Hạ Tử Nhiễm hôn mê sâu suốt 3 tháng sau đó. Những vết thương ngoài da và xương đều đã lành lặn, cho nên nàng được phi cơ bệnh viện Tân An đưa về Trung Quốc tiếp tục điều trị. Trong thời gian đó, Tần Sở Hàm lúc nào cĩng túc trực bên cạnh chăm sóc từng chút một, đến nỗi Trầm Giai hay Vương Y Dạ có khuyên cỡ nào cũng không tách ra được. 3 tháng nàng chỉ ngồi bên cạnh tâm sự với Hạ Tử Nhiễm, ngắm nhìn gương mặt làm con tim nàng không nghe lời đập loạn.
"Nhiễm ơi, em mau tỉnh lại đi. Chị có rất nhiều điều muốn nói với em có biết không?"
"Hôm nay trời đẹp lắm. Bầu trời xanh cao đến nỗi không thấy một gợn mây. Em thấy không Tử Nhiễm?"
"Mau tỉnh lại, chị sẽ dẫn em cùng đi ăn kem, cùng nhau làm bữa tối, sẽ không bao giờ rời xa em đâu!"
"Nhiễm..."
Tiếng nức nở quen thuộc vang vọng khắp căn phòng bệnh. Một ngày lại một ngày não nề hơn, Tần Sở Hàm ngày nào cũng cố gắng gọi Hạ Tử Nhiễm nhưng con người kia vẫn nằm trên giường bất động, không có lấy một dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Bên ngoài phòng bệnh
"Giai...cứ thế này..."
Vương Y Dạ nhíu chặt đôi mày, vươn lấy tay ôm lây cơ thể mình suy tư. Hạ Tử Nhiễm nói không chừng sẽ không bao giờ tỉnh lại. Bởi chấn thương lần trước là quá lớn, đối với tình trạng sức khỏe kém sẵn là một cú chí mạng nên mới khiến cơ thể lâm vào hôn mê sâu đến thế.
"Tôi có khuyên cũng không được..."
Trầm Giai cũng tựa lưng vào tường mà trên gương mặt lộ ra là tia bất lực. Ngày nào đến thăm Hạ Tử Nhiễm cũng nghe thấy tiếng tâm sự và nức nở của Tần Sở Hàm. Dù cho là người không quen biết cũng không khỏi não lòng, huống chi là người chứng kiến tình yêu của họ từ đầu đến cuối.
Có những thứ thời gian sẽ không xóa đi được, ví dụ như kỉ niệm. Cũng có những thứ con người luôn chấp niệm tự hành hạ mình, dó là vì tình yêu.
- ----
"Nhiễm!!!! Cùng nhau đi thôi!!!"
Hạ Tử Nhiễm rất nhiều lần nhìn thấy Hạ Hoan Hi trong mơ, gương mặt giống nàng đến khó phân biệt nhưng lại tươi tắn và đầy sức sống. Nàng và Hoan Hi đã làm rất nhiều chuyện, ví dụ như dạo phố, đi ăn kem... Nhưng mỗi lần Hoan Hi đề nghị Tử Nhiễm cùng đi, không hiểu sao lòng rất muốn, nhưng cơ thể lại bị lực vô hình kéo lại.
"Em không đi được Hoan Hi..."
Ngược lại vơi vẻ mặt khốn khổ của Tử Nhiễm, Hoan Hi chỉ cười ôn như vuốt ve sườn mặt em gái.
"Vậy sao em không trở về?"
"Em..."
"Nếu không bỏ xuống được, sao em phải hành hạ mình ở đây? Không phải còn có người đợi em sao?"
Hoan Hi ôm siết lấy cơ thể run rẩy của Tử Nhiễm, thanh âm nỉ non như rót vào tai khiến Hạ Tử Nhiễm bất giác òa khóc trong lòng chị gái mình. Bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu đau khổ cuối cùng cũng theo giọt nước mắt kia tuôn ra không sót lại gì.
