Edit: @Nynuvola(wp)
"Lạc Nhiễm."
Thời khắc Lạc Nhiễm chuẩn bị thiếp đi, Lucas đột nhiên gọi đến, y cố gắng chống mí mắt, thanh âm khàn khàn tiếp chuyện: "Thượng tướng......?"
Phía bên kia trầm mặc một hồi lâu.
Lạc Nhiễm ríu mắt buồn ngủ, giọng nói của hắn lại lần nữa truyền tới, giọng so với y còn khàn hơn.
"Cậu...... Đừng có dùng loại âm thanh như vậy nói chuyện."
Lạc Nhiễm có chút mê man, y thật sự đang rất mệt, vì vậy "Vâng." một tiếng.
Phía kia tiếp tục rơi vào lặng câm.
Lạc Nhiễm muốn nhanh chóng giải quyết cho xong để còn ngủ, chủ động mở miệng hỏi: "Thượng tướng có chuyện gì cần xử lý sao?"
"Không có."
"Vậy......?" Lạc Nhiễm nheo mắt.
Phía Lucas nín thing.
Chần chừ một lát, Lucas nói: "Lạc Nhiễm, tôi......"
"Hửm?"
"Không có gì, tự nhiên cảm thấy cậu rất đẹp mắt."
Sau đó Lucas liền cúp máy.
Lạc Nhiễm: "......"
"???"
Lucas gần đây hình như...... Càng ngày càng kỳ lạ.
Lạc Nhiễm thật sự quá buồn ngủ nên cũng không hồi đáp, cứ vậy mà chìm vào mộng đẹp, nhưng là mang theo nụ cười đi vào trong mộng.
Nói thật, bỗng nhiên bị Lucas khen như thế, tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn cảm thấy cực kì vui vẻ.
......
Sau khi Lucas cắt đứt cuộc trò chuyện, nhìn màn hình đen ngòm đến xuất thần. Hắn cầm điện thoại, bước nhanh đến phòng điều khiển. Hắn và Thẩm Tây Lạc xem xong một bộ phim thì chiến hạm đã đến đích, Lucas rất mau chuyển đổi trạng thái.
Vài vị phó tướng nghe thấy Lucas gọi điện, trong lòng cũng có phỏng đoán.
Bọn họ biết thói quen từ sau khi Thượng tướng có Lạc thư ký bên cạnh, mỗi lần quyết định ra trận đều sẽ gọi cho Lạc Nhiễm trò chuyện.
Giống như một nghi thức, chính bản thân Lạc Nhiễm cũng không hay Lucas có thói quen nhỏ này.
Nói cách khác, Thượng tướng hiện tại đang dự định xuất kích......?
Đi vào phòng điều khiển, quả nhiên Lucas chỉ lên chấm đỏ trên bản đồ được chiếu nói: "Mười phút sau, chúng ta sẽ xuất chiến!"
Tất cả mọi người ở phòng điều khiển đều kinh ngạc.
"Hiện tại là thời cơ tốt nhất, phía địch chưa phát giác, chúng ta vừa đến, trạng thái và tinh thần đang ở mức tốt nhất, sẵn sàng hành động." Lucas đặt tay xuống điểm trên bản đồ: "Chia làm hai đội, Freeman mang theo quân tiên phong đánh từ phía chính diện, tôi mang quân bọc từ phía sau, hai cánh trái phải theo đó, cắt đứt con đường hai bên và mặt sau. Nơi này chỉ là một cứ điểm nhỏ của tinh khấu, lần hành động này là thể nghiệm, cho nên tuyệt đối không được để bất cứ một tên tinh khấu nào chạy thoát, hiểu chưa?!"
Phong cách tác chiến của hắn luôn luôn là đánh đòn phủ đầu, giống như mưa rền gió dữ càn lướt quét tới, khí thế lớn mạnh khiến đối phương kiêng kị sợ hãi.
Phó tướng Freeman đứng thẳng người, lớn tiếng đáp: "Vâng!"
"Đã rõ!"
Thời điểm mở cuộc họp, mọi người còn chưa theo kịp tư duy của Lucas.
Ví dụ như, Lucas làm thế nào có thể chỉ dựa vào một chút ít manh mối và tin tức từ đội điều tra mà nhanh chóng xác định được sự phân chia quân đội của tinh khấu, làm cách nào điều chỉnh để tìm thấy lộ trình tấn công tốt nhất.
Nhưng bọn họ hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Hiểu hay không không quan trọng, Lucas chỉ chỗ nào, bọn họ đánh chỗ ấy.
Lucas thao tác trên hệ thống, đảo ngược bản đồ lại.
"Bariton và Trịnh Lam một trái một phải, đi theo đại đội của tôi từ sau, tọa độ Y8, X13 duy trì hình quạt."
"Hill, Khố Bách, từ tọa độ Y3, X1 chi viện quân tiên phong."
"Không cần biết dùng bất cứ biện pháp gì, hành động lần này phải tận lực khống chế âm lượng."
Tay hắn lần nữa chỉ vào bản đồ: "Tôi nhắc lại, một tên, cũng không thể buông tha."
"Đây là trận chiến đầu tiên trong lần hành quân này của chúng ta." Thời gian không sai biệt lắm." Lucas ngẩng đầu, ánh mắt như chim ưng: "Chiến thắng! Nhất định phải chiến thắng."
"Nhất định chiến thắng!"
Tất cả mọi người đi theo cùng nhau hô vang, khí thế ngút trời như muốn xé tan lớp vỏ chiến hạm.
......
- - XXXX --
Lạc Nhiễm ngủ chốc lát, trời chưa sáng đã tỉnh. Y đi rửa mặt sửa sang lại chút liền đến đại sảnh chiến hạm, lúc ở trong phòng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài dường như rất náo nhiệt.
Lạc Nhiễm đẩy cửa vào, thấy một đám người đang tụ họp, dù sao cũng là xuất chinh, không dám uống rượu, đám đông cầm ly nước trái cây vây quanh võ đài cổ vũ, nhìn vừa hài hòa vừa buồn cười.
Trên võ đài Vương Thu Dương và Lục Thành đang giao đấu, cấp dưới reo hò và gào thét cổ động.
Lạc Nhiễm cảm thấy rất mới mẻ, ngồi xuống gần đó xem thử.
Thực lực của Lục Thành và Vương Thu Dương bất phân cao thấp, lúc này đang rất gay cấn, hai người trên đài đang hăng say đánh nhau, võ đài không ngừng rung chuyển bởi động tác của hai người.
Có binh lính bên cạnh chú ý đến Lạc Nhiễm, ngay lập tức đưa nước trái cây cho y.
"Lạc thư ký buổi sáng tốt lành!"
"Chào buổi sáng Lạc thư ký!!!"
Không ít người lần đầu tiên được tiếp xúc gần với Lạc Nhiễm, hưng phấn đến nỗi giọng nói cũng run, liên tục chào hỏi mời ăn mời uống y.
"Buổi sáng tốt lành." Lạc Nhiễm mỉm cười đáp lại từng người một, nhận lấy nước và bánh mì.
Y cắn một miếng bánh mì hỏi: "Lúc mọi người xuất chinh thường xuyên cùng nhau vận động thế này sao?"
"Đúng vậy! Nếu đường xá xa xôi, thì sẽ khởi động bằng việc thi đấu, kẻ thua phải gọi người thắng là ba! Chuyện này là do Thượng tướng khởi nguồn, có điều không ai đánh thắng được ngài ấy cả, sức mạnh đó thật sự không phải người thường nữa rồi!"
"Mỗi lần Lục phó tướng và Vương phó tướng ra sân, đều rất thích cạnh tranh với nhau.
Lạc Nhiễm tò mò hỏi: "Vậy trước đây là ai thắng?"
"Không nhất định, có đôi khi là Vương phó tướng, cũng có lúc là Lục phó tướng, dù sao hai người họ đã rất nhiều lần thay phiên gọi nhau ba ba."
Lạc Nhiễm cảm thấy thú vị, theo mọi người tập trung vào sàn đấu.
Bên tai y toàn là tiếng hò hét hoan hô, tiếng động ồn ào hỗn loạn, dưới bầu không khí như vậy, mọi người càng hào hứng thoải mái, kích động theo những người khác, muốn hòa nhập với đám đông, lần đầu tiên y được tham gia trải nghiệm này.
"Rầm --!"
Trên đài, Vương Thu Dương nâng Lục Thành ngang qua vai rồi quật ngã, nhanh chóng chụp lấy tay của Lục Thành bẻ lại, đè mạnh người xuống mặt sàn.
"Ba!"
"Hai!"
"Một!! Vương phó tướng thắng --"
Vương Thu Dương nhếch mép cười, chỉ vào Lục Thành nói: "Mau lên! Trước mặt bà con hai họ, kêu lớn tiếng chút!"
Lục Thành: "......"
Phía dưới một trận âm thanh ồn ào muốn Lục Thành nhanh chóng gọi.
Vẻ mặt cậu như sống không còn gì luyến tiếc, hít sâu một hơi, hàm hồ hét lớn mấy tiếng: "Ba ba! Ba ba!!"
Vương Thu Dương và những người khác bò lăn bò cười.
"Aizz, nhãi con ngoan lắm." Vương Thu Dương vỗ bả vai Lục Thành, toe toét nhìn xuống khán đài, "Còn ai nữa không?! Mau lên đây nhận bố!"
Bỗng thấy Lạc Nhiễm cong môi đứng lên.
"......"
Hội trường an tĩnh vài giây.
Tiếp theo.
"Fuck ----"
"Lạc thư ký?! Thật hả?!!"
"Vương phó tướng nếu dám đánh Lạc thư ký, chúng ta sẽ quay lại rồi gửi cho Thượng tướng xem!"
"Lạc thư ký, đừng lên! Vương phó tướng là một con khỉ đột thứ thiệt đấy!"
"Con mẹ nó nếu Lạc thư ký thắng còn không sao chứ nếu thua, bối phận loạn luôn mất!"
Mọi người lần nữa bùng nổ.
Lạc Nhiễm không quan tâm đến sự can ngăn của người khác, y không muốn họ nghĩ rằng mình mảnh mai hay cần được bảo vệ.
Lạc Nhiễm quay đầu: "Yên tâm, tôi và Thượng tướng đã từng giao đấu."
Lời này vừa nói ra, dân tình lập tức kích động.
Đúng rồi......! Nghe nói Lạc thư ký là do Thượng tướng dạy!
Học sinh duy nhất của Tu la tướng quân Đế Quốc.
"Lạc thư ký! Đánh Vương phó tướng ra bã đi!"
"Đánh ra bã! Ra bã!"
Mọi người bắt đầu cổ vũ cho y.
Vương Thu Dương nhìn người trước mặt, đường nét tinh xảo, thân hình mảnh khảnh, tóc dài buộc cao, rất dễ dàng hành động.
Giờ phút này, Lạc Nhiễm cởi bỏ áo khoác Lucas đặt sang bên, rũ mắt gấp gọn ống tay áo, dưới đôi mắt ôn hòa là hàng lông mi dài.
Mặc dù chỉ là động tác vén tay áo đơn thuần, nhưng cử chỉ vẫn ưu nhã, không hề vội vàng.
Vương Thu Dương nuốt nước miếng.
Chuyện này...... Nếu đánh Thượng tướng phu nhân, lỡ làm y bị thương chẳng phải Thượng tướng sẽ xé xác anh ta ra sao? Có thể ngẩng đầu nhìn mặt trời ngày mai sao?
Lạc Nhiễm cười nói: "Vương phó tướng, anh không cần thủ hạ lưu tình."
Vương Thu Dương gượng gạo gật đầu, có chút hối hận hắn vì sao còn đứng ở đây.
Thà kêu Lục Thành là ba ba còn hơn.
Ai mẹ nó dám thủ hạ chứ.
Lạc Nhiễm thấy Vương Thu Dương đứng đối diện, dường như đang đợi y ra tay trước, không khách khí, lao nhanh đến trước người Vương Thu Dương, khuôn mặt anh ta nghênh đón một nắm đấm từ y.
Bốp!
Vương Thu Dương bất ngờ nