Phấn Thơm

Chương 4: Nhạt




Kể từ ngày hôm ấy, tôi cô đơn.Cô đơn trong những khoảnh khắc cô ấy chỉ nhớ đến người con trai khác, một mình trong những phút cô ấy khẽ mỉm nụ cười dành cho ai đó, quạnh hiu bên khung cửa sổ lặng lẽ một bóng hình, nơi ánh nắng âm thầm chiếu rọi không còn rực rỡ như trước nữa...Tại sao nhỉ? Phải, đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân mình những câu ngu xuẩn tựa như thế, bởi lẽ tôi đang tiếc nuối? Bởi lẽ tôi luôn có cái cảm giác khó chịu tự dằn vặt bản thân mình? Tôi thực sự không biết, trong tâm trí tôi như đang điên loạn vậy, tôi thật sự không hiểu. Cái cảm giác vô cùng ray rứt và thật sự giằn xé không thể tả nổi đây là gì? Lòng ngực tôi nóng ran sau cái quay đầu nhìn lại mỗi giờ ra chơi khi thấy em thẹn thùng ngồi cạnh bên người con trai đó và cười nói một cách thân mật. Khung cảnh trước mắt tôi nhòe đi khi vô tình nhìn thấy những cái hôn trộm mà chàng trai ấy dành cho em và em đáp lại bằng nụ cười lúng túng, tim tôi thấp thỏm mỗi lần nhìn thấy những dòng chữ hạnh phúc đầy ắp các dòng từng trang nhật kí em nắn nót.Tôi sợ...Tôi sợ sẽ mất đi những giây phút ngắm em trong khi em không thuộc về một ai khác, sợ rằng nụ cười ấy sẽ luôn chỉ dành cho một ai đó, sợ rằng em không còn chia sẽ những giọt nước mắt trước giờ chỉ có mình tôi nhìn thấy nữa...
Tôi_Một con ong đã bé nhỏ...Nay lại càng bé nhỏ hơn, nếu trong mắt cô ấy không có tôi,...Thì đối với tôi, tôi cũng sẽ chẳng tồn tại trên thế giới này cho dù người khác có nhìn thấy tôi đi chăng nữa thì mọi thứ cũng sẽ trở nên vô nghĩa mà thôi.
Những khung thời gian vốn dành cho riêng tôi và em dần trở nên thay đổi một cách nhanh chóng, sao quá đổi thay? Giờ ra chơi hằng ngày tôi ngồi nhìn những cử chỉ quen thuộc ấy nay đã không còn, chẳng nhìn thấy cái chống càm lơ đãng nhìn về nơi xa xôi kia nữa, đâu nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ, nước dãi chảy lênh láng trên bàn học mỗi khi em ngủ trong lớp vì bị mẹ kế bắt làm việc đến tận khuya nên em phải dời thời gian lại dành cho việc học nữa, không thấy cái mỉm cười mỗi buổi sáng vừa mới vào lớp, đến chỗ ngồi em đều "Húc-hà" vào cái ngăn hộc bàn để xem có ngăn nắp hay không rồi lại xoa xoa, mỉm cười với cái bàn của mình nữa, chẳng còn trống mỗi tiết thể dục em xin nghỉ để cất lên giọng hát du dương ấy nữa mà thay vào đó là những cái khoác tay đùa giỡn vào giờ ra chơi, là những cái nắm tay ấm áp giữa trời chuyển lạnh, là những cái xoa đầu vuốt tóc ngộ nghĩnh, là những cử chỉ ai đó và em hạnh phúc bên nhau,...
Dưới sân trường vang tiếng còi vồn vã hòa lẫn tiếng cười nói của tụi học sinh kèm những đế giày dậm xuống mặt sân vội lên nơi đây âm thanh trống trải vô tận, tôi ngồi một mình bên khung cửa sổ trong tiết thể dục của lớp em, nắng tràn từ các khung cửa sổ đến cửa lớp đã mở sẵn đứng yên lặng lẽ một màu trầm lắng và nặng trễ ướt át lạ lùng, không gian không có tiếng rục rịch bàn ghế như khiến bầu không khí càng trở trên đẫm lệ và cô đơn, những dòng phấn trắng trên bảng đen ủ rũ, trần quạt như đè nén sức ép càng lúc quá đổi ngột ngạt, phải chăng đây là bầu không khí khi không có em? Sẽ càng trở nên mất hết sức sống?...À không, không có em thì mọi thứ vẫn sẽ ổn, vẫn sẽ diễn ra một cách thật bình thường và vô tư thôi, là tôi mới đúng, là tôi "Nặng nề" khi không có em bên cạnh, không gian hạnh phúc như thường lệ đâu mất rồi nay không còn nữa, nó thay đổi khi nơi tôi đang đứng không có em, hẳn là không gian hạnh phúc ấy đang bên cạnh người ta rồi, "Khi buồn thì khung cảnh xung quanh cũng sẽ trở nên buồn theo" sao? Thật vô vị, tôi đã từng cười cợt câu nói giản đơn ấy và bây giờ lại đi tin vào cái mình đã từng cười trên nó sao? Thật, giờ tôi cũng chẳng bận tâm, như bỏ hết những thứ đối với tôi vốn rất quan trọng nhưng nay...Sao những điều tôi luôn cho là quan trọng ấy lại nhỏ bé đến lạ thường, đến nổi tôi còn chẳng thèm màng đến chúng.
Cả những hình ảnh đã từng lưu lại vốn rất sâu đậm trong tim tôi nay cũng đã nhạt theo con tim em rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.