Hoan Hi không nói gì hết, chỉ lặng lẽ vuốt ve tấm lưng gầy bằng động tác nhẹ nhàng, như thể sợ rằng người trong lòng sẽ không thể chịu bất cứ tổn thương nào nữa...
"Về đi Nhiễm. Người đó đợi em rất lâu rất lâu rồi."
"Tử Nhiễm, tỉnh lại đi em. Chị sẽ dẫn em đi ăn kem, cùng nhau nấu bữa tối, sẽ không bao giờ rời xa em nữa."
"Nhiễm, chị có nhiều điều cần nói với em lắm, em tỉnh lại đi."
Thanh âm của Tần Sở Hàm lảng vảng quanh đầu Hạ Tử Nhiễm cũng là lúc Hạ Hoan Hi quay đầu đi về phía ngược lại. Trên môi nàng chính là nụ cười hạnh phúc.
"Cảm ơn chị, Hoan Hi..."
- --------
Hạ Tử Nhiễm lần đầu tiên sau một thời gian dài lại cảm nhận được sức nặng cơ thể, mi mắt cũng như có vật gì đè lên không thể mở ra được.
Nóng quá, trên mặt là thứ gì đó thật nóng, mặn nữa. Nước mắt sao? Hạ Tử Nhiễm run run mi mắt, cuối cùng cũng nặng nề mở mắt ra tiếp nhận ánh sáng của thế giới thật. Nhưng trước mặt nàng chính là khuôn mặt đã nhung nhớ bao lâu, đã khao khát giành lại với số phận. Tuy cổ họng khô đến muốn thành sa mạc, lại đau đến khó tả nhưng Hạ Tử Nhiễm vẫn cố vươn tay đã mất nửa tri giác do hôn mê sâu chạm vào tấm lưng Tần Sở Hàm đang nức nở.
"Sở...Hàm..."
Ngước mặt lên đáp lại chính là đôi mắt sáng trong quen thuộc, một chút bụi phong trần cũng không nhiễm phải. Tần Sở Hàm nhìn trân trân Hạ Tử Nhiễm rồi òa khóc mãnh liệt hơn
"Nhiễm...Nhiễm!!!! Cuối cùng em tỉnh rồi!!!!!"
"Đứa ngốc...Em làm sao...bỏ chị lại được."
Dù là thều thào không ra tiếng nhưng không hiểu sao khi rơi vào tai Tần Sở Hàm lại trở nên rõ ràng rành mạch lạ thường. Nàng vươn tay ôm trọn cơ thể của lão công, siết chặt như thể nếu buông ra sẽ lạc mất nhau lần nữa...
"Chị yêu em nhiều lắm! Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa!"
"Được..."
- ------
Đến lúc Vương Y Dạ, Liễu Hạ Vũ và Trầm Giai, Lý Á Kỳ mở cửa bước vào thăm như thường lệ thì nhìn thấy Hạ Tử Nhiễm tỉnh táo nằm trên giường thì lại một trận khóc lóc trách móc xen lẫn vui mừng không tả được.
"Chị không biết đâu nha Tử Nhiễm, lúc đó chị Sở Hàm sắm vai cô dâu bỏ trốn để chạy đến bên tình nhân oanh oanh liệt liệt biết bao nhiêu ahhh!!"
Tiểu Kỳ vừa bóc vỏ cam vừa hí hửng kể lại toàn bộ câu chuyện, tất nhiên bao gồm cả chuyện từ hôn, cắt đứt quan hệ và cả việc Mạc Tư Tư đến bệnh viện gây khó dễ cho Tần tỷ nhà nàng.
"Được rồi Kỳ, em khát rồi mau uống nước đi!"
Trầm Giai đem một chai nước suối nhét vào tay lão bà. Kể gì mà lắm, kể suốt từ lúc vào thăm đến khi người ta ăn trưa xong cũng chưa hết câu chuyện. Kể đến Liễu Hạ Vũ và Vương Y Dạ kiếm đường chuồn trước cũng không ngưng nghỉ. Nàng thật nghi ngờ không biết tuyến enzim của lão bà nhà nàng có bị hoạt động quá mức hơn người thường không...
Ba tháng qua, mọi người đều thay đổi không ít. Trầm Giai chỉnh thức rũ bỏ hình ảnh bi thương trở về làm Trầm Giai năng động của ngày thường, hơn nữa tốc độ phục hồi tay vô cùng tốt nên 1 tháng trước đã chính thức quay về bệnh viện Tân An làm kỵ binh bàn tay vàng. Tiểu Kỳ lúc này tóc chỉ ngang vai càng tăng thêm sự sinh động của cô gái trẻ, nàng cũng xin được việc trợ lí cho công ty S, công việc khá nhàn nhã nên hai người có thể nói là cuộc sống mỹ mãn.
Sau khi Trầm Giai và Lý Á Kỳ đi, Hạ Tử Nhiễm lại một lần nữa ngắm nhìn lão bà nhà mình. Tần Sở Hàm trong ba tháng đã gầy đi không ít, đôi tay vốn chỉ có vừa đủ thịt nay chỉ còn lại da bọc xương, gương mặt cũng hốc hác tiểu tụy hơn rất nhiều.
"Sở Hàm... Lại đây."
Tần Sở Hàm đang thu dọn dĩa và trái cây thừa thì nghe lão công gọi, không một chút nghi ngờ đã tiến nhanh lại.
"Em làm sao?"
"Sở Hàm, cúi sát hơn."
Dù có tí nghi hoặc nhưng chung quy là nàng vẫn làm theo. Nhưng thật không may cho Tần cừu con, vừa cúi xuống thì đã bị Hạ sắc lang áp môi lên mãnh liệt, dù sức có hơi yếu nhưng lại bá đạo khiến Tần Sở Hàm không thoát ra được. Nàng rất nhanh phối hợp động tác đem hai tay quàng lên cổ lão công, môi cũng hết sức đáp lại. Hai người hôn đến không biết trời trăng mây gió gì, giống như một loại nhấm nháp tư vị đã lâu không được gần gũi vậy...
Cứ thế 5 phút
10 phút...
15 phút...
"Chị xem! Chúng ta đã chờ 15 phút rồi ah..."
Thanh âm kia lập tức khiến hai người đang ý loạn tình mê giật mình buông nhau ra. Bước vào chính là Cố Vân Hỉ.đang cười hì hì gian manh và Dương Tiểu Doãn mặt đỏ đến cà chua chín cũng ganh tị...
"Ta nói mới tỉnh dậy cũng không nên lao lực nha!"
Cố Vân Hỉ xách mấy bịch trái cây vào lại cố tình đùa giỡn khiến hai người kia dù có băng sơn cỡ nào cũng phải giật giật da dầu chột dạ.
"Vân Hỉ...im cho chị..."
Dương Tiểu Doãn lên tiếng nạt lại, thanh âm có chút run run, bộ dáng lại đáng yêu khiến Cố Vân Hỉ chị hận không thể ngay tại đây đè xuống khi dễ.
"Giám đốc cố, thư kí Dương."
Hạ Tử Nhiễm gật đầu chào hỏi, cũng rất nhanh vuốt thẳng quần áo nhăn nhúm và chăn mền hỗn loạn.
"Ah, Hạ muội, đừng gọi thế! Tôi từ chức lâu rồi."
Cố Vân Hỉ hết sức tự nhiên nhưng lại khiến Hạ Tử Nhiễm có phần không hiểu. Dường như đoán được ý trên mặt, Dương Tiểu Doãn mới thay *hài tử* nhà mình giải thích.
"Từ sau khi em bị tai nạn, một người tự xưng là đại cổ đông của Hạ thị tên Mạc Tư Tư liền đến và phân phó lại toàn bộ Hạ thị. Tôi cũng rất băn khoăn, nhưng nghe đâu do em không có khả năng điều hành nữa nên trên dưới Hạ thị cũng chỉ biết phục tùng. Tôi và Vân Hỉ từ chức sau đó, bởi vì chúng tôi chỉ kính trọng em."
