưa rời đi, ở dưới ánh tà dương nhấc bút chép thư.
Một người trong đó vô cùng phẫn nộ, viết viết, quăng ngã bút đứng dậy mắng: "Người kia có lai lịch gì! Rõ ràng Chung Mị mới xứng đáng làm Viên Ngoại Lang! Dựa vào cái gì là người này!"
Bên cạnh có người lạnh như băng khuyên: "Đây là người cứu Quận chúa, cứu Quan Nam, được Đế sư quỳ, chỉ ba chuyện này, đã đủ cho nàng làm quan lục phẩm."
Người mắng kia vẫn khó chịu: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì đến Lễ Bộ a!"
Người ở bên cạnh lại nói: "Ai bảo đề thi Hương của chúng ta bị tiết lộ, chọc Thánh Thượng không vui đây."
Người này nói xong thả tiểu bút lang hào ( bút lông sói) xuống, đặt trên nghiên mực nói: "Hơn nữa ngươi cảm thấy khó chịu, hôm nay lúc nàng tới sao ngươi không nói thẳng, lúc này mới bắt đầu?"
Người mắng kia đỏ mặt, không lên tiếng.
Người bên cạnh tiếp tục nói: "Nói tới, ta còn tưởng rằng là một người tiên phong đạo cốt, không nghĩ tới cùng tưởng tượng của ta chênh lệch như vậy."
Người mắng kia mắng: "Phải! Quá bình thường! Chuyện tốt kia đúng là nàng làm sao? Có phải mạo hiểm lĩnh công hay không?"
Người bên cạnh nói: "Không biết."
Người mắng nói: "Dù sao nàng còn tiếp tục làm Viên Ngoại Lang, một ngày nào đó, sẽ khiến nàng lộ ra sơ hở!"
Người bên cạnh liếc hắn một cái, thổi thổi tờ giấy mình chép xong, dựa vào phía sau ghế dựa nhẹ giọng nở nụ cười: "Nếu ngươi có thể làm thì làm, nhưng đừng làm quá ngoan ( ác)."
Hứa Trân đã thành công đi ra cung điện, nàng ngẩng đầu nhìn thấy mây vàng mây đỏ trùng điệp treo lơ lửng trên không, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chút xanh lam.
Nàng đi trở về, bước chân lay động nhìn một thân quan phục của mình, có chút hoảng hốt, không nghĩ tới mình lại làm quan, thành một Viên Ngoại Lang lục phẩm?
Loại chức quan Viên Ngoại Lang này phóng ở tam quốc là bồi bạn chủ công cưỡi ngựa tản mát, một chút sơ sẩy sẽ bị chặt đầu, may mà mình xuyên không đến thời đại vẫn xem là thái bình.
Hứa Trân nghĩ tới nhập thần, đi trên đường nhìn thấy đằng trước có một người.
Người này vóc dáng tiểu cô nương, có chút quen mắt, khá giống tiểu ăn mày của mình.
Hứa Trân bước nhanh tới xem, tiếc nuối phát hiện tiểu cô nương này cũng không phải tiểu ăn mày, nhưng đôi mắt nhìn rất đẹp, như hoa đào tháng tư nở rộ, khiến cho lòng người không tự chủ mà tốt hơn.
Hứa Trân lại nhìn một chút.
Người này đi tới, thấp giọng gọi: "Tiên sinh."
Hứa Trân sửng sốt một chút.
Người này lại gọi: "Tiên sinh, là ta."
Đây không phải âm thanh tiểu ăn mày sao?
Hứa rân rốt cuộc chậm chạp phản ứng lại, hóa ra tiểu ăn mày dịch dung!
Hai người chạm mặt sau liền dắt tay đi về nhà.
Hứa Trân ở trên chợ mua chút thịt, quần chúng bày sạp có người thấy nàng mặc y phục cổ tròn, nên nhiệt tình tặng nàng ba cái bánh kẹp thịt.
Hứa Trân vui vẻ vô cùng, nàng hỏi tiểu ăn mày: "Hôm nay ngươi đi đâu chơi?"
Tuân Thiên Xuân không lên tiếng, ánh mắt nhìn phía xa, là hướng tây, một mảnh tà dương như lửa, đem con ngươi chiếu thành màu đỏ thẫm.
Hứa Trân nhìn theo phía tây, cái gì cũng không nhìn thấy, không nguyên do suy đoán, tiểu ăn mày sẽ không đi về nhà đi, cũng không biết Tuân gia hiện giờ là hình dáng gì, nếu toàn tộc bị diệt, như vậy nhà cũ nếu không phải bị bán, thì là bị hủy trùng kiến ( xây dựng lại).
Trường An với tiểu ăn mày mà nói, chung quy là nơi thương tâm.
Hứa Trân suy nghĩ một chút, cùng tiểu ăn mày nói chuyện ngày hôm nay mình đi làm, nói tới ngày mai muốn đi học quán, hỏi một chút quán trưởng học quán có thể cho tiểu ăn mày đi học hay không, còn nói mình hôm nay nhìn thấy bản tiểu thuyết tiền triều kia.
