Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 27: "Chó chỉ biết nghe lời, chơi không vui gì hết. "




Cảm giác ấm áp và mềm mại đột ngột trên môi khiến Sở Đàn ngẩn người, nhưng chỉ sửng sốt mất một giây, hắn lập tức trở tay ôm eo Dung Ngọc, lấy thế chủ động, ngang ngược đáp trả.
Nói thật thì nụ hôn này cũng không tuyệt lắm.
Thay vì nói là hôn, chi bằng nói là tấn công tới tấp. Trên mặt hai người dính toàn máu với đất, mùi máu tươi trộn lẫn với hương cỏ dại, hòa huyện giữa hai đầu lưỡi đang quện lấy nhau.
Hai bọn họ người này dạn hơn người kia, một người thì mạnh bạo còn người kia thì thô lỗ càn quấy. Bụng và ngực áp sát vào nhau, môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, hô hấp nặng nề hỗn loạn, tiếng nước chóp chép vang lên trong khoảng không tối tăm yên tĩnh.
Nhưng nụ hôn này lại đem đến sự thăng hoa trong tâm lý, đem đến sự sung sướng mà xưa giờ Dung Ngọc chưa từng cảm nhận được. Hai kiếp người của y chưa từng hôn ai bao giờ, mỗi một tế bào, mỗi một sợi dây thần kinh trong người y đều đang ầm ĩ vui sướng.
Dường như cơ thể y nứt ra một hố đen, não bộ y thét gào muốn chiếm lấy, mà Sở Đàn chính là câu trả lời của y, sẽ đáp lại những khao khát hiện hữu của y.
Hai người họ hung ác giành giật hòng chiếm lấy hơi thở và bọt nước trong miệng nhau, kỳ lạ là càng hôn thì càng thấy khát khô, càng hôn thì lại càng tham lam vô bờ.
Dung Ngọc vói tay vào trong áo Sở Đàn, vuốt ve lung tung cơ bắp trên người hắn. Lúc sờ đến bả vai, Sở Đàn khịt mũi nhẹ kêu đau.
Xúc cảm ươn ướt lành lạnh.
"Ngươi bị thương. " Dung Ngọc dứt ra khỏi nụ hôn bất phân thắng bại, đặt tay lên vai Sở Đàn.
"Không sao. " Trên mặt Sở Đàn không có chút gì gọi là đau đớn, ngược lại cảm giác như chưa đã thèm. Hắn áp trán lên trán Dung Ngọc rồi thở dốc nặng nề, tay trái hắn vuốt ve khuôn mặt Dung Ngọc, thèm thuồng mút hôn cánh môi Dung Ngọc, trong đôi mắt đen tràn ngập sự xâm lược.
"Công tử đang báo đáp ân tình cho ta sao? " Sở Đàn vừa hôn y vừa nói khẽ. Giọng nói trầm ấm chui vào tai Dung Ngọc, khiến cho trái tim đang kích động của y bùng cháy.
"Tất nhiên không phải. " Dung Ngọc ngồi thẳng dậy nhào qua, áp bụng dưới vào hông Sở Đàn, để cho hắn cảm nhận được ngọn lửa đang bập bùng của y.
"Ta muốn làm tình với ngươi. " Trong đêm đen, đôi mắt hoa đào của Dung Ngọc tỏa sáng, hưng phấn một cách trắng trợn, như kiểu liều mạng không màng thế sự.
Sở Đàn kinh ngạc nhướng mày, tiểu công tử chủ động nói muốn làm tình với hắn? Cái này còn chấn động hơn là mặt trời mọc đằng tây nữa đấy.
Hắn nhìn xác đám sói la liệt chung quanh, bế Dung Ngọc lên bằng một tay. "Vậy chúng ta đổi nơi khác đã. "
Cơ thể Dung Ngọc gầy yếu, mảnh khảnh, ngồi trên cánh tay Sở Đàn cũng không thấy chật chội là bao. Y vòng tay qua cổ hắn, khó dằn lòng hôn lên mặt và tai Sở Đàn.
Sở Đàn đi rất nhanh, gần như hận bản thân mình sao không biết bay. Những cái liếm hôn của tiểu công tử quả thực khiến hắn máu nóng dồn lên não, khó có thể nhịn được.