Hạ Tử Nhiễm rất nghiêm túc lắng nghe câu chuyện, một điểm đều không bỏ qua. Hóa ra trong 3 tháng hôn mê, mẹ nàng thực sự chiếm Hạ thị, tâm huyết mà nàng dùng 6 năm gầy dựng nên. Bất giác không khí như trầm xuống rõ nét.
"À, Tần tỷ, bài tập về nhà của tỷ em đã chấm rồi nha! Tiến bộ tiến bộ! Mới đó mà gần max điểm!"
Cố Vân Hỉ đánh liều lên tiếng phá vỡ cái u ám của căn phòng. Đến đây thì Hạ Tử Nhiễm đã muốn trợn tròn mắt kinh ngạc
"Bài tập về nhà?"
"Phải đó Hạ muội, Tần tỷ theo tôi học kinh doanh cũng 2 tháng rồi. Không ngờ nàng tiến bộ thật nhanh, mới đây còn giúp tôi nghĩ ra phương án mà lâu nay vẫn bế tắc ah..."
"Chị học kinh doanh hả Sở Hàm?"
Hạ Tử Nhiễm nhướn mi, có phần bất ngờ vô cùng. Tần đại minh tinh từng tuyên bố chán ghét kinh doanh nay lại tự đâm đầu vào, thật khiến người ta nghi hoặc mà. Chỉ thấy Tần Sở Hàm đứng bất động, mặt cũng đỏ lên trông thấy mà không nói được câu nào...
"Người ta học là để thành thư kí riêng của Hạ muội muội đó!"
"Vân Hỉ, không nói người ta không kêu em câm đâu!"
Dương Tiểu Doãn nhéo eo Cố Vân Hỉ một cái. Thật là hết nói với cái đứa trẻ này, suốt ngày ăn nói lỗ mãng, không biết suy tình gì hết.
Phốcccc
Hạ Tử Nhiễm cười lăn cười bò trên giường khi trông thấy bộ dáng thỏ ngọc của lão bà nữ vương.
"Cười...cười đi! Chị ăn em bây giờ!"
Ái muội!!!! Là hết sức ái muội nga...
Cố Vân Hỉ dừng ngay động tác nhồm nhào cam để sẵn trên bàn, Dương Tiểu Doãn cũng trừng trừng đôi mắt đến bất động, Hạ Tử Nhiễm không khá hơn, im bặt ngay tức thì. Bất giác 3 cặp mắt đều hướng về Tần nữ vương...
"Ây da Tiểu Doãn, mình về nhà ăn thôi. Ở đây em chịu không được."
Cố Vân Hỉ dùng tốc độ ánh sáng kéo lão bà ra khỏi phòng bệnh mà trong lòng thầm kêu trời, phải rời khỏi động bàn ti này càng sớm càng tốt. Ở lại chỉ sợ không toàn mạng bước ra ah...
- --
"Ô hô! Làm gì nhìn nhau trân trối?"
Thanh âm giễu cợt lại vang lên. Cả hai thoáng một cái rất nhanh đưa mắt về phía cửa, chỉ thấy đứng ở đó là hai đại mỹ nhân với khí tràng bức người. Một người với đôi mắt màu hổ phách, tóc nâu xõa dài mang theo tia giảo hoạt cùng mùi bạc hà thơm ngát lan tỏa, người còn lại tóc đen nhánh, toàn thân tỏa ra khí phái ấm áp động lòng người.
"Tiêu tỷ, Linh Doanh tỷ!"
P/s: và Tiêu thê nô cùng Hạ Hạ vạn niên thụ(thật ra cũng lật bánh được mấy lần) đã xuất hiện =)))))
An An yêu cặp Tiêu - Hạ đến nỗi nằm mơ cũng thấy hai người T_T ôi!!!!
Tiêu - Hạ là chân lí!!!! Tiêu -Hạ là trường tồn!!!!!
Các con đừng gato, Tiêu - Hạ là cặp đưa má An của các con đến với thế giới bách hợp hạnh phúc, cho nên cho má thần tượng đi nha =)))))