Sắc mặt Tuân Thiên Xuân vẫn bình tĩnh, ở nơi Hứa Trân không nhìn thấy, lãnh ý từ từ rút đi, hóa thành nhu hòa như nước.
Sau khi hai người về nhà, Hứa Trân cầm quan ấn bắt đầu nghiên cứu.
Tuân Thiên Xuân đi tới.
Hứa Trân vuốt quan ấn, đến gần hỏi: "Ngươi biết quan ấn này dùng như thế nào không?"
Tuân Thiên Xuân gật đầu.
Hứa Trân lại từ trong bao đồ lấy ra một cái, đặt lên bàn, cùng cái đang lay hoay trong tay màu xám đậm, trên đầu là chữ "Khánh" dạng phồn thể, phía dưới điêu "Lễ Bộ Ty ấn", còn một cái viết tên Hứa Trân.
Tuân Thiên Xuân đối với chuyện trong cung dường như hết sức quen thuộc.
Nàng nói: "Dưới Lễ Bộ phân bốn Ty, Lễ Bộ Ty là Bản Ty, quyền lực lớn nhất."
Hứa Trân hỏi: "Vậy lúc nào ta mới được đóng dấu? Cung nữ kia không cùng ta nói qua a."
Tuân Thiên Xuân nói: "Lễ Bộ sẽ có học giáo, đến xin chỉ thị học vụ, học nghiệp, phê chuẩn chứng thực cần ba quan ấn của Thượng Thư, Lang Trung, Viên Ngoại Lang."
Hứa Trân có chút khiếp sợ quyền lực lớn của mình.
Khiếp sợ xong, nàng lại hứng thú bừng bừng đến gần hỏi tiểu ăn mày: "Làm sao ngươi biết rõ như vậy? Trước kia không phải chữ Hán cũng không biết viết sao? Trước kia ngươi gạt ta phải không?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Không có."
Hứa Trân không buông tha nàng: "Ngươi thật sự không gạt ta? Vậy tại sao đối với chuyện trong cung lại hiểu rõ như vậy?"
Tuân Thiên Xuân nói: "A mẫu nói cho ta."
Hứa Trân nghe tiểu ăn mày nói đến người nhà, trong lòng chính là hồi hộp.
Nàng đang muốn tránh đề tài.
Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh, không cần như vậy."
Hứa Trân ngẩn người: "Cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh nhiều lần suy nghĩ cho ta, không đề cập tới người nhà ta, ta rất cảm động." Nàng nhìn Hứa Trân, sau một lát, tiến gần tới hôn xuống môi Hứa Trân.
Cảm giác ấm áp từ môi thẩm thấu đến tứ chi, Hứa Trân nghĩ tới sơn động mưa gió kia, bên tai dường như có tiếng cuồng phong bạo vũ vang lên.
Nàng đột nhiên cả kinh.
Vội vàng đẩy tiểu ăn mày ra, đại não trống rỗng.
Hồi lâu sau, nàng mới có chút khó chịu hỏi: "Ngươi hôn ta làm gì?"
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân: "Trong lòng ta không dễ chịu."
Hứa Trân có chút há hốc mồm: "Làm sao không dễ chịu? Không phải cảm động sao?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Không biết."
Hứa Trân lại hỏi vài câu, Tuân Thiên Xuân không nhiều lời, Hứa Trân không thể làm gì khá hơn là tận lực cải chính nói: "Chỉ có thể hôn mặt, hôn môi... không tốt lắm."
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, trong lòng hơi động, sau đó chậm rãi cúi đầu, trầm thấp ừ một tiếng.
Hứa Trân lại hỏi: "Tại sao ngươi không hôn mặt ta? Hài tử người khác đều hôn mặt. Hôn môi là cảm giác gì, ta cảm thấy dường như cũng không có gì khác nhau cả."
Tuân Thiên Xuân nói: "Sẽ vui vẻ."
"Vui vẻ? Ta làm sao không cảm thấy." Lúc trước một lần nàng cảm thấy khó chịu, lần này chỉ khiến nàng nhớ tới lần trước.
Hứa Trân có chút buồn ngủ.
Nàng nằm lỳ trên giường, đọc sách cho tiểu ăn mày, đọc đọc, nhớ tới bệnh của tiểu ăn mày.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tuân Thiên Xuân.
Tuân Thiên Xuân cũng nhìn nàng.
Hứa Trân không nguyên do hỏi: "Ngươi— ngươi gần đây có khó chịu gì không?"
Tuân Thiên Xuân không rõ vì sao nhìn Hứa Trân.
Nhìn tiểu ăn mày phản ứng, hẳn là không có.
Hứa Trân cười cười, an tâm: "Không có là tốt rồi."
Nàng ngồi dậy, lật sách cho Tuân Thiên Xuân, giảng đạo trị quốc, nói ngoại nho nội pháp(4), nói đến chuyện thời hậu Đường, nói đến thời kỳ lý học, tâm học Trình Chu(5) thời Tống Minh.
⌈(4) Ngoại nho nội pháp: Bên ngoài tôn sùng nho gia, nhưng thực tế làm việc nghiêng về tư tưởng pháp gia, thường là nho pháp kết hợp, nho pháp viện trợ.⌋
⌈(5) Trình Chu: Người ta thường coi Trình Di và Chu Hi là những người thuộc cùng dòng phái gọi chung là Lí học vì họ chia sẻ với nhau một số quan điểm rất cơ bản về vai trò của Lí trong việc tạo tác vũ trụ và con người. Đó là về đại thể. Song thực tế, không phải lúc nào Trình – Chu cũng là một khối quan niệm thống nhất; người ta vẫn thấy tồn tại rất nhiều khác biệt giữa họ. Những khác biệt này thể hiện rõ nhất trong lí giải của họ về Chu Dịch. Nhà nho, những người mang trong mình tâm cảm "đại đạo nhất quán", thường không thể chấp nhận rằng ngay cả thánh nhân cũng mâu thuẫn, vì thế mà kinh học Đông Á ( Trung Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản) có một xu hướng tìm cách dung hòa hai đường hướng kinh học của Trình Di và Chu Hi trong lí giải Chu Dịch.⌋
Nói một đống, nàng hỏi Tuân Thiên Xuân: "Ngươi đối với quy tắc trong cung hiểu như vậy, có phải rất muốn làm quan không?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Chỉ muốn hiểu rõ thêm."
Hứa Trân hỏi: "Hiểu rõ cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Cái gì cũng có thể."
Hứa Trân nói: "Vậy nếu cho ngươi cơ hội, ngươi muốn khoa cử hay không, muốn làm quan không?" Thậm chí là làm Hoàng Đế.
Tuân Thiên Xuân trầm mặc chốt lát, ngẩng đầu nhìn Hứa Trân, môi giật giật, tựa hồ nói cái gì đó, Hứa Trân nghiêng đầu nghe, không nghe rõ, cảm thấy tiểu ăn mày tật xấu nói chuyện không rõ ràng thật sự nghiêm trọng, thỉnh thoảng lại phát tác.
Nàng lại hỏi: "Nếu để ngươi tiếp tục đi học, ngươi có đi không?"
Tuân Thiên Xuân nhẹ nhàng nói cái gì đó.
Hứa Trân cười nói: "Ngươi đừng luôn thẹn thùng như vậy."
"Không có thẹn thùng." Tuân Thiên Xuân thấp giọng nói, "Ta nghe tiên sinh, tiên sinh bảo ta đi đâu, ta đều đồng ý."
Hứa Trân không nhịn được cười, sau khi cười xong tiến gần bên cạnh Tuân Thiên Xuân nói: "Vậy ngày mai ta đi học quán, nếu giáo trưởng đồng ý, ngươi liền tiếp tục đọc sách, cũng không cần khoa cử gì, chỉ cần như ngươi nói, hiểu thêm liền tốt."
Tuân Thiên Xuân gật đầu.
Ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng sủa, gió ấm thổi tới mang theo khí tức khói lửa, Hứa Trân có chút buồn ngủ, nói nói rồi ngáp một cái, híp mắt ngủ thiếp đi, nàng ngủ trầm ổn lại yên tĩnh.
Tuân Thiên Xuân nhìn Hứa Trân, đưa tay ôm lấy vai Hứa Trân, phát hiện mình ôm không hết.
Nàng nghiêng người nằm xuống, tựa ở bên người Hứa Trân, nhìn khuôn mặt ngủ say của Hứa Trân.
Có rất nhiều thứ không cách nào trả lời, nàng chỉ có thể để lại trong bụng, hết thảy suy nghĩ cùng tâm sự, cuối cùng hóa thành động tác kéo chăn, đem tất cả che đậy vào bên trong.
◍ ――― Hết chương 31 ――― ◍
⌈(3) Mặc Tử: Tên thật là Mặc Địch, người nước Lỗ, thời Chiến Quốc. Ông sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình tiểu thủ công ( khoảng 478 - 392 trước Công nguyên). Ông là người vốn gần gũi thực tế xã hội với người nhân dân lao động.
Học thuyết "Mặc Tử" đã nêu lên gồm 10 chủ trương lớn ( có thể nói là mười cương lĩnh chính trị của ông), nội dung được chia thành mười loại: Thượng Hiền, Thượng Đồng, Tiết dụng, Tiết táng, Phi lạc, Phi mệnh, Thiên chí, Minh quỹ, Kiêm ái, Phi công.
Học thuyết "Mặc Tử" vốn có 71 thiên. Ngày nay còn giữ lại được 53 thiên trong đó có hai thiên "Kinh thượng" và "Kinh hạ" là do ông viết còn lại phần lớn là do các đệ tử, học trò dựa theo lời nói, bài giảng và những việc làm của ông và các học giả Mặc gia, ghi chép chỉnh lý thành sách.⌋