Ông Trùm Texas

Chương 13:




Leslie thở dốc. Điều đó nằm ngoài sự mong đợi của cô khi đến đây cùng anh. Nhìn nét mặt cô, anh bật cười.
“Chứ em tưởng là anh sẽ bảo em đến trang trại sống lén lút với anh sao?”, anh trêu cô, ánh mắt lấp lánh. Anh ve vuốt khắp thân người cô với cung cách sở hữu. “Như thế này chưa đủ. Thực sự là chưa đủ.”
Leslie ngập ngừng. “Có chắc là anh muốn... muốn lâu dài với em không?”
Matt nheo nheo mắt. “Leslie, nếu anh thiếu thận trọng một chút, là em có... rồi đấy. Anh muốn em có con với anh vô cùng.”
Mặt Leslie sáng lên. “Thật không? Em cũng nghĩ về điều đó, khi mình vừa xong ấy.”
Matt vuốt ngược tóc cô ra sau và ước sao có thể bắt đầu lại với cô từ lúc hai người chưa có gì với nhau.
“Mình sẽ có con”, anh hứa với cô. “Nhưng trước hết phải tạo dựng một cuộc sống ấm êm để chào đón chúng.”
Leslie thích thú nhìn nét mặt anh. Cô thấy trên đó không chỉ hiển hiện của niềm đam mê thoáng qua đối với thân thể cô. Anh đang nói về cuộc sống của hai người với nhau, sinh con đẻ cái. Leslie biết rất ít về chuyện lứa đôi, nhưng cô vẫn đang tìm hiểu đấy thôi.
“Em đang suy nghĩ gì à?”
“Vâng”, cô vuốt nhẹ má anh.
“Nói anh biết được không?”, anh hỏi nhỏ.
“Em đang nghĩ thật ngọt ngào biết bao khi ta được yêu thương.” Cô thì thào.
Anh nhướng một bên mày. “Yêu trên giường hả?”
“Ồ, yêu trên giường nữa”, cô đáp.
Matt cười trêu. “Nữa?”
“Nếu không yêu em đời nào anh đưa em lên giường”, cô nói đơn giản nhưng đúng phóc. “Anh có những quan niệm cổ hủ về trinh tiết.”
“Cổ hủ à, làm gì có!”
Leslie mỉm cười mãn nguyện. “Không phải là em không thích”, cô trấn an. Nụ cười nhạt dần khi cô nhìn đăm đăm vào đôi mắt đen của anh. “Tuyệt. Rất tuyệt. Và em mừng vì mình đã đợi anh. Em yêu anh, Matt à.”
Anh hít một hơi thật sâu xúc động. “Ngay cả khi anh đã đối xử không ra gì với em ư?”
“Anh có biết sự thật đâu mà”, cô nói.
“Và ngay cả lúc ban đầu anh có bất công với em như thế nào đi nữa thì anh cũng đã làm mọi điều để sửa sai rồi mà. Em hết đi tập tễnh rồi này”, cô nói thêm, mắt mở to. “Anh còn mang đến cho em một công việc tốt và tìm cho em...”
Anh cúi xuống hôn cô say đắm. “Đừng có cố đề cao anh quá như thế. Anh đã từng rất ác ý với em. Anh chỉ tiếc rằng mình không thể quay ngược thời gian để bắt đầu lại.”
“Không ai làm được điều đó”, cô nói. “Nhưng ta có cơ hội thứ hai mà, cả hai chúng mình. Đó là điều mình cần biết ơn, Matt a.”
“Từ giờ trở đi”, anh nghiêm trang hứa với cô, “mọi điều em muốn thế nào thì sẽ xảy ra như thế ấy. Anh cũng đã rất khó vượt qua quá khứ của mình. Đã từ rất lâu anh không còn tin vào đàn bà, nhưng em đã giúp anh quên đi những việc mẹ anh đã làm với anh. Anh còn sống ngày nào sẽ hết lòng chăm sóc cho em ngày ấy.”
“Em cũng sẽ chăm sóc cho anh nữa”, cô đáp khẽ. “Em tưởng mình sẽ không bao giờ biết thế nào là được yêu thương.” Matt cau mày, cầm tay cô đưa lên môi hôn. “Anh cũng đã từng nghĩ như vậy. Anh chưa từng yêu ai.”
Leslie thở ra. “Em cũng vậy. Và em chưa bao giờ tưởng tượng được rằng tình yêu lại ngọt ngào đến như thế.”
“Anh nghĩ tình yêu chúng mình theo thời gian sẽ ngày càng bền chặt.” Anh cam đoan, nghịch nghịch mấy ngón tay của cô.
Cô đưa tay kia đan vào tóc anh. “Matt này?”
“Gì em?”
“Mình làm chuyện đó lần nữa nhé?”
Matt bĩu môi. “Em có chắc là được không?”, anh hỏi đầy chủ ý.
Leslie cựa quậy rồi nhăn mặt. “Ừm, chắc là không. Ôi đau quá.”
Matt bật cười, quàng tay ôm lấy cô và hôn âu yếm. “Nào, thương binh hạng nhẹ của anh. Mình ngủ một chút rồi về nhà lập kết hoạch chuẩn bị cho lễ cưới nhé.” Anh vuốt vuốt mái tóc rối bù của cô. “Ta sẽ có một tiệc cưới ấm cúng và hưởng tuần trăng mật ở bất cứ nơi nào em thích.”
“Em không quan tâm nếu mình không đi được đâu, miễn là em luôn ở bên anh”, Leslie nói thật lòng.
Matt thở ra. “Anh cũng nghĩ như vậy đấy.” Anh nhìn xuống cô. “Lẽ ra em đã có thể có một đêm tân hôn đúng nghi thức rồi.”
Leslie vuốt tóc, đầu ngả lên khuôn ngực đầy lông của anh. “Em đâu có biết anh có ý định lấy em. Nhưng thế nào cũng vậy thôi, em phải biết liệu mình có thể gần gũi với anh được không. Em đã không chắc, anh biết rồi đấy.”
“Nhưng anh thì chắc”, anh nói với nụ cười ma mãnh.
Leslie cười vui vẻ. “Vâng, giờ thì em cũng chắc rồi, nhưng điều quan trọng là em biết sự thật trước khi mọi chuyện đi xa hơn giữa chúng mình. Em biết anh khó có thể kiểm soát được và em không thể chịu được ý nghĩ buông anh ra. Bởi vì em mong anh muốn cưới em”, cô nói thêm với vẻ rầu rĩ.
“Anh muốn cưới em ngay từ lần đầu tiên hôn em kia”, Matt thú nhận. “Đó là chưa tính lần đầu tiên nhảy cùng em đấy. Thật tuyệt diệu.”
“Em cũng thấy vậy.”
“Nhưng em cứ né tránh và anh không thể hiểu tại sao. Anh giống như quái vật trước em. Ngay cả Ed cũng nói anh không còn là mình khi đối xử với nhân viên tệ đến thế. Chú ấy kêu ca về cách hành xử không ra gì của anh và anh để chú ấy muốn nói gì thì nói.”
“Ed rất dễ thương.”
“Ừ. Nhưng anh mừng vì em đã không dính líu tình cảm gì với chú ấy. Thoạt đầu, anh không chắc được liệu mình có địch nổi với chú ấy để có được em hay không.”
“Ed với em giống như anh em thôi. Giờ vẫn vậy.” Cô hôn lên ngực anh. “Nhưng em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Leslie áp má vào nơi mình vừa hôn rồi nhắm mắt lại. “Nếu luật sư có thể làm gì được cho mẹ em, bà sẽ ra kịp lễ rửa tội cho đứa con đầu tiên của chúng mình anh nhỉ.”
“Ít nhất cũng đến đứa thứ hai”, anh đồng tình và mỉm cười siết chặt cô vào lòng. Chưa khi nào cô cảm thấy an toàn như lúc này, trong vòng tay ấm áp che chở của anh. Những cơn ác mộng dường như tan biến. Cô sẽ bước đi trong ánh sáng và không còn sợ hãi. Quá khứ đã qua, thực sự đã qua. Leslie biết nó sẽ không bao giờ còn hành hạ mình được nữa.
Matt và Leslie làm lễ cưới tại Giáo hội trưởng lão địa phương và khách mời đến đông nghịt. Leslie tưởng chỉ có những người độc thân ở Jacobsville đến dự thôi, nhưng cô hoàn toàn sai lầm. Matt Caldwell độc thân lâu đến nỗi ai nấy đều tò mò muốn đến xem mặt cô dâu. Tất cả đàn ông đều có mặt, gồm có cả Tổng chưởng lý, cũng như nhà Ballenger, nhà Tremayne, nhà Coltrain, nhà Deverell, nhà Regan và nhà Burk. Danh sách mời dài cứ như là danh sách đăng ký hộ tịch vậy.
Leslie mặc chiếc váy cưới màu trắng được cắt may với đuôi váy dài, đeo khăn voan trùm mặt có viền đăng ten. Các đồng nghiệp nữ ở công ty làm phù dâu và Luke Craig làm phù rể. Ngoài ra còn có các cô gái tung hoa và một nhạc công piano. Báo chí địa phương cũng được mời, nhưng không có nhà báo nào ngoài thành phố.
Cũng không ai viết về quá khứ buồn thảm của Leslie. Buổi lễ diễn ra tốt đẹp và vui nhộn.
Matt vén tấm mạng che mặt cô dâu nơi bàn lễ với dáng vẻ của một người đàn ông thừa kế cả thiên đường. Anh mỉm cười khi cúi xuống hôn cô, ánh mắt anh đong đầy yêu thương, và ánh mắt cô cũng vậy.
Hai người nắm tay nhau đi qua đám quan khách hân hoan cười nói trong khoảng sân cỏ nơi bữa tiệc ngoài trời đã sắp sẵn.
Leslie đã thay váy cưới và đang đi giữa đám khách thì bất ngờ chạm mặt Carolyn Engles.
Người phụ nữ tóc vàng tiến đến bên cô với nụ cười tươi tắn và hộp quà trên tay.
“Tôi mua cái này cho cô, ở Paris đấy”, Carolyn nói với vẻ ngập ngừng và dè dặt, “Chúc cô hạnh phúc và xin lỗi cô”.
“Chị đâu cần làm vậy”, Leslie lắp bắp.
“Cần chứ.” Carolyn hất đầu về phía hộp quà gói bằng giấy bạc. “Cô mở ra đi.”
Leslie mở hộp quà và không giấu nổi nét hào hứng, bối rối, cả nỗi xúc động trước cách hành xử của người phụ nữ kia. Cô mở chiếc hộp nhung bên trong và nín thở. Một con thiên nga nhỏ bằng thủy tinh cực đẹp, không tì vết.
“Tôi nghĩ đây là một kết thúc có hậu”, Carolyn nói nhỏ. “Cô đã hóa thành một cô thiên nga xinh đẹp và không ai có thể làm tổn thương cô khi bơi tung tăng trong hồ Jacobsville này.”
Không chút lưỡng lự, cô vòng tay ôm lấy người phụ nữ kia, Carolyn cười và đỏ bừng cả mặt.
“Tôi xin lỗi vì những lời nói không hay của mình”, Carolyn nói với giọng xúc động. “Rất xin lỗi. Tôi đã không biết...”
“Tôi không để bụng gì đâu”, Leslie nói nhẹ nhàng.
“Tôi biết điều đó.” Carolyn nhún vai. “Tôi si mê Matt và tôi bỏ đi để tránh mặt anh ấy. Tôi hơi phát điên lên một chút, nhưng giờ thì ổn rồi. Chúc hai người hạnh phúc.”
“Chị cũng vậy nhé”, Leslie mỉm cười.
Matt cau mày khi thấy hai người đứng nói chuyện với nhau. Anh đến bên Leslie, quàng tay quanh cô che chở.
“Carolyn mua cái này cho em ở Paris”, Leslie không giấu nổi niềm vui, đưa cho anh xem món đồ nhỏ xinh. “Đẹp không này?”
Matt ngạc nhiên, đưa mắt sang Carolyn dò hỏi.
“Em không xấu như anh nghĩ đâu”, Carolyn nói. “Em thực lòng cầu chúc cho anh hạnh phúc. Hai người hạnh phúc.”
Mắt Matt lấp lánh cười, “Cảm ơn em”.
Carolyn mỉm cười buồn buồn. “Em đã nói với Leslie em rất xin lỗi về cách đối xử của mình. Thực lòng đấy Matt.”
“Ai cũng có lúc điên rồ mà”, Matt đáp. “Nếu không thì đâu có ai thần kinh bình thường lại hành xử kiểu như vậy.” Carolyn cười khanh khách. “Đúng vậy. Em phải đi đây. Em chỉ muốn đến tặng cho Leslie một món quà để cầu chúc sự bình an. À, hai người có trong danh sách mời cho buổi khiêu vũ từ thiện của em đấy.”
“Bọn anh sẽ đến, cảm ơn em”, Matt đáp.
Carolyn gật đầu, mỉm cười và quay đi về phía bãi đậu xe dành cho khách.
Matt kéo cô vợ mới lại gần. “Bất ngờ quá phải không.”
“Em thấy rồi.” Cô quàng tay quanh cổ chồng, vít đầu anh xuống hôn dịu dàng. “Khi mọi người về hết, mình vào phòng ngủ khóa trái cửa lại và chơi trò bác sĩ khám bệnh nhân nhé.”
Anh bật cười. “Giờ được không? Ai khám ai trước nào?”
“Đợi đấy!”
Anh xoay người cô quay lưng lại với đám thực khách cười toét đến tận mang tai. “Anh thật là người may mắn”, Matt nói và anh không hề đùa.
Họ tỉnh giấc vào sáng hôm sau, tay chân vẫn quấn vào nhau khi mặt trời rọi xuyên qua lớp rèm mỏng tang. Matt đã rất sung sức và Leslie phát hiện ra một thế giới nhục cảm mới.
Cô nằm ngửa ra giường, khỏa thân, duỗi người lười nhác. Matt chống cùi chỏ nằm nghiêng người nhìn vợ đầy yêu thương và sở hữu.
“Em chưa bao giờ nhận ra rằng hôn nhân mang lại nhiều điều lợi đến vậy”, cô nói nhỏ, lại duỗi người. “Em không biết liệu mình có đủ sức để đi sau đêm qua không nữa.”
“Nếu em không đi nổi anh sẽ bế em”, Matt nói, mỉm cười âu yếm. Anh chồm người lên nhẩn nha hôn cô. “Nào, báu vật của anh. Mình đi tắm rồi kiếm chút gì lót dạ nào.”
Cô hôn lại anh. “Em yêu anh.”
“Anh cũng vậy.”
“Anh không hối hận vì đã cưới em chứ?”, cô bát chợt hỏi. “Ý em là quá khứ không bao giờ thực sự biến mất. Biết đâu ngày nào đó một phóng viên nào khác lại đào bới tung nó lên một lần nữa.”
“Cũng đâu có sao”, anh nói. “Ai cũng có một hai điều bí mật. Và anh không hề, hoàn toàn không hối hận vì đã cưới em. Đây là điều đáng làm nhất của anh trong suốt những năm qua. Nếu không muốn nói là”, anh nói thêm, vừa ghé môi phớt nhẹ lên người cô, “điều mang lại cho anh nhiều niềm vui nhất”.
Cô bật cười. “Em cũng vậy.” Cô đưa hai tay ôm anh sát vào người mình và hôn anh nồng nàn.
Mẹ cô được xét xử lại và thời gian thụ án được rút ngắn. Bà quay lại nhà giam lòng nhẹ nhõm, yên tâm chờ đến ngày được mãn hạn để trở về với con gái.
Còn Leslie, cô và Matt tình cảm ngày một thắt chặt hơn và trở thành đôi uyên ương đẹp nhất trong vùng, vì hiếm khi thấy họ tách rời nhau.
Lời dự đoán của Matt về ngày mẹ Leslie được tha cũng đúng. Ba năm sau ngày sinh đứa con trai đầu lòng, Leslie sinh con gái thứ hai, nó thừa hưởng mái tóc đen của Matt, anh trầm ngâm, và cả tính cách của anh. Anh phải cố kìm nước mắt khi đón đứa con trên tay. Matt yêu con trai của mình, nhưng anh cũng muốn đứa con gái bé nhỏ giống báu vật của anh, Leslie. Giờ thì, anh nói với cô, cuộc sống của anh thật trọn vẹn đủ đầy. Leslie cũng tận hưởng cảm giác ấy từ tận đáy lòng mình. Quá khứ thực sự đã ngủ yên. Cô và Matt có những năm tháng hạnh phúc phía trước.
Hầu hết cư dân Jacobsville có mặt trong lễ rửa tội con gái họ, có cả người phụ nữ tóc vàng nhỏ nhắn đang tận hưởng ngày tự do đầu tiên sau nhiều năm trong trại giam. Mẹ Leslie tự hào khi được ngồi bảng ghế đầu tiên. Leslie đưa mắt nhìn Matt, rồi đến mẹ mình, nhìn đứa con trai ba tuổi rồi đến đứa bé đang bế trên tay. Đôi mắt xám của cô, khi ngước lên nhìn ánh mắt dịu dàng của Matt, tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Giấc mơ đã thành hiện thực, Leslie nghĩ. Giấc mơ đã thành hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.