Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
May sao, hình như Tống Diễn Thanh chỉ kiểm tra sơ qua rồi nhanh chóng cầm hộp cơm từ sau núi đá ra trả lại, phất phất tay đuổi người: “Xem rồi, không có vấn đề gì. Đưa đi!”
Vị đệ tử kia khúm núm mang hộp cơm đi. Có điều y vẫn không yên tâm, đi được xa một đoạn bèn tìm một góc kín, mở hộp cơm ra xem, thấy đồ bên trong vẫn đâu vào đấy, hình như không bị động vào thì mới thở phào nhẹ nhõm. Y đi vào sườn núi giữa Đào Hoa Nguyên, ở đó có một hang đá, Đồ Hán đang ở tạm đây, giao hộp cơm cho Đồ Hán rồi gã quay về.
Đồ Hán mở hộp cơm, lấy một cây trâm bạc, dính một ít bột màu trắng từ trong bình sứ, cẩn thận cắm vào từng đĩa thức ăn kiểm tra. Kết quả, ngân trâm vừa rút ra, nơi vừa tiếp xúc với đồ ăn lập tức chuyển thành màu đen.
Có người hạ độc! Sắc mặt Đồ Hán tái đi, khuôn mặt vốn đã dữ tợn lại càng đáng sợ hơn, xoay mình một cái đi ra ngoài động, nhẹ nhàng nhảy xuống từ vách núi cao hai mươi trượng, chặn giữa đường núi, vừa vặn chặn được đệ tử đưa cơm kia. Gã liền nắm chặt vạt áo của đệ tử kia trầm giọng nói: “Trên đường đưa hộp cơm tới có xảy ra chuyện gì không?”
Đệ tử kia giật mình, không biết có chuyện gì, bị Đồ Hán tra hỏi liên tục nên không thể không kể chuyện nửa đường gặp Tống Diễn Thanh.
“Theo ta!” Đồ Hán giật y kéo lên.
Đồ Hán không đi luôn mà lôi đệ tử kia vào tiểu đạo, tới thẳng nơi thanh tu của hộ pháp trưởng lão.
Thân là hộ pháp trưởng lão, Tô Phá cũng không làm khó đệ tử, sau khi hỏi thăm xác định được tình hình thì căn dặn: “Việc này không được nói với bất kỳ ai. Hiểu chưa?”
Đệ tử này còn chưa biết có chuyện gì xảy ra nhưng biết chắc chắn có liên quan đến hộp cơm mình đưa, ẩn ẩn đoán được có thể Tống Diễn Thanh đang giở trò gì rồi, mình không thể chen vào, nên làm sao dám nói cái gì, chỉ khúm núm gật đầu: “Đệ tử hiểu.”
Tô Phá phẩy phẩy tay ra ý cho lui. Xác nhận đệ tử kia đã lui đi, Đồ Hán quay lại, khàn khàn nói: “Trưởng lão, Thượng Thanh Tông là danh môn chính phái, có đệ tử dùng thủ đoạn hèn hạ âm độc bỉ ổi thế này, chẳng lẽ không truy cứu sao?”
Tô Phá im lặng một lúc rồi hỏi lại: “Truy cứu? Ngươi muốn truy cứu thế nào?”
Đồ Hán phẫn nộ: “Tống Diễn Thanh không sợ gì căn bản là vì ỷ vào có Tống gia chống lưng, biết Thượng Thanh Tông không dám phạt mình mới dám làm bậy như thế. Nếu không ngại làm lớn chuyện này ra, có môn quy ở đó, hai vị trưởng lão có muốn không trừng phạt cũng không được!”
Tô Phá chậm rãi nhắm mắt lại: “Hẳn ngươi còn hiểu hơn bất kỳ ai khác rằng bị Ninh Vương liên lụy, triều đình đã có ý muốn dọn sạch ‘dư nghiệt’ Ninh Vương, trong giang hồ, một vài đại phái vẫn như hổ rình mồi, nếu không phải kiêng kỵ Tống gia thì chỉ sợ Thượng Thanh Tông đã hôi phi yên diệt rồi. Đắc tội Tống gia, Tống gia chỉ cần tỏ ý một chút là có thể đẩy Thượng Thanh Tông vào tuyệt cảnh! Một Tống Diễn Thanh quan trọng, hay sinh tử tồn vong của Thượng Thanh Tông chúng ta quan trọng hơn?
Đồ Hán nhăn nhó phản đối: “Trưởng lão, thực ra với Tống gia, Thượng Thanh Tông đã không có tác dụng gì, để cho bọn họ miễn cưỡng ủng hộ là vì Tống Thư là đệ tử của Thượng Thanh Tông, tội danh khi sư diệt tổ không phải dễ chịu đâu, nhất là với thân phận của Tống gia, chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho người trong thiên hạ. Bây giờ Tống gia chỉ đang chờ một cơ hội để có thể danh chính ngôn thuận từ bỏ Thượng Thanh Tông thôi, chứ không phải Tống gia muốn che chở Thượng Thanh Tông mãi. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới! Đệ tử vẫn đề nghị từ bỏ nơi này, tạm thời quy ẩn chờ tương lai, nếu không, sẽ chỉ ngồi chờ chết!”
“Đây có phải hành quân đánh trận đâu mà nói bỏ là bỏ được ngay. Việc này, ngươi cứ nói với ta là được, tuyệt đối không được nhắc đến với ai khác, tránh người ta nghi ngờ thân phận của ngươi!” Tô Phá khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn gã: “Nếu ngươi có nói ra chuyện gì không nên nói thì đừng ở lại đây nữa, lập tức quay về Yêu Mã Lĩnh tìm sư phụ ngươi đi!”
