Phân Cửu Tất Hợp

Chương 113: Nghe lén




Cuộc nói chuyện giữa Ngư Hi và Tiền Thải Hà tan rã trong không vui, không ai thuyết phục được ai, nhưng cũng không ai nổi nóng. Lúc tạm biệt, Tiền Thải Hà chỉ liên tục thở dài, lắc đầu rời đi.
Khi Chung Thần vào phòng, Ngư Hi vẫn ngồi một mình bên bàn, trà bánh đều không được động vào, vẫn y nguyên như lúc cô đi, nhưng Ngư Hi thì khác, cô ấy cúi đầu, đôi mắt nhòe lệ, mũi ửng đỏ, sắc mặt không hề ổn.
"Hi Hi." Chung Thần hiếm khi kiệm lời, chỉ đi đến bên cạnh Ngư Hi, đưa tay nói: "Nếu quá buồn, chị có thể ôm em một cái."
Nói xong, cô mới phát hiện mắt mình cũng đau nhức, cảm giác chua xót lập tức ập đến.
Căn phòng cách âm rất tốt, cô không thể nghe được tiếng nói chuyện, chỉ có thể đoán xem hai người đang nói gì. Vì thừa nhận mình thích người cùng giới, Hi Hi đã bị phía trên chèn ép thành như vậy, nếu bị mẹ của Giang tổng biết được chuyện yêu đương, chắc chắn cũng sẽ không được dễ dàng chấp nhận.
Hơn nữa trước đó họ đã từng chia tay.
Mặc dù Chung Thần có lúc ngốc, nhưng phần lớn thời gian vẫn luôn tỉnh táo, cô không hỏi Ngư Hi điều gì, chỉ thầm nghĩ muốn cho chị ấy một vòng tay ấm áp.
Ngư Hi ngước lên, trên mặt là bi thương hiếm thấy, cô hé môi: "Cảm ơn em."
Vừa dứt lời, cổ tay Chung Thần bị nắm lại, Ngư Hi kéo cô lại gần hơn, chui đầu vào lòng cô, vốn là nhỏ giọng khóc thút thít, sau đó càng khóc càng nức nở! Ngư Hi giống như một đứa bé, ấm ức đến cực điểm lại không có cách nào trút ra ngoài, bị đè nén quá lâu, cuối cùng mới có thể phóng túng khóc một hồi.
Áo khoác của Chung Thần bị nước mắt thấm ướt, cô xoa đầu Ngư Hi, học dáng vẻ chị gái lớn tri kỷ muốn khuyên bảo Ngư Hi, thế nhưng ăn nói vụng về, sợ nói ra sẽ khiến Ngư Hi càng buồn khổ, cô dứt khoát im lặng không lên tiếng, để cô ấy tự trút cơn đau này ra ngoài.
Ngư Hi không khóc lâu, chừng mười phút sau, tiếng khóc dần nhỏ đi, cô cúi đầu cầm túi nói: "Chị đến phòng vệ sinh"
Chung Thần lập tức nói: "Em đi cùng chị nhé?"
Ngư Hi lắc đầu: "Em trông hành lý đi."
Chung Thần há miệng, cúi đầu: "Vâng."
Đợi Ngư Hi từ phòng vệ sinh ra ngoài, lớp trang điểm đã dày hơn một chút, có lẽ vì muốn che đi dấu vết vừa mới khóc, mắt được đánh rất đậm. Lúc nhìn Chung Thần, sắc mặt của cô đã trở lại với vẻ lạnh nhạt, nhận lấy mũ và kính râm trên tay cô ấy, nói: "Đi thôi."
Chung Thần theo sau: "Về thẳng chung cư ạ?"
Ngư Hi suy nghĩ: "Chị gọi điện thoại đã."
Chung Thần không cần nghĩ cũng biết cô ấy nhất định muốn gọi cho Giang tổng, cô cố gắng giữ khoảng cách nửa mét, nghe Ngư Hi nói với người bên kia điện thoại: "Công ty?"
"Bây giờ còn ở đấy không?"
"Mình biết rồi, không cần, mình sẽ đến."
Nói xong, cô cúp máy, lại im lặng nhìn điện thoại trên tay. Chung Thần sợ cô lại không vui, tranh thủ nói: "Giang tổng vẫn đang ở công ty ạ?"
Ngư Hi không nặng không nhẹ ừ một tiếng, Chung Thần nói đùa: "Giang tổng thật chuyên nghiệp."
Nào ngờ Ngư Hi nghe xong lại cụp mắt, trầm giọng nói: "Chung Thần."
"Cậu ấy không chuyên nghiệp."
Chung Thần nhìn Ngư Hi, thấy sắc mặt lạnh nhạt của cô có vài phần bi thương cùng bất đắc dĩ, bên tai nghe cô nói tiếp: "Cậu ấy chỉ không còn lựa chọn nào khác."
Một lúc lâu sau, Chung Thần mới vò đầu: "Vâng."
Ngư Hi cũng không giải thích gì thêm, sau khi lên xe, hai người đến thẳng công ty. Trên đường đi, Chung Thần cố gắng kể chuyện vui muốn làm Ngư Hi cười, cuối cùng nói chuyện ngày mai chương trình sẽ lên sóng.
"Ratings tập hai chắc chắn cũng sẽ rất cao."
"Chị Thanh nói tập hai thú vị lắm."
Ngư Hi nghe vậy khẽ gật đầu: "Ừ."
Thấy Ngư Hi không có hứng, Chung Thần cào nát da đầu cũng không nghĩ được thêm chuyện cười gì. Mãi cho đến khi tới công ty, Ngư Hi vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Nhìn gò má kia, Chung Thần hoảng hốt, đã bao lâu không nhìn thấy Ngư Hi có sắc mặt thế này?
Từ khi yêu, cả người chị ấy đều dịu dàng hơn.
Nhưng giờ đây, gương mặt xinh đẹp lại một lần nữa được bao phủ bởi dáng vẻ lạnh lùng, khiến Chung Thần không thể nói được cảm giác là gì.
Sau khi đến công ty, Chung Thần xuống xe, kéo hành lý trên tay. Thấy cô ấy như vậy, Ngư Hi cảm thấy không tiện, nói: "Em qua văn phòng chị Bạch trước đi."
Nghĩ một lúc rồi nói lại: "Chị tự đi, em về trước đi."
Nhìn vẻ mặt của Ngư Hi, Chung Thần lo lắng: "Hi Hi, chị thật sự không sao chứ?"
Ngư Hi ngước mắt nhìn cô ấy, sắc mặt vô cùng bình thản, cô lắc đầu nhỏ giọng nói: "Chị không sao."
"Về đi."
Thấy cô cố chấp như vậy, Chung Thần đành gật đầu: "Vậy em về đây."
Ngư Hi cười cười: "Ừ."
Hai người tạm biệt ở cửa lớn công ty. Ngư Hi kéo hành lý đi vào thang máy, ấn nút đến tầng của tổng giám đốc, sau đó lại nghĩ, lần trước cô còn để quần áo ở văn phòng của Bạch Vũ Đường, giờ đây đang tiện đường, vậy nên liền ấn nút tầng khác. Thang máy từ từ đi lên, đến nơi, Ngư Hi cũng nhận được tin nhắn của Giang Tĩnh Bạch hỏi cô đã về đến đâu, cô trả lời qua loa mấy chữ rồi ra khỏi thang máy.
Văn phòng rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào. Sau khi vào trong, Ngư Hi cất kỹ hành lý, sau đó chuẩn bị đến phòng nghỉ lấy quần áo. Trong phòng nghỉ có đầy đủ dụng cụ, trước kia Ngư Hi thường đến để tập luyện. Cô bước giày đế bằng, không phát ra tiếng động, nhưng khi mở cửa lại nghe thấy bên trong có tiếng trò chuyện.
Động tác vặn nắm cửa dừng lại, Ngư Hi lập tức nghe thấy tiếng máy chạy, còn có tiếng của hai cô gái ở bên trong.
"Cô La, dạo này cô sao vậy?" Là giọng của Đào Ỷ Đồng.
Ngư Hi nhìn vào trong qua khe hở, Đào Ỷ Đồng mặc đồ thể thao đang đứng bên máy chạy, có lẽ vì vừa vận động, trên mặt cô ấy ướt mồ hôi. Ngư Hi còn nhớ lần cuối gặp cô ấy là ở buổi đóng máy phim thần tượng, sau đó chỉ nghe được tin tức của cô ấy từ bảng lịch trình hoặc tin hóng hớt showbiz. Giống như cô nghĩ, cô ấy bắt đầu từ từ leo lên cao, chờ đợi được tỏa sáng.
Nghe Chung Thần nói gần đây cô ấy đã nhận một bộ phim mới liên quan đến thể thao, diễn vai nữ chính.
Có lẽ đây là nguyên nhân cô ấy đến công ty tập luyện.
Nhưng vì sao La Thiên Như cũng ở đây?
Ngư Hi ngạc nhiên cau mày, giọng nói của La Thiên Như không còn vẻ ương ngạnh mà dịu dàng hơn rất nhiều: "Ỷ Đồng, chúng ta đã gặp nhau mấy lần, có xem như là bạn bè không?"
Đào Ỷ Đồng khó hiểu nhìn La Thiên Như. Vì bộ phim mới, Bạch Vũ Đường đã từ chối tất cả lịch trình để cô chuyên tâm rèn luyện thân thể cho phù hợp với thân hình của nữ chính trong nguyên tác, thế nên từ khi sang năm mới cô liền đến công ty nhiều hơn, không ngờ La Thiên Như cũng thường xuyên có mặt.
Theo lý thuyết, đây là văn phòng riêng, cũng là phòng tập riêng, trước kia là nơi dành cho một mình Ngư Hi, các nghệ sĩ khác thường tập ở tầng dưới, La Thiên Như cũng vậy, Đào Ỷ Đồng còn từng nhìn thấy hai lần, nhưng từ năm mới, cô ấy lại bắt đầu chạy qua bên này, còn nói cho oai là tập một mình rất nhàm chán, hai người tập cùng nhau còn có thể trò chuyện.
Có thể nói gì đây, Đào Ỷ Đồng không có thiện cảm với mấy cô nàng đại tiểu thư thế này, nhưng hiện giờ vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của đối phương, cô chỉ có thể chào đón, ai bảo người kia là cô chủ nhỏ của Kính Âu đây.
Thế nên sau khi suy nghĩ trong giây lát, Đào Ỷ Đồng nói: "Được làm bạn với cô La, là vinh hạnh của tôi."
La Thiên Như cười: "Cô cũng đừng gọi tôi là cô La nữa, gọi tôi là Thiên Thiên đi."
Đào Ỷ Đồng nghẹn họng, lặp lại bằng giọng nói kỳ quặc: "Thiên Thiên?"
La Thiên Như tỏ vẻ hờ hững: "Đúng vậy, bạn của tôi đều gọi tôi như thế."
Đào Ỷ Đồng mấp máy môi: "Được."
Thấy cô đồng ý bước xuống khỏi máy chạy, La Thiên Như vừa cầm khăn lau trán vừa hỏi: "Vậy Ỷ Đồng, lát nữa đi ăn tối cùng nhau không?"
"Đúng rồi, tôi nghe nói Giang tổng cũng đang ở công ty, không phải cô ấy là chị của cô sao?"
"Gọi cô ấy đi cùng đi."
Nghe đến đây, Đào Ỷ Đồng nhìn La Thiên Như thật sâu, dường như đã hiểu ra. Trước ánh mắt trong suốt của Đào Ỷ Đồng, La Thiên Như đỏ mặt lúng túng cười: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
Đào Ỷ Đồng lắc đầu, nói rất chậm: " Không phải cô..."
La Thiên Như lập tức cắt ngang: "Đương nhiên là không, chỉ là tôi cảm thấy Giang tổng quá vất vả, ngày nào cũng tăng ca làm việc, hẳn là nên chiêu đãi cô ấy một chút."
Lời nói giấu đầu hở đuôi như vậy, Đào Ỷ Đồng không thể không hiểu, nhưng cô không lựa chọn vạch trần, mà tiếp lời La Thiên Như: "Không phải thì tốt."
"Thiên Thiên, cô làm tôi sợ muốn chết."
