Overlord

Chương 7: Chương kết




Month of Descending Fire (9th Month), Ngày 6, 08:45
Các hầu gái đứng thành từng hàng ngay ngắn trước mặt Sebas. Bọn họ có tổng cộng 41 người và tất cả đều là Homunculus. Đứng đầu là hầu gái trưởng với cái đầu chó, Pestonya S. Wanko. Tất cả hầu gái phục vụ trong Nazarick đã được tập hợp.
“Mọi người, đây là hầu gái mới nhất gia nhập Nazarick.”
“Tôi tên là Tsuareninya, xin mọi người giúp đỡ.”
Hầu gái trưởng, đại diện cho tất cả những người khác, cúi đầu chào Tsuare.
Sau khi nói chuyện với những hầu gái khác, Tsuare hầu như không có vẻ gì là sợ hãi.
Ngoại trừ vết khâu chạy dọc giữa khuôn mặt, Pestonya sở hữu đôi mắt hiền từ và một gương mặt dịu dàng. Hơn nữa, tất cả những hầu gái phía sau cô đều là con người, với không một nét mặt đáng sợ.
Dù vậy, xét đến tình trạng của Tsuare, dường sự nỗi sợ người khác của cô sẽ không bao giờ thực sự biến mất. Cho dù có vẻ như cô đang thân thiết với những người khác, cô biết rõ tình cảnh mình đang gặp phải và cố gắng làm sao lãng bản thân khỏi việc đó bằng cách buộc bản thân mình phải nỗ lực.
Nếu mình không theo dõi cẩn thận, rất có thể cô ấy sẽ sụp đổ.
Trong khi Sebas đang suy nghĩ về những câu hỏi trên, buổi gặp mặt giới thiệu đã kết thúc và một người hầu gái đưa cô ấy ra ngoài. Trên đường đi, Tsuare ngoảnh mặt nhìn Sebas. Sebas gật đầu về phía cô, và cô gật đầu đáp lại, trước khi quay đầu lại và rời đi.
“Sebas-sama, con người đó sẽ cần huấn luyện những gì?”
“Dạy cô ấy cho đến khi cô ấy đủ tiêu chuẩn để làm một hầu gái trong Nazarick. Cho dù vậy, cô ấy cũng chỉ là con người, nên khi huấn luyện, xin đừng bắt cô ấy làm quá sức.”
“Đã hiểu-wan.”
Cái đầu chó của Pestonya khẽ nghiêng, để lộ chiếc răng nanh. Mặc dù vẻ mặt đó khiến cô trông như một con thú để lọt mất miếng mồi, đôi mắt cô vẫn tràn đầy sự ấm áp.
“Tôi nghĩ rằng với cô ấy, trở thành hầu gái chỉ là bước đầu.”
“Ý cô là sao?”
Pestonya trả lời Sebas, người vẫn chưa hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói và đang tự hỏi không biết cô đang nói đến việc gì.
“..wan. Ý tôi là, tôi nghĩ rằng cô ấy chắc sẽ nghỉ sau đám cưới-wan…”
“Cái gì?!”
Mặt Sebas như đang sững lại còn tiếng cười dịu dàng của Pestonya vang khắp tầng chín của Đại Lăng Tẩm Nazarick.

Month of Descending Fire (9th Month), 7th Day, 16:51
Sau khi đã chắc chắn rằng bên trong không có khách và thời gian là hợp lí, Climb mở cửa tiến vào căn phòng của Renner.
Cô công chúa đang ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc. Căn phòng của cô nhuộm đỏ những tia nắng của hoàng hôn và dường như chúng tô điểm cho cô toả sáng.
“Chào mừng, Climb.”
Cô gái xinh đẹp dịu dàng đó khiến con tim đang loạn nhịp của Climb trở nên tĩnh lặng, và cậu có cảm giác như mình đã được chữa lành. Climb lột bỏ vẻ mặt thư giãn của mình và tiến đến bên Renner.
“Đến đây và ngồi xuống đi, Climb.”
“ Việc đó là không cần thiết, Renner-sama. Thần còn phải hỗ trợ việc dọn dẹp đợt tấn công của lũ ma quỉ trong một thời gian nữa.”
Đôi mắt của Renner sáng lên. Cô vốn là người đưa ra mệnh lệnh đó nên đáp lại như vậy có lẽ là câu trả lời chính xác.
Nhiệm vụ tiếp theo của Climb tiếp quản những dữ liệu an ninh liên quan đến việc bảo vệ Liên Đoàn Ma thuật sư.
Việc này là do sự tồn tại của một vật phẩm.
Cho dù bức tranh toàn cảnh của cuộc xâm chiếm đến từ quân đoàn ma quỷ vẫn chưa hoàn toàn được hé lộ, một vật phẩm ma thuật rất đáng lo âu đã được tìm thấy trong một nhà kho. Liên Đoàn Ma thuật sư vẫn đang phân tích và điều tra nó, nhưng xét đến việc nó chứa một phép thuật mạnh đến thường và những thông tin Jaldabaoth đã tiết lộ, rất có khả năng đây là vật phẩm hắn ta đã đang tìm kiếm.