Đồ Hán muốn nói gì đó lại thôi, Tô Phá đưa tay ra ngăn lại: “Được rồi, đừng nói nữa, quay về đi, nhất định phải bảo vệ Ngưu Hữu Đạo. Đông Quách Hạo Nhiên tinh thông tướng thuật chịu thu Ngưu Hữu Đạo làm đệ tử tất có nguyên nhân, sẽ không phải làm chuyện thừa đâu. Đừng để hắn xảy ra chuyện gì!”
“Vâng!” Đồ Hán lẳng lặng thưa một tiếng rồi quay lưng rời đi.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Ngày tốt đã đến, Ngưu Hữu Đạo kiếp trước chưa từng được thành thân nay đã được đền bù.
Đèn lồng lớn treo khắp cây đào, chiếu sáng hoa đào rực rỡ lắc lư bên vách núi, lại có vài phần thê mỹ. Dù khắp Đào Hoa Nguyên giăng đèn kết hoa tưng bừng náo nhiệt nhưng Thượng Thanh Tông cũng không công khai lo cho hôn sự, ngay cả tiệc cưới đường đường chính chính cũng không có, đừng nói đến gửi thiệp mời các môn phái khác.
Tống Diễn Thanh đứng lẫn trong một đám đệ tử trong môn nhìn chằm chằm Đường Nghi một thân váy đỏ đội khăn hồng, cùng Ngưu Hữu Đạo bái đường, hai mắt như bắn ra lửa. Hai bên trái phải hắn ta đều có người phòng bị nghiêm ngặt, một khi có gì khác thường sẽ lập tức chế trụ lại.
“Đưa vào động phòng!” Người chủ hôn hát lớn, đôi tân lang tân nương được đưa đi.
Các tân khách chỉ uống hai chén rượu mừng tỏ ý rồi cũng giải tán, hoặc thổn thức, hoặc lắc đầu. Cũng có không ít người nhìn Tống Diễn Thanh mặt đen như đít nồi mà thầm buồn cười. Từ trên xuống dưới Thượng Thanh Tông đều biết hắn ta thích Đường Nghi. Nữ nhân xinh đẹp ai chả thích, nhưng chẳng ai dám tranh với Tống Diễn Thanh, giờ thì hay rồi, tự nhiên nhảy ra một tiểu bối vô danh phá hỏng chuyện tốt…
Trên giường động phòng, một đôi tân nhân ngồi xếp hàng nhìn đôi nến đỏ cháy lách tách. Uống rượu giao bôi, cởi khăn hồng, nữ đệ tử dẫn lễ lui ra ngoài đóng cửa để lại không gian cho đôi tân nhân tự do.
Mùi hương nhàn nhạt nữ tính phảng phất xung quanh, Ngưu Hữu dạo hơi buồn chán thi thoảng lại quay sang nhìn tân nương tử kiều diễm mềm mại bên cạnh, không biết nên nói gì cho phải, mấu chốt là hắn cũng không hiểu những người này muốn làm gì nên vẫn luôn cảnh giác.
Đường Nghi chỉ lẳng lặng ngồi bất động ở đó, cực kỳ bình tĩnh. Hai người cứ như vậy ngồi không đến tận bình minh, còn chưa chạm vào tay nhau đã có tiếng gõ cửa bên ngoài, Đường Nghi đứng dậy rời đi.
Nữ đệ tử nổi danh quay đầu lại nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đường sư thúc nói tông môn có việc cần xử lý, đi trước đây.”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu.
Trong phòng không còn ai, hắn ngả đầu lập tức ngủ say tới tận chạng vạng tối mới bò dậy. Khi hắn ra hỏi phòng, đình viện vẫn giăng đèn kết hoa, đèn lồng lụa đỏ lại càng làm nổi bật sự u tĩnh của nơi này, tất cả đều khiến người ta có cảm giác như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng.
Ra cửa lớn, hắn thấy Đồ Hán đang đốt lửa cho đèn lồng dưới gốc cây. Đốt hết bên ngoài, Đồ Hán lại lẳng lặng nhìn lướt qua hắn một chút rồi đi vào trong đốt đèn.
Ngưu Hữu Đạo vẫn mặc áo tân lang đứng dưới gốc cây đào, nhìn Thượng Thanh Cung trên vách núi đối diện phía xa xa cũng đang dần lên đèn. Bóng đêm dần phủ xuống, cánh hoa rụng lả tả theo gió rớt trên vai hắn.
Hắn cũng chỉ gặp Đường Nghi trong ngày đại hôn, sau đó, trên cơ bản là không nhìn thấy mặt. Hắn ở đây, Đường Nghi lại không ở đây, chỉ có mỗi một lần vào dịp Tết nàng có tới một lần, ngồi đối diện với hắn ăn một bữa cơm, sau đó cũng chẳng ngủ chung phòng mà sang sương phòng nghỉ, trời vừa sáng đã lại đi.
Yên tĩnh, an bình, cô tịch, đây là cảm giác của Ngưu Hữu Đạo về khoảng thời gian tân hôn của mình. Khi Trần Quy Thạc ở đây, đôi khi hắn cũng có người để tâm sự, nhưng Đồ Hán được đổi tới, thực sự rất khó nói chuyện, lại còn xấu xí. Nhưng hình như Đồ Hán có chút rượu ngon, vẫn thường ôm hồ lô rượu uống đến say khướt, cũng chỉ có khi này Ngưu Hữu Đạo mới có thể nói vài câu với gã, thi thoảng cũng nhặt được một vài tin tức có tác dụng. Cũng là từ Đồ Hán, hắn mới biết không lâu sau đại hôn, Đường Nghi đã trở thành chưởng môn Thượng Thanh Tông.