Đại khái đi được mười lăm phút thì cuối cùng cũng đã tìm được một cái hang, lau dọn một chút rồi đốt lửa lên. Cũng còn may, trong bọc quần áo Mặc Thư đưa cho Sở Đàn có ít than đốt, bằng không chỉ sợ đêm nay hai người họ sẽ chết cóng ở đây mất.
Hắn lấy túi nước, đổ nước ra thấm ướt khăn, giúp bản thân và Dung Ngọc lau tay, lau mặt.
Sở Đàn nhìn Dung Ngọc, đôi mắt thiếu niên phản chiếu ánh lửa, tình dục mãnh liệt gần như thiêu rụi hắn. Mà bóng hình hắn trong đôi mắt Dung Ngọc cũng rực cháy nóng bỏng.
Hai người họ như hai tinh cầu trái cực, họ hút lấy nhau, va chạm lẫn nhau sinh ra một vụ nổ mạnh, ngòi nổ khiến biển lửa phừng cháy.
Hai người kịch liệt quấn lấy nhau, Sở Đàn liếm mút miệng Dung Ngọc, hắn cởi áo ngoài ra trải phẳng lên đất, sau đó bế Dung Ngọc lên. Lúc chuẩn bị đặt người xuống thì Dung Ngọc bất chợt chống tay lên ngực hắn, ra sức đẩy hắn ngã, nhìn xuống hắn từ trên cao, thở hổn hển: "Ta là chủ, ngươi là nô, làm gì tới lượt ngươi chủ động? "
Sở Đàn nhướng mày, cũng không giãy giụa, thuận thế nằm ngửa ra, ung dung ngắm nhìn xem tiểu công tử đang muốn làm gì.
Dung Ngọc ngồi trên đùi hắn, dùng sức kéo mạnh quần áo hắn ra.
Lồng ngực rộng lớn hữu lực, bụng phẳng eo thon lập tức lõa lồ. Đồng thời bị phơi bày còn có vai phải đầm đìa máu tươi, dấu răng trên đó sâu tới tận xương, máu thịt lẫn lộn.
Dung Ngọc cau mày.
Sở Đàn nói: "Ta đã dùng nội lực cầm máu, công tử đừng lo. "
"Ta chỉ sợ khi ngươi chết rồi thì một mình ta cũng chẳng thể sống sót nơi rừng hoang này được." Dung Ngọc châm chọc nhếch môi. Cho dù ngay tại lúc củi khô lửa bốc như thế này, nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng và nghiệt ngã như vậy.
Sở Đàn cũng không để bụng, ngược lại hứng thú dạt dào cười cười. "Tốt xấu gì công tử cũng nói mấy lời hay lừa ta một chút, nói mấy kiểu này thật khiến ta đau lòng. "
"Rất nhanh thôi, lòng ngươi sẽ không còn đau nữa. " Dung Ngọc cong môi cười, vỗ lên ngực trái Sở Đàn. Ánh lửa chiếu rọi xua tan đi mây mù trong đôi mắt hoa đào diễm lệ, câu hồn đoạt phách.
Dung Ngọc cúi đầu hôn lên cổ Sở Đàn, sỗ sàng vuốt ve cơ bắp rắn chắc của đối phương.
Y thích cơ thể Sở Đàn, bao gồm cả những đường cong rắn rỏi cùng với hình thể cường tráng, vai rộng eo thon. Từ lần đầu tiên được chiêm ngưỡng trong phòng tắm, y đã biết mình nảy sinh dục vọng với Sở Đàn, nhưng vẫn luôn tự khắc chế cho đến tận nay.
Nhưng Dung Ngọc cũng căm ghét Sở Đàn, ghét hắn làm càn, ghét hắn vô sỉ, hạ lưu. Rõ ràng vốn nên là nô tài hạ tiện, nhưng lại không biết nhẫn nhục, cẩn trọng, cứ thích trèo lên đầu y, một lần rồi một lần thách thức giới hạn của y,.
Càng bởi vì biết được kết cục chết thảm của bản thân dưới tay Sở Đàn, cho nên y cố tình trả thù, tra tấn hắn, ngược đãi hắn.