Do vậy, Liên Đoàn Ma thuật sư đã phải triệu tập rất nhiều chuyên gia đầy năng lực. Cho đến khi tìm ra được cách tiêu huỷ nó, họ sẽ luôn được những nhóm mạo hiểm giả bảo vệ mọi thời điểm. Dĩ nhiên, Climb là một trong số những người được chọn cho việc đó.
Thật khó chịu khi không thể trừng phạt đám Eight Finger, những kẻ đã mang vật đó đến Vương đô.
Cho dù cậu đang đứng trước Renner, Climb không thể kiềm hãm được sự nóng giận trong lòng mình.
Vật phẩm đã dẫn đến thảm hoạ diễn ra trong Vương đô đã được tìm thấy trong một nhà kho trực thuộc chi nhánh buôn lậu của Eight Fingers. Nếu như vậy, đáng lẽ họ nên bắt đầu tiêu diệt chúng ngay lập tức. Tuy nhiên, có một lí do rất quan trọng ngăn cản họ làm vậy, và chỉ một số ít người biết được điều đó.
Bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm vật phẩm bởi vì Jaldabaoth đã tiết lộ thông tin về nó. Đấy là ý kiến của Renner. Mặc dù vậy, rất có thể Jaldabaoth đã lợi dụng con người để tìm thứ mà quân đội của hắn không thể tìm thấy, giải thích vì sao ngay từ đầu những thông tin đó lại bị rò rỉ.
Do mọi người đều hiểu ngụ ý đằng sau việc rò rỉ đó, họ đã giữ kín tất cả thông tin về vật phẩm này, và vì vậy nó không thể được sử dụng làm lí do để tấn công Eight Fingers.
“Cậu đang làm việc cùng với ngài Warrior-Captain, phải không? Ta hiểu rồi, nếu vậy thì mọi chuyện chắc sẽ ổn thoả. Vậy còn những người cậu đã giúp đỡ? Dù đang bận rộn với việc bảo vệ cung điện, cậu chắc đã đi ra ngoài một chút rồi phải không?”
Trái tim của Climb run lên khi Renner ném quả bom đó vào người.
“V-vâng. Mọi người đều mong được bày tỏ lòng biết ơn của họ đến Renner-sama.”
“Thật tuyệt làm sao, vậy ta phải đi gặp họ mới được.”
“Người không thể!”
Ngay khi tiếng hét rời khỏi miệng, Climb ngay lập tức nhận ra rằng anh đã làm hỏng mọi thứ một cách trầm trọng. Anh cúi đầu và bắt đầu nói liến thoắng, như thể đang cố gắng che đậy những gì anh vừa nói.
“Mọi người vẫn đang rất bận rộn và thần tin rằng sự hiện diện của Renner-sama sẽ khiến bọn họ sao lãng khỏi công việc và cho dù nó hạ thấp sự rộng lượng của Renner-sama, thần vẫn mong rằng người hiểu được ý nghĩ của thần.”
Ngẩng đầu lên, Climb tự hỏi liệu nếu những nếp nhăn bởi sự buồn rầu có xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô chủ không, hay sẽ là một cái bĩu môi trẻ con không phù hợp với tuổi của cô ấy. Tuy vậy, vẻ mặt anh nhìn thấy đều không phải một trong hai cái đó.
Cô ấy cười.
Nó không chỉ đơn giản là hai góc miệng của cô ấy được nâng lên chút it, mà là một nụ cười toả nắng thực sự.
Climb đã nhìn thấy Renner cười rất nhiều lần. Nếu lục lại trong tâm trí thời điểm cậu hạnh phúc nhất thì đó sẽ là lúc nhìn thấy nụ cười đấy trên gương mặt cô sau khi cô nhặt cậu về. Tuy vậy, nụ cười của cô bây giờ vẫn hơi khác so với nụ cười lúc đó.
Trước khi cậu có thể tìm ra câu trả lời, vẻ mặt của cô trở lại với nụ cười nhạt thường ngày.
“…Việc đấy thì không thể tránh được rồi.”
Cilmb cảm thấy nhẹ nhõm khi Renner chấp nhận lời giải thích của cậu.
Sự thật là cậu vừa ném vào mặt cô chủ mình những lời nói dối. Climb chưa hề nghe bất kì lời cảm tạ nào từ những người dân cậu gặp. Ngược lại, họ còn đổ lỗi và thể hiện sự khinh miệt. Tại sao chỉ cứu chúng tôi, và vân vân…
Họ đã trút cơn giận của họ-về nỗi mất mát gia đình, của cải-và đổ lên đầu Climb.
Climb đã cố chịu đựng những sự oán giận này bởi những người đó không cũng còn ai để đổ lỗi, và do cậu cảm thấy có lỗi khi không hoàn thành những mệnh lệnh Renner-sama đưa ra một cách hoàn hảo.
Con quái vật họ đã chạm trán ở nhà kho ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những con khác. Nó đã có thể đánh bại Brain Unglaus mà không cần tung hết sức, và chỉ nhờ những vết thương nó nhận phải trước đó mà họ mới dành thắng lợi. Nếu con quái vật đấy xuất hiện trước mặt họ ở trạng thái tốt nhất thì họ chắc chắn sẽ bị đánh bại. Sau khi nghe về sức mạnh của nó từ Lakyus, cậu thầm cảm thấy cảm kích rằng họ, bằng cách nào đó, đã dành chiến thắng trước con quái vật như vậy.