Cô nói xong còn vỗ ngực, ra vẻ thở phào. La Thiên Như khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Đào Ỷ Đồng thở dài: "Cô không biết đâu, Tĩnh Bạch ghét nhất là bên cạnh có người đồng tính, trước kia cậu ấy có một người bạn, chơi với nhau hơn mười năm, tình cảm tốt cực kì, thế nhưng người bạn kia lại tỏ tình với cậu ấy, kết quả là bị Tĩnh Bạch lập tức đẩy vào danh sách đen."
"Hơn nửa năm vẫn không liên lạc lại."
Nghe vậy, La Thiên Như nuốt nước bọt: "Ghét...ghét...ghét như vậy sao?"
Đào Ỷ Đồng gật đầu: "Đâu chỉ ghét như vậy, tôi nói với cô này, ở trước mặt cậu ấy thì không thể nhắc đến đồng tính các thứ, nếu nhắc đến..."
La Thiên Như tái mặt: "Nếu nhắc đến thì sao?"
Đào Ỷ Đồng nhún vai: "Nếu nhắc đến, thì chuẩn bị bị ném vào danh sách đen đi."
La Thiên Như như rơi vào hố lạnh, run cả người. Thấy cô ấy như vậy, Đào Ỷ Đồng nhếch môi: "Buổi tối muốn đi ăn nữa không? Bây giờ tôi gọi cho Tĩnh Bạch?"
"Đợi chút." La Thiên Như kéo tay áo của Đào Ỷ Đồng, nói: "Buổi tối nói sau đi, tôi về trước đi tắm đã."
Nhìn người kia chạy trối chết, Đào Ỷ Đồng cong môi, lắc đầu tiếp tục tập luyện. La Thiên Như xông ra khỏi phòng làm việc, Ngư Hi nghiêng người trốn sau cây cảnh, đợi La Thiên Như rời khỏi mới đi đến cửa phòng nghỉ. Lúc mở cửa ra, cô nghe được giọng nói vẫn luôn dịu dàng của Đào Ỷ Đồng: "Thiên Thiên, còn việc gì sao?"
Phía sau không có tiếng động, Đào Ỷ Đồng ngạc nhiên, quay đầu nhìn, thì ra là Ngư Hi, cô cười: "Hi Hi à."
"Sao cậu lại đến công ty."
Biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi cực kì nhanh, tự nhiên không kẽ hở. Ngư Hi nhìn vào đôi mắt của cô ấy, cúi đầu nói: "Đến lấy bộ quần áo."
Đào Ỷ Đồng gật đầu: "Vậy tôi tập tiếp đây."
Phía sau có tiếng gọi: "Cô Đào."
Đào Ỷ Đồng đưa lưng về phía cô: "Hả?"
Ngư Hi rũ mắt hỏi: "Người bạn cậu vừa nói."
"Là cậu sao?"
Đào Ỷ Đồng sững sờ trong giây lát: "Bạn gì?"
Sau đó hiểu ra: "Chuyện kia hả."
"Tôi bịa ra đấy."
Ngư Hi:...
Miệng không nói được câu nào là thật, Ngư Hi càng nhìn càng không hiểu nổi Đào Ỷ Đồng, nếu cậu ta muốn mình và Giang Tĩnh Bạch chia tay thì không nên nói với La Thiên Như như vừa rồi. Nhưng nếu cậu ta không muốn mình và Giang Tĩnh Bạch chia tay, vì sao trước kia lại làm nhiều chuyện như vậy?
Đầu óc vốn đã rối bời của Ngư Hi hoàn toàn không nghĩ ra đầu mối, chuông điện thoại đột ngột vang lên, Đào Ỷ Đồng cười cười: "Cậu vội thì làm trước đi, tôi vào phòng vệ sinh."
Cô nói rồi bước chân thoát khỏi ánh mắt của Ngư Hi. Cửa cạch một tiếng đóng lại. Ngư Hi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt hồi lâu, vẫn là cúi đầu ra khỏi văn phòng mới nhận điện thoại.
"Ừ, mình lên đây."
Cánh cửa đóng chặt hé mở, Đào Ỷ Đồng nhìn bóng lưng của Ngư Hi đi xa dần, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Quả thật cô từng thích một người nhiều năm, thế nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu trước.
Hơn nữa, người ấy cũng không phải Giang Tĩnh Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.