Bùi Khả Như: "Sao mà không biết được chứ, tôi đã lén lút nghe đó, xin lỗi nhé! Nhưng mà cậu chủ hát hay lắm đó."
Nghe Bùi Khả Như khen như vậy Đỗ Thiên Phúc cũng ngại ngùng: "Em...em cảm ơn."
Bùi Khả Như bộc phát sự tò mò, tiếp tục hỏi thêm: "Này! Thật ra là cậu đang làm gì vậy? Nói tôi nghe với."
Đỗ Thiên Phúc ngượng ngùng: "À...Thật ra là em sắp livestream."
Bùi Khả Như: "Thật sao!? Chỉ tôi cách xem với, khi nào cậu phát sóng vậy?"
Đỗ Thiên Phúc: "Có lẽ là sau lễ giáng sinh."
Bùi Khả Như: "Vậy sao?"
Trông cô giúp việc của căn nhà này còn hồi hợp hơn cả cậu. Nói chuyện một lúc cả hai liền cười ầm lên, Đỗ Thiên Phúc đôi khi sẽ ho vài tiếng.
Dương Minh Phong lúc này vừa bước xuống, đặt trước mặt cậu một viên kẹo ngậm trị ho: "Ngậm đi."
Đỗ Thiên Phúc chớp chớp mắt nhìn anh nói lời cảm ơn nhỏ xíu rồi quay sang nhìn Bùi Khả Như. Cô cũng mỉm cười rồi nói: "Tôi sẽ pha nước ấm cho cậu sau khi hết kẹo."
Buổi trưa chán nản, Lê Minh Ngọc chỉ có nằm ngửa trên giường, cầm điện thoại giơ trước mặt mà lướt các video trên mạng.
"Vừa nóng vừa chán...Hay là sang nhà Thiên Phúc nhỉ?"
Trong lúc suy nghĩ vu vơ, Lê Minh Ngọc lướt phải video giấu mặt với giọng hát quen thuộc: "Người cover mới à..."
Cô nhìn vào tên được người đó đặt rồi đọc thầm trong miệng: "Ladi."
Lê Minh Ngọc nheo mắt: "Tên quen mà giọng hát cũng quen luôn."
Cô vào xem hết tất cả các video trong trang cá nhân của người mang tên Ladi đó, xem đi xem lại tầm 30 phút hơn mới ngộ nhận ra thật giống với thằng bạn thân của mình. Thân nhau lâu như vậy, nhìn bờ vai kia cũng có thể nhận ra. Cô hốt hoảng đến độ điện thoại rơi thẳng xuống mặt, đau đớn ôm mặt mà rên rỉ.
"Ưm... Đỗ Thiên Phúc tồi tệ..."
Sáng hôm thứ hai, Đỗ Thiên Phúc vừa bước vào lớp liền giật mình bởi tiếng đập bàn của Lê Minh Ngọc, cô giơ chiếc điện thoại đang mở lên trang cá nhân của cậu rồi hét lên: "Đây có phải là..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Đỗ Thiên Phúc chặn miệng lại, mọi người xung quanh nhìn tò mò một lúc rồi cũng quay lại ai làm việc nấy. Đỗ Thiên Phúc có chút giật mình, đặt balo của mình ngay ngắn trên ghế rồi kéo Lê Minh Ngọc ra căn tin.
"Gì đây? Sao lại giấu tôi?"
Đỗ Thiên Phúc tội lỗi: "Tôi xin lỗi..."
Lê Minh Ngọc giận dỗi: "Ít ra cũng nên chia sẻ với tôi chứ, tôi là một fan cứng có một không hai của cậu đó."
Đỗ Thiên Phúc: "Vậy nên đừng nói với ai được không?"
Lê Minh Ngọc: "Được chứ!"
Lê Minh Ngọc nhìn Đỗ Thiên Phúc, giương mắt nhìn chằm chằm rồi mỉm cười.
Đỗ Thiên Phúc rợn người: "Cái...cái gì?"
Lê Minh Ngọc: "Cậu được hẳn 2000 lượt theo dõi rồi đó!"
Đỗ Thiên Phúc giật bắn người, hôm qua chỉ dưới 500 hơn mà bây giờ lại 2000. Nhanh lẹ móc điện thoại trong túi ra xem, quả nhiên đúng là như vậy.
"Live...livestream được rồi..."
Lê Minh Ngọc bên này vui hơn chính chủ: "Gì chứ? Cậu định livestream à? Khi nào vậy? Cho tôi lịch phát sóng đi mà~"
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Đỗ Thiên Phúc lắp bắp: "À...Sau giáng sinh... Hiện chưa có lịch."
Lê Minh Ngọc: "A~ Hóng quá đi!"
Tưởng đâu là người được livestream là Lê Minh Ngọc chứ không phải là Đỗ Thiên Phúc.
Hội những người yêu thích Ladi: nhóm trưởng Lê Minh Ngọc, nhóm phó Bùi Khả Như.
Lê Minh Ngọc với tầm hiểu biết sâu rộng: "Sao cậu không quay video thông báo sẽ livestream?"
Đỗ Thiên Phúc thắc mắc: "Tại sao cần phải làm vậy?"
Lê Minh Ngọc khoanh tay, ngẩng cao đầu: "Quá là thiếu hiểu biết. Để tôi nói cho mà nghe, cậu thông báo như vậy sẽ nhiều người biết, lượng người xem live sẽ cao hơn. Còn khi cậu live bất chợt thì không ai biết trước, không ai xem đâu."
Đỗ Thiên Phúc thấy cũng hợp lý nói là chiều sẽ quay. Lê Minh Ngọc mưu mô, muốn được đến nhà.
Một cô gái với sức mạnh của lời nói đã thành công đánh đổ sự từ chối của chàng trai 15 tuổi nhỏ bé, bất lực mà cho cô đến nhà.
Lê Minh Ngọc yên phận trên giường: "Được rồi! Cậu cứ quay tự nhiên nhé."
Đỗ Thiên Phúc - chàng trai sợ hãi nói chuyện với camera: "Nói cái gì bây giờ, tôi chỉ có thể hát...Lúc đầu cũng thật sự rất khó khăn."
Đỗ Thiên Phúc quay sang hướng Lê Minh Ngọc, cô đã đi đến cửa phòng và nói chuyện gì đó rất nhỏ, một lúc sau liền kéo người ta vào.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Bùi Khả Như: "Xin chào, tôi xem với được không?"
Đỗ - ác quỷ nhỏ - Thiên Phúc: "Tôi là trò đùa của các người à?"
Quản lý Lê Minh Ngọc: "Được rồi, quay đi không có gì phải sợ. Có thể cắt ghép và chỉnh sửa lại được."
Quay lần đầu tiên, sự gượng ép để nói rất cứng, không đạt tiêu chuẩn mà Lê Minh Ngọc đưa ra: "Không được, làm lại."
Lần hai cũng không khá hơn là mấy, lời nói lắp bắp, văn từ lộn xộn, Lê Minh Ngọc kiên nhẫn: "Vẫn chưa được, làm lại."
Nhóm phó Bùi Khả Như ngồi một góc cười thầm.
Sau nhiều lần quay, trên dưới 10 lần cuối cùng cũng có một video hoàn chỉnh, tuy không được tự nhiên cho lắm nhưng nói chuyện cũng rất mạch lạc.
Lê Minh Ngọc: "Thấy tài quản lí của tôi chưa?"
Bùi Khả Như mỉm cười nghĩ bụng: "Hình như không giống quản lí cho lắm a."