Và rồi, lời cảm ơn duy nhất cậu nhận được là những tiếng phàn nàn kể trên. Cho dù cậu tự nói với bản thân rằng cậu đã quen với nó, những lời nói ấy vẫn cắt sâu trong lòng cậu.
Sự thật là sẽ không sao nếu như Climb chém những kẻ có ý đồ xấu xa. Không ai sẽ nói gì nếu như cậu đáp lại những lời sỉ nhục cậu đã nhận được từ khi trở thành cận về riêng của Renner, nhưng nếu cậu làm vậy thì vị trí của Renner sẽ gặp nguy hiểm. Nếu những sự căm ghét đó chuyển sang công chúa và dẫn đến việc họ phỉ báng cô, cậu sẽ bất lực rút kiếm ra chống lại họ.
“Bây giờ thì, Climb, ta có ….tin không vui. Nghe cho kỹ đây.”
Climb nhắm mắt lại trong vài giây, và mở chúng ra lần nữa.
“Người phụ nữ cậu và Sebas-san hợp tác để giải cứu khỏi kĩ viện…… đã bị ám sát.”
Không thể hiểu được những gì Renner vừa nói, miệng cậu đóng mở trong khi cậu hổn hển thốt ra vài thứ tiếng mà có thể bị nhầm lẫn thành những câu nói.
“Thế nào….nhưng làm ….làm thế nào chuyện này lại có thể xảy ra?”
Nghĩ lại, người phụ nữ đó lẽ ra đã được giấu kĩ trong phòng chờ và sau đó được đưa đến lãnh địa của Renner.
“ Đó là lỗi tính toán ở phía ta. Ta muốn thuê mạo hiểm giả làm bảo vệ, nhưng do đợt tấn công, bọn họ đều đã được thuê bởi người khác. Nên ta đành phải dùng lính đánh thuê…”
Renner lắc đầu, như thể ngụm ý rằng tất cả đều là lỗi của cô ấy.
“Đ-Đó không phải là sự thật! Đó chắc chắc không phải là lỗi của Renner-sama! Những kẻ tấn công họ mới là người phải chịu trách nhiệm!”
“Không! Nếu ta cẩn thận hơn, nếu ta xem xét mọi thứ kĩ càng hơn…..rằng vụ hỗn loạn sẽ làm suy yếu an ninh trong Vương đô, nếu ta giúp họ chạy trốn khi ta nhận thấy hiểm nguy, mọi thứ sẽ không thành ra như thế này! Nếu Climb ở đó, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên như vậy. Và kể cả những mạo hiểm giả tiến cử nhóm lính đánh thuê đó cũng phải ngạc nhiên…”
Nước mắt đang bắt đầu tràn ra trên đôi mắt của Renner.
Lồng ngực Climb đau thắt lại như thể trái tim cậu đã bị bóp nát. Có lẽ lỗi nằm ở phía Renner, nhưng cô ấy đã làm tất cả những gì có thể trong một tình thế khó khăn như vậy. Nếu vậy, ai là người có lỗi?
“Renner-sama không làm gì sai cả!”
Nghe lời khẳng định dõng dạc của Climb, Renner vô cùng cảm động. Cô đứng dậy và ôm chặt lấy Climb.
Để giúp cô bình tĩnh trở lại, Climb đưa tay ra sau lưng cô- không, như thế sẽ rất nguy hiểm.
“Nhưng, làm sao thông tin…?”
“Ta cũng không rõ. An ninh trong Vương đô là yếu nhất khi vụ hỗn loạn xảy ra, có thể nó bị rò rỉ trong lúc đó? Họ lẽ ra đã di chuyển ngay lập tức…”
Cậu không thể lược bỏ khả năng đó. Rất có thể những kẻ tấn công đã theo dõi những nơi và người mà Climb bảo vệ cho đến khi họ tìm ra chỗ ẩn náu.
“Bọn họ đã được tìm thấy ở đâu vậy?”
“Ở trong khu vực các quận nghèo ở Vương đô, nhưng bản thân ta không biết rõ chi tiết cụ thể.”
“Vậy còn những cái xác?
“Họ đã được chôn cất. Có chuyện gì với họ sao?”
“Thần muốn xét nghiệm những vết thương để xem có tìm được manh mối gì không.”
“..Climb, thế là đủ rồi. Họ đã bị xâm phạm quá đủ rồi. Ít nhất hãy để họ yên nghỉ.”
“…Thần đã hiểu.”
Lòng tốt của Renner chạm đến tận đáy lòng Climb. Hiển nhiên, những lời cô ấy nói đều có giá trị. Cậu cảm thấy xấu hổ khi đã không nghĩ đến cảm giác của cô ấy,và để ham muốn tìm ra sự thật lớn lên trong cậu.
“Đừng nghĩ quá nhiều về nó. Đây chắc chắn không phải lỗi của Climb…ah, ta thấy rằng chúng ta đã hoán đổi vị trí.”
Renner cười. Cho dù mắt cô vẫn đỏ ửng, những giọt nước mắt đã không còn.
“Vâng, quả thật như vậy.”
Khuôn mặt nhăn nhó của Climb vỡ vụn, và cậu cười.
“Tha thứ cho ta vì đã giữ cậu lại. Climb, bây giờ cậu sẽ phải làm việc rất vất vả đấy.”
Cho dù nhận thấy một cảm giác khát khao hơi ấm thoát ra khỏi lồng ngực, cậu lập tức chặn sự ham muốn đó lại.
__________
Month of Descending Fire (9th Month), 10th Day, 09:08
Hôm nay là một ngày lí tưởng cho những chuyến đi, với không một đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh ngát.
Chiếc áo choàng đỏ thắm bay tự nhiên trong gió, phất phơ sau lưng người đàn ông trong bộ giáp đen tuyền. Evileye hỏi cậu ấy.
“Anh có quay trở lại không?”
Đó là một câu hỏi lạ kì, nhưng Evileye đã có một cảm giác kì lạ. Mạo hiểm giả thường không cố định, nhưng cũng có một số người chọn vài thành phố nhất định để làm căn cứ hoạt động, như là Blue Rose. Với Momon, căn cứ hoạt động của anh là E-Rantel.
‘Ý, ý tôi là sẽ có rất nhiều người muốn đi theo…”
Evileye không thể tin rằng cô đang thốt ra những lời nói lê thê, ngượng ngập như vậy. Cô biết rõ rằng cô không phải là một nữ sinh si tình luôn mơ về người mình thích, nhưng chỉ riêng từ “Yêu” cũng đủ khiến tâm trí cô rối loạn.
“….Đừng lo về chuyện đó.”
Đó là câu trả lời của anh ấy.
Nó thật lạnh lùng, Evileye nghĩ.
Không biết phải nói gì khác, từng đợt gió thổi mạnh xuyên qua giữa hai người.
Người đàn ông như đợi sẵn sự yên lặng đó, cất tiếng.
Evileye cảm thấy đấy không phải cách từ biệt giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, nhưng nơi đây không chỉ có mình họ. Đằng sau Momon là Nabe còn đằng sau Evileye là các thành viên của Blue Rose. Và còn một Magic Caster sẽ đảm nhiệm việc đưa Momon về E-Rantel.
“Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều.”
Momon gật đầu đáp lại lời cảm ơn của Raeven.
“Đức vua muốn tự bản thân bày tỏ sự biết ơn của mình đến anh, nhưng…”
Trong cuộc hỗn loạn ở Vương đô, Momon đã trở nên nổi tiếng khắp mọi nơi trong Vương đô. Suy cho cùng, anh là ‘Dark Hero’, người đã thách đấu đánh tay đôi với ‘Demon god’ Jaldabaoth và hoàn toàn đánh bại hắn. Đó là lẽ tự nhiên khi mà Đức Vua muốn tự mình bày tỏ lòng cảm kích. Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, anh thậm chí có thể được phong lãnh chúa. Tuy nhiên, Momon đã khước từ lời đề nghị trên và từ chối gặp mặt.
Đó không phải là một thái độ đúng đắn.
Quý tộc, những người coi trọng danh dự của bản thân, cho rằng một tên nông dân không tên tuổi như anh đã quá cao ngạo khi dám cư xử như vậy với đức vua, người có vị trí cao hơn họ.
Đã xuất hiện những lời đồn thổi rằng Momon đang sỉ nhục Đức Vua.
Cũng có những người phẫn nộ khi một tên mạo hiểm giả lại dám bất kính như vậy.
Một phần trong số các quý tộc rêu rao rằng Momon đã mắc sai lầm khi không ra đòn quyết định lên Jaldabaoth mà để hắn ta trốn thoát, nhưng vì Momon được Raeven ủng hộ, bọn họ chỉ đành im lặng.
“Momon-san đang làm việc cho tôi, nên nếu các người gây sự với anh ta, các người sẽ gây sự với tôi,” Raeven đã phát biểu một cách đầy hăm doạ.
Và bản thân Momon cũng thêm vào” Tôi đơn giản chỉ nhận một nhiệm vụ với tư cách là mạo hiểm giả và hoàn thành nó. Đây không phải là một việc gì xứng đáng với sự chú ý của nhà vua, và thú thực, tất cả những mạo hiểm giả tham gia vào trận chiến này cũng nên được phong tước”. Điều đó đã làm cho các quý tộc hài lòng, và những lời đồn thổi cũng dần biến mất.
Nhưng ngọn lửa vẫn chưa hoàn toàn được dập tắt. Một số quý tộc vẫn lên tiếng chỉ trích Momon, do cảm thấy rằng họ đã bị xúc phạm
Evileye nhớ lại những gì Lakyus, bản thân vốn là một quý tộc, nói với cô.
Không có Momon, vũ hỗn loạn trong Vương đô sẽ không được giải quyết, và quy mô của những thiệt hại nó gây ra sẽ lớn không tưởng. Tuy nhiên, những người duy nhất đến tiễn Momon chỉ có các thành viên của Blue Rose và hầu tước Raeven, do tình cảnh khó khăn Momon gặp phải.
Trong biến cố kể trên, những người được ngợi ca nhiều nhất là các mạo hiểm giả, Đức Vua, Nhị Hoàng Tử, và hầu tước Raeven. Trong khi đó, cái nhìn của công chúng về các quý tộc bị giảm sút.
Tất nhiên, các quý tộc không đồng tình với ý kiến đó. Vương đô nằm dưới sự quản lí trực tiếp của nhà vua. Với tư cách là những lãnh chúa, cho dù gửi quân đến hỗ trợ Vương đô là lẽ thường tình, họ không có nghĩa vụ phải làm vậy. Vả lại, nếu xét đến việc nơi ở của bản thân họ cũng có thể bị tấn công bởi lũ ma quỉ, bảo vệ lãnh địa của chính mình sẽ là việc làm hợp lí hơn cả
Trong sự kiện đó, đảng phái quý tộc, những người ưu tiên việc bảo vệ bản thân, giữ nguyên quan điểm của mình rằng việc Đức Vua có mặt giữa trận chiến là một sai lầm xuất phát từ lòng cao ngạo của ông. Trong khi đó, đảng phái hoàng tộc yêu cầu quyết liệt rằng Đức Vua đáng lẽ nên trốn kĩ ở một nơi an toàn và không nên đi ra tiền tuyến. Từ đấy, cuộc tranh chấp quyền lực giữa hai phe ngày càng trở nên căng thẳng.
Và những người dân ở Vương đô vốn không tham gia vào cuộc tranh chấp đó cảm thấy không hài lòng.”Sao những tên quý tộc tự cao đấy chỉ biết bảo vệ bản thân mình mà không phải chúng ta?”
Do vậy, sự tôn trọng của họ dành cho những người thực sự chiến đấu cho họ lớn dần, và những lời chỉ trích dành cho những quý tộc họ càng ngày càng nhiều. Nó trở thành một vòng luẩn quẩn và cuối cùng, quý tộc chuyển sang đổ lỗi cho các mạo hiểm giả về chuyện đó.
“Cuối cùng, họ chỉ biết thuê những kẻ cuồng chiến chỉ biết đánh nhau cho đến chết” và vân vân…
Và trong biến cố đó, Momon, mạo hiểm giả cấp adamantite được trọng vọng nhất, trở thành mục tiêu. Do vậy, hiển nhiên sẽ không có bất kì quý tộc nào đến tiễn anh. Cho dù vài người trong số họ muốn muốn làm thân với anh, họ sẽ ở thế khó do cuộc tranh chấp.
Lí do duy nhất giúp Raeven có mặt ở đây là do ông liên tục đổi phe như một con dơi.
“Đây là bức thư cảm tạ đến từ Đức Vua, Nhị Hoàng Tử và Tam Công Chúa. Còn đây là thẻ bài miễn cho anh tất cả mọi loại thuế trên Vương Quốc. Và còn nữa, một thanh gươm ngắn do Đức Vua ban tặng. Xin hãy nhận chúng.”
Là một quý tộc, Lakyus chỉ có thể thở dài, và Evileye hiểu rõ vì sao.
Được nhà vua ban tặng thanh gươm ngắn tương tự như việc hiệp sĩ được ban huy chương hay quý tộc nhận được chiến lợi phẩm. Giữa những cuộc tranh chấp quyền lực căng thẳng, món quà đó có thể dẫn đến rất nhiều vấn đề nếu như bên quý tộc biết về nó. Cho dù vậy, tất cả những gì cô ấy có thể nói là việc Đức Vua tặng thanh gươm là một nước đi tuyệt vời.
Mình cứ tưởng Nhà Vua là một tên bất tài đáng thương không dám gây xáo trộn. Ấn tượng của mình về ông ta đã được cải thiện một chút.
Momon hờ hững chấp chận thanh gươm ngắn rồi đưa nó cho Nabe, người đang đứng cạnh mình.
“Không, tặng chúng thay lời khen ngợi là đã đủ, nhưng liệu lũ quý tộc sẽ chịu im lặng trước chuyện này sao?” Evileye nói thầm
Theo cách nhìn của nhóm quý tộc,việc một người có uy tín và sức mạnh trở thành một quý tộc sẽ không phải là chuyện đùa. Mọt thứ thậm chí sẽ càng trở nên rắc rối nếu như một chiến binh mạnh hơn Gazef Stronoff gia nhập đảng phái hoàng tộc. Do đó, nếu nhà vua quyết định phong lãnh chúa cho Momon, các quý tộc sẽ sử dụng thanh gươm ngắn đó như một cái cớ để chỉ trích anh. Cho dù người muốn ban tặng thanh gươm ngắn đó là Đức Vua, nó vẫn là một món quà quá lớn dù để thay lời khen ngợi.
Các quý tộc sẽ không bỏ qua chuyện này.
Evileye nói ra mồm những suy nghĩ của mình, nhưng bị phủ nhận bởi người đứng cạnh cô.
“…Câu quá ngây thơ, Evileye.”
“Ngây thơ. Lần này đảng phái hoàng tộc đã đi trước một bước.”
“Tại sao?”
“…Bởi thanh gươm đó là thứ chỉ được ban tặng cho những quý tộc và hiệp sĩ.”
“Nên trong tương lai, khi việc đề bạt Momon-san là cần thiết, họ có thể dùng thanh gươm đó như một cái cớ để ngậm miệng lũ quý tộc. Vật như vậy sẽ không bao giờ được trao tặng cho người thường, anh biết vậy phải không? Một vị trí lãnh chúa đã được để sẵn cho anh ấy, hoặc ít nhất đó là những gì họ đang ám chỉ.”
“Tôi hiểu rồi…. không thể tin các anh lại suy tính chuyện này nhiều đến vậy”
“Tất nhiên”
“Đừng khinh thường sát — Đừng khinh thường những ninja.”
“Bây giờ chúng tôi phải đi, hầu tước Raeven. Cảm ơn vì tất cả.”
“Rất hân hạnh.Ta mong rằng chúng ta có tiếp tục một mối quan hệ thân mật trong tương lai.”
“Tôi cũng muốn vậy. Và Blue Rose, những mạo hiểm giả đồng nghiệp cấp adamantite của tôi, tôi mong chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc. Tôi mong có thể dựa vào các bạn khi có chuyện xảy đến”
“Chúng tôi mới là những người phải nói câu đấy, Momon-san. Sau khi chứng kiến sức mạnh của Momon-san, chúng tôi cảm thấy thật xấu hổ khi tự xưng là mạo hiểm giả cấp adamantite như anh, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng bắt kịp. Rất mong chờ làm việc chung với anh lần nữa”
Lakyus và Momon cùng gật đầu tán thành
Và rồi, Evileye cảm thấy ánh mắt của Momon đang hướng về cô. Không chút nhầm lẫn. Bằng chứng là Momon dường như đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng dừng giữa chừng, lại chuẩn bị rồi chặn miệng bản thân thêm lần nữa
Evileye cảm thấy trái tim ngừng đập của cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu Momon muốn cô trở thành đồng đội của anh, Evileye chắc sẽ đồng ý. Đó sẽ là sự phản bội với những người đồng đội đã cùng cô đồng cam cộng khổ, nhưng kể cả như vậy, Evileye muốn sống thật với trái tim mình.
Như thể đang bối rối, Momon tiếp tục đóng mở miệng thêm vài lần nữa trước khi anh cuối cùng thở dài và quay đi. Chiếc áo choằng đỏ thắm cuộn xoáy lên trước những chuyển động của anh.
Nhìn tấm lưng anh lùi xa dần, Gagaran trêu Evileye.
“Cậu bị đá rồi.”
“Không, không phải vậy. Anh ấy đơn giản là người như thế.”
Momon leo lên cái thuyền bay được điều khiển bởi Magic Caster của Raeven và dần nổi lên, nhưng Evileye vẫn không rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây.
“Không biết đến bao giờ chúng ta mới gặp lại?”
“Sẽ tốt nếu như đó chỉ là một nhiệm vụ đơn giản và nhẹ nhàng, không phải một vụ hỗn loạn như thế này.”
“Nếu thế thì hơi khó”
“Đúng vậy.”
Tất cả các thành viên của Blue Rose đều đồng tình.
Nếu các mạo hiểm gia cấp adamantite gặp nhau trong cùng một công việc, đó chắc là một việc gì đó rất lớn.
“Vậy một buổi gặp mặt bình thường chắc sẽ không vấn đề gì? Evileye biết thuật dịch chuyển. Đi đến E-Rantel cũng không quá tệ. Nói mới nhớ, chẳng phải đi với Momon-san sẽ là một mũi tên trúng hai đích? Được anh ta bảo vệ thì anh sẽ không phải lo gì về nguy hiểm khi trong di chuyển.”
Evileye ngạc nhiên không nói lên lời, chỉ nhìm chằm chằm vào Gagaran. Cho dù đang đeo mặt nạ, vẻ mặt thú vị của cô vẫn lộ rõ qua điệu bộ của mình.
“Hey, chẳng lẽ cậu không biết? Yêu xa thường không kết thúc tốt đẹp…hay hai người vẫn chưa cặp bồ?”
Gagaran nhìn lên trời và ánh mắt của Evileye cũng hướng theo. Trên khoảng không, cô nhìn thấy bóng dáng xa dần của Momon.
“Uwaaaaaaaaaaa!”
Evileye khóc váng lên còn các thành viên của Blue Rose đứng quanh cô cười
_____________
Month of Descending Fire (9th Month), 10th Day, 18:45
Buổi họp khẩn cấp của Eight Fingers diễn ra một cách rất kì lạ. Đầu tiên phải kể đến việc một số người vắng mặt. Một trong số những người đó là Cocco Doll, nhưng ai cũng biết hắn ta đã bị bắt nên sự vắng mặt đó có thể được đoán trước. Vấn đề ở đây là người còn lại không có mặt là Zero.
Mọi người đều biết ông ta không phải kẻ phản bội. Điều đó càng làm mọi thứ trở nên trầm trọng.