Nhưng hóa ra tên biến thái này cũng có bộ mặt khác. Hắn dũng mãnh, kiêu hùng, không biết sợ hãi, hắn cứu y từ miệng hổ, ôm lấy y khi rơi xuống vực, giết lũ sói đói vì y.
Dung Ngọc tuyệt đối không phải người cứ có ân cứu mạng là sẽ lấy thân báo đáp, nhưng ngày hôm nay y không thể không thừa nhận, Sở Đàn có lực hấp dẫn trí mạng đối với y.
Trái tim trong lồng ngực này đang loạn nhịp, não bộ phát ra sóng tình bén nhọn dữ dội, dục vọng trong cơ thể tàn sát bừa bãi như nước lũ, tất cả cùng nhau phát tín hiệu.
Y muốn Sở Đàn.
Y không đành lòng. [Là không đành lòng giết chồng đó quý zị.]
Dung Ngọc vuốt ve cơ thể Sở Đàn, đầu ngón tay thon dài lướt qua rãnh cơ bụng, miêu tả hình dáng từng múi cơ. Tay kia vói vào trong quần hắn, nắm lấy dương v*t đã cương lên từ lâu.
Những ngón tay mềm mềm, lạnh lạnh nắm lấy cán chày nóng hổi, nhưng như thể y đang nắm lấy mạch máu Sở Đàn. Đôi mắt hẹp dài của hắn nheo lại, nuốt nước bọt, thở một hơi trầm trầm. Tay hắn cũng không ở không, mò dần vào trong vạt áo Dung Ngọc, vuốt ve vòng eo vừa mềm vừa nhỏ, hạ dần xuống dưới, ngón tay trượt vào khe giữa hai cánh mông.
Dung Ngọc rùng mình. Những nơi được Sở Đàn vuốt ve đều mẫn cảm hơn bình thường, sự ngứa ngáy lan tràn trên da thịt, nhanh chóng thấm sâu vào trong cơ thể. Sau cùng, dục vọng hóa thành cơn thủy triều ồ ạt dâng đến bụng dưới.
dương v*t ngẩng đầu khiến đũng quần nhô cao, nụ hoa bí ẩn dần chảy mật, vui vẻ mấp máy.
Y cởi áo choàng, cởi bỏ tầng tầng lớp lớp quần áo, nhưng khó là không nhấc được chân lên, nên không thể cởi luôn chiếc quần dưới thân ra.
Sở Đàn thấy vậy thì ôm Dung Ngọc lên, khi hai bắp đùi của y lộ ra thì hắn nhanh tay lột quần y xuống, sau đó cởi áo choàng quấn lên chân y, chỉnh lại phần vạt áo xộc xệch, tránh bị gió lạnh luồn vào.
Dung Ngọc ngồi trên eo Sở Đàn, điều chỉnh dáng ngồi, chậm rãi cọ xát với bụng hắn.
dương v*t Sở Đàn bị Dung Ngọc lôi ra, bởi vì cương cứng nên cong vòng áp xuống bụng, bây giờ bị Dung Ngọc đè dưới thân, bị đè ép sinh ra khoái cảm khiến nó phình to thêm một vòng, gân xanh trên cán chày đập bang bang.
Sở Đàn cảm nhận được khe thịt vừa mềm vừa ướt mấp máy mút lấy dương v*t hắn, giống như cái miệng nhỏ chúm chím đang không ngừng phun nước.
Hắn khó dằn lòng nổi phải ra tay. Tay trái hắn nắm lấy eo Dung Ngọc ôm lên, muốn nhanh chóng đâm cán chày vào bên trong y.
Nhưng mới định ra tay thì đã bị Dung Ngọc cảnh cáo: "Không được nhúc nhích. "
Ánh mắt Dung Ngọc rất sắc tình, nhưng cũng rất lạnh nhạt, nóng lạnh đan xen đánh vào sâu trong trí óc, hòa trộn giữa lý trí và dục vọng.
Sự điên loạn sinh ra dục vọng hưng phấn thúc giục y làm tình với Sở Đàn. Nhưng tận sâu trong đáy lòng lòng y, dường như có một giọng nói đang cố kéo y lại. Nó nói rằng đây là quyết định trong lúc mất bình tĩnh, là sai lầm, là mất lý trí, không thể đo lường được hậu hoạn về sau.
Dung Ngọc cứ giãy giụa giữa những lý tưởng chưa thể quyết định, cảm xúc càng thêm gắt gỏng, lý trí cũng đã dần lệch khỏi quỹ đạo vốn có, dục vọng đã tạm rút đi như thủy triều ngắn ngủi bây giờ lại phản công càng thêm quyết liệt, hung hãn.
Y không thể khống chế, nắm lấy dương v*t tự an ủi, tay còn lại sờ soạng trên người Sở Đàn. Làn da hắn nóng bỏng, cơ bắp nhẵn bóng, nóng đến mức tay y sinh ra loại khoái cảm khó tả, không nhịn được vừa cấu vừa véo, để lại vài vết cào đo đỏ trên eo và bụng Sở Đàn.
Sở Đàn nhịn sắp điên rồi, gân xanh nổi đầy trên trán.
Tạm không nói đến bàn tay Dung Ngọc đốt lửa khắp người hắn đi, cái miệng nhỏ phía dưới cả y còn mút lấy dương v*t hắn, nước dâm chảy xuống chỗ y ngồi lên, dinh dính ươn ướt, đóng rồi lại mở như chưa được thỏa mãn.
Hắn cố hết sức kiềm chế suy nghĩ thọc mạnh dương v*t vào trong, chỉ đẩy hông lên, khiến cho thân gậy cọ xát với miệng lỗ.
gậy th*t nóng bỏng nổi gân xanh, môi âm hộ nhỏ bị cạ cho ngã trái ngã phải, nước dâm cứ chảy từng luồng đến là vui thích. Âm vật bị ma sát sưng lên, thì đầu ra từ nơi bí ẩn lắc lư mấy cái, chỉ chạm nhẹ vào cũng đã đủ tạo ra khoái cảm che trời lấp đất.
"Ha a... " Còn chưa cọ được mấy cái mà dục vọng đã vọt đến đỉnh, Dung Ngọc cau mày, tiếng rên rỉ động tình tràn ra giữa cánh môi đỏ thắm.
dương v*t y bắn ra từng cổ tinh dịch phun trên bụng Sở Đàn, chất dịch trắng đục tràn lan trên cơ bụng xinh đẹp của hắn, tạo thành bức họa dâm mĩ tột độ.
Kể từ hơn hai tháng trước, sau khi lêu lổng trong suối nước nóng ở sơn trang thì Dung ngọc vẫn luôn cấm dục cho đến nay. Vào lúc này, tình dục tích tụ nhiều ngày bùng nổ, mang đến sự sung sướng gấp mấy lần lúc trước. [sếch, bùng lổ:)))]
Y ngửa đầu há to miệng thở hổn hển. Đôi mắt mê ly, thất thần, bờ môi khép hờ, để lộ đầu lưỡi non mềm đỏ hồng.
Hình ảnh này dừng trong mắt Sở Đàn là cực kỳ mê người, quyến rũ đến mức khiến dương v*t hắn nảy lên, hận không thể đè người xuống dập mạnh vào. Tròn lòng hắn hiểu rõ, nếu hắn làm vậy thật thì e là sau này cũng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc gần với Dung Ngọc nữa.
Hắn đang chờ đợi đến thời cơ thích hợp.
Dung Ngọc hạ mắt tạm dừng, đôi mắt nhạt màu khôi phục chút ít tỉnh táo, mới không vui liếc Sở Đàn, "Ta kêu ngươi không được cử động. "
"Ta không nhịn nổi, ai mà nhịn cho nổi chứ. " Tay Sở Đàn luồn xuống bóp mông Dung Ngọc, xúc cảm vừa mềm vừa nhẵn khiến hắn yêu thích không rời tay, độ cong căng mọng, đàn hồi càng làm tâm trí hắn lung lay.
"Ngươi hẳn phải nghe lời ta nói. " Dung Ngọc nheo mắt.
"Ta nghe rồi mà, công tử nói muốn làm tình với ta. " Trong mắt Sở Đàn tràn ra ý cười. Cho dù đang bị người ta đè dưới thân, cho dù bả vai bên phải bị thương nghiêm trọng không thể cử động, hắn vẫn cứ khiêu khích Dung Ngọc không chút sợ hãi.
Thậm chí hắn còn dám thúc eo lên. Lúc nhìn thấy đôi mắt y mê ly thì buồn cười nói: "Công tử không cho ta động, nhưng cái miệng phía dưới lại hút lấy ta không nhả. Ta nên nghe theo người, hay là nên nghe cái miệng này? "
Hắn vừa dứt lời thì bỗng cảm giác được Dung Ngọc cựa quậy một chút, cánh hoa cọ mạnh lên thân gậy th*t. Tiếc là Sở Đàn còn chưa kịp sướng thì tự dưng thấy dương v*t mình lành lạnh. Cúi đầu nhìn thử mới hay, không biết từ bao giờ mà Dung Ngọc đã cầm con dao găm trong tay, mũi sao sắc bén kề vào giữa háng hắn.
"Còn nói hươu nói vượn nữa thì ta biến ngươi thành thái giám đấy. "
Dung Ngọc cầm dao vẽ vòng tròn quanh chỗ dương v*t Sở Đàn. Thân dao lạnh lẽo khiến Sở Đàn phải thít chặt cơ bụng. Nhưng dù vậy hắn vẫn treo nụ cười thiếu đánh trên mặt, như thể hắn chẳng hề sợ sệt tí nào.
"Nếu công tử không cho ta động thì ta khác nào thái giám đâu chứ. "
"Vậy nếu khiến ngươi mất mạng thì sao? " Mũi dao di chuyển dọc theo bụng, ngực, một đường đi thẳng lên, cuối cùng dừng lại ở yết hầu Sở Đàn.
Sở Đàn khép hờ mắt. "Công tử nói muốn cùng ta làm tình, nhưng cũng chính công tử không cho ta làm. Người chỉ muốn mình sướng, không khỏi quá mức bất công. "
"Ngươi không xứng nói hai chữ công bằng với ta. " Khuôn mặt Dung Ngọc đầy kiêu căng, rõ ràng quần áo không nghiêm chỉnh, trên khí quan dị dạng còn đang chảy nước dâm, nhưng y vẫn kiêu ngạo như chú khổng tước thanh cao, "Chỉ có ta được thỏa mãn, chưa tới lượt ngươi đòi quyền lợi. "
"Phải không? " Sở Đàn cong môi cười, nhanh tay nắm lấy bàn tay Dung Ngọc, nhẹ nhàng giành lấy con dao, sau đó ôm chặt người vào trong ngực, cười trêu y: "Đã nói bao nhiêu lần. Muốn giết người thì phải nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, đừng nhiều lời vô ích. "
"Ta nói muốn giết ngươi hồi nào? " Dung Ngọc hề lo sợ khi bị áp đảo, ngược lại lại cười như thể đã thực hiện được âm mưu. "Đây gọi là tình thú. "
Đầu lưỡi Dung Ngọc mút lấy yết hầu Sở Đàn, tay trái y vòng qua cánh tay phải đnag bị thương của hắn, ôm lấy cổ hắn, lần nữa dán lên dương v*t đã cương cứng từ lâu.
Hai dương v*t nóng bỏng, cứng rắn va chạm với, cảm giác sung sướng khiến hai người đồng thời rên lên.
"Sớm biết như vậy thì ta nên đè ngươi ra từ hồi nãy rồi. " Sở Đàn nâng cằm Dung Ngọc lên, vẻ mặt rất chi là tiếc nuối.
Dung Ngọc ngẩng đầu lên, đuôi mắt ửng đỏ cùng gương mặt trắng nõn diễm lệ say lòng người. Y cười ngạo mạn, là người chủ động trong biển tình hôm nay.
"Chó chỉ biết nghe lời, chơi không vui gì hết. "
Sở Đàn cười nhẹ, một tay tách hai chân Dung Ngọc ra, chen đầu gối vào giữa, thuận thế lật người.
Chỉ trong một thoáng, trên dưới điên đảo.
"Từ giờ trở đi, ta sẽ không nghe lời nữa đâu. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.