Từ những thông tin họ thu thập được, cái chết của Zero đã được xác nhận. Trong cùng ngày đó, những thành viên Zero cử đi với nhiệm vụ “ giết tất cả những người xỉ nhục chúng ta” đều đã bị thảm sát.
Sự mất mát đó là quá lớn. Cho dù những người ông ta cử đi đều có thể thay thế, cái chết của Zero, kẻ mạnh nhất cũng như người đứng đầu của chi nhánh an ninh trong Eight Fingers, không phải việc mà họ có thể bỏ qua.
Tất cả các chi nhánh tuy cạnh tranh với nhau, họ vẫn thuộc cùng một tổ chức. Sự mất mát này sẽ ảnh hưởng xấu đến tất cả bọn họ.
Họ nên làm gì với vị trí bị bỏ trống sau cái chết của Zero? Vậy còn Cocco Doll?
Thông thường họ sẽ chỉ đơn giản tiến cử một người khác vào vị trí đó, nhưng có một lí do họ không thể làm vậy.
Và đó là do cuộc xâm chiếm của đoàn quân ma quỉ trong Vương đô. Ảnh hưởng từ vụ việc đó không dễ chịu chút nào. Trong khi các căn cứ của họ đồng loạt bị tấn công, đã có một sự mất mát xảy ra trầm trọng hơn nhiều so với những cái khác. Đó là cơn ác mộng đối với người đứng đầu chi nhánh buôn lậu
Rất nhiều nhà kho của họ đã bị vơ vét, và sau khi kiểm tra những nhà kho chưa bị tấn công, hơn nửa lượng hàng buôn lậu của họ đã biến mất.
“Từ giờ, cho đến khi chúng ta có thể hồi phục, chúng ta cần hỗ trợ lẫn nhau.”
“Không phải từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn làm vậy sao?”
“Quá đủ với những chuyện bậy bạ rồi. Lần này, chúng ta thực sự phải hợp. Tôi nghĩ chúng ta nên dời các hoạt động của mình ra khỏi Vương đô. Mọi người nghĩ sao?”
“Không. Ngược lại, tôi nghĩ bây giờ là thời điểm chúng ta nên hoạt động trong Vương đô. Chúng ta nên đưa đội trưởng mới của đội lính canh về phía mình. Nếu chúng ta rời khỏi đây thì nó có nghĩa là chúng ta từ bỏ Vương đô và những lợi nhuận bên trong nó.”
“Mmm. Đó đúng là một khả năng. Tuy nhiên, với chi nhánh an ninh- với khả năng chiến đấu của chúng ta tả tơi như vậy, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm khi di chuyển trong Vương đô sao?”
Những thủ lĩnh năm chi nhánh cảm thấy khó xử trước vấn đề, rồi quay sang hỏi một thủ lĩnh vốn chưa nói gì cho đến giờ.
‘Hilma, cô nghĩ sao?”
Người phụ nữ bỗng dưng rùng mình.
Đó là một phản ứng ả chưa từng thể hiện trong những buổi họp trước đó.
Quầng đen lộ rõ dưới mắt cho dù ả đã trang điểm, và bầu không khí quanh ả như thể của Zombie.
“Sao vậy? Tôi nghe dinh thự của cô cũng bị tấn công…nhưng cô chạy thoát được qua đường hầm thoát hiểm bí mật phải không? Cô nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ sao?”
Tất cả những thủ lĩnh các chi nhánh khác đều có vệ sĩ đứng sau, nhưng Hilma không có một ai.
“…”
“ Vậy đó là cái gì?”
Khi Hilma bắt đầu mở miệng, cánh cửa vào phòng họp bất chợt mở ra.
“Được rồi! Thế là đã đủ cho bây giờ”
Giọng nó vui vẻ đó cất lên khi một cậu bé Dark Elf tiến vào căn phòng, theo sau là một cô bé Dark Elf nhút nhát.
Mọi người có mặt lúc này đều kinh ngạc
Nếu bọn chúng là người lớn thì họ chắc sẽ có phản ứng khác, nhưng trước mặt họ là một cặp trẻ em hoàn toàn không hợp với căn phòng như thế này. Những thủ lĩnh vẫn cố gắng tìm hiểu xem liệu bọn chúng có phải kẻ thù hay không.
‘Bây giờ thì tất cả các người se trở thành đầy tớ cho chúa tể vĩ đại của chúng ta.”
Dựa theo sự im lặng, dường như họ vẫn chưa hiểu những gì cậu bé đang nói đến, nên anh nhắc lại
“Người đồng nghiệp quý mến của ta đã kết luận rằng thay vì kiểm soát tầng lớp thống trị của đất nước này, sẽ hiệu quả hơn nếu như chúng ta kiểm soát tất cả các người. Nên chúng ta sẽ tha thứ tất cả lỗi lầm của các người và cho các người trở thành đầy tớ của chúng ta…hm nô lệ? Con rối? Mà thôi, ai quan tâm chứ? Dù gì thì, chúc mừng!”
Cậu bé Dark Elf bắt đầu vỗ tay, theo sau là cô em nhút nhát, người đang kẹp cây gậy dưới cánh tay và cũng vỗ tay tán thưởng
“Ch-chúc mừ…”
“Các ngươi nói gì?”
Đám thủ lĩnh vẫn đang cố phân biệt xem họ là kẻ thù hay đồng minh. Bây giờ vẫn quá sớm để kết luận rằng họ là kẻ thù, nhưng cuộc sống trong thế giới ngầm đã dạy họ đừng nghĩ quá nhiều, lo cho sự an toàn của bản thân, rồi mới lo về việc giết kẻ thù của họ.
Họ không nhìn ra ý định thực sự của cặp Dark Elf, nhưng khi đối phương ngang nhiên căt ngang buổi họp này, điều đó có nghĩa họ có lẽ đủ khả năng khống chế tất cả mọi người ở đây. Nếu như vậy thì kể cả những vệ sĩ mạnh nhất thủ lĩnh mỗi chi nhánh thuê cũng có thể không đánh bại được họ. Xét việc không một kẻ thù nào ngu đến nỗi xông vào khi khả năng thua dù nhỏ nhất vẫn hiện diện, dường như chạy thoát an toàn sẽ là ưu tiên hàng đầu trong trường hợp này.
Thủ lĩnh mỗi chi nhánh sẽ dùng vệ sĩ của mình như tấm khiên không chút do dự. Tất cả mọi người đều có chung ý nghĩ, và bắt đầu di chuyển để thực hiện.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Việc đầu tiên các thủ lĩnh nhận ra khi họ cố đứng lên là họ không thể cử động.
“Ah? Oghhaaah? Ahhhhhhh?!”
Cơ thể họ hoàn toàn bất động, và kể cả lưỡi họ cũng không thể di chuyển. Nước miếng chảy ra phía góc miệng họ.
Cậu bé vừa thở ra bắt đầu cười.
“Nào, chúng ta sẽ đưa mọi người đến một nơi rất thú vị_”
“Đ-đúng vậy, xin hãy đi theo.”
Cơ thể của Hilma bắt dầu run lên dữ dội.
“Đợi chút! Không phải tôi đúng không? Tôi đã giúp các ngài phải không?”
Nhận ra người đã phản bội họ, tất cả những người đàn ông đưa mắt nhìn người phụ nữ duy nhất trong phòng.
“Làm ơn! Tôi van các ngài! Tôi không thể chịu được! Tôi không thể chịu nổi nữa!”
“Hmmm—Ngươi nói đến cái gì vậy?”
“Em, em nghĩ cô ta nhắc đến việc bị đưa đến phòng của Kyouhukou, nơi nội tạng của cô ta liên tục bị cắn xé từ bên trong.”
Cậu bé Dark Elf nhăn mặt tỏ vẻ ghê tởm.
Hilma chắc hẳn nhớ lại việc gì đó. Ả ôm chặt bản thân mình, hai tay bám lấy cơ thể, cả người run lên dữ dội. Một tay ả che lấy miệng trong khi nước mắt chảy giàn dụa. Từ khuôn mắt xanh xao kia, có vẻ như ả chuẩn bị nôn ra.
“V-và..”
“Dừng. Chúng ta đã hồi phục các vết thương của cô ta bằng ma thuật. Nên dễ hiểu rằng cô ta là một cô bé ngoan. Mặc dù hơi hiếm khi chúng ta để ai đó sống sót…”
“Mm,Mm. Chúng ta đã có rất nhiều xác chết, và chúng ta vẫn cần cô ta điều hành tổ chức.”
“Hiểu rồi. Nếu vậy thì, bà cô, chúc may mắn—-Nếu ngươi dám phản bội, chúng ta sẽ nhốt ngươi trong Black Capsule lâu hơn chút…”
“Eeeeee!”
Hilma gật đầu lia lịa, trong khi khuôn mặt vẫn tái xanh. Đó đơn giản là vẻ mặt của một người đã mất hết ý chí chống cự, và sẽ vâng lệnh không chút do dự.
“Dù sao thì, trước khi chúng ta có thể chắc chắc họ sẽ làm những gì chúng ta bảo, bà cô có thể dành chút thời gian với họ. OK?’
“Đ-đã hiểu! Hãy để mọi thứ cho tôi! Tôi sẽ chắc chắn sẽ moi được thứ gì có ích từ họ!”
Nhìn vẻ khuất phục đáng thương và tuyệt vọng của Hilma, nhóm đàn ông nhận ra rằng họ cũng sẽ trải nghiệm sự đau đớn mà sẽ biến họ thành như cô ta, và trở nên tái mét.
“Giờ thì, ta đã mang một vài cậu bé của ta ra đây để giúp đỡ ngươi. Hãy sử dụng chúng thật tốt. Vẫn còn một số người khác ngươi bắt buộc không được giao chiến hay giết, ta sẽ giải thích sau” Cậu bé Dark Elf mỉm cười
“Còn bây giờ, chúng ta đã hoàn thành một nửa công việc chiếm lấy đất nước này. Nhưng…..Demiurge đã nói gì về việc gieo mầm cho một quốc gia….ah, ai thèm quan tâm. Tiếp theo, những chỗ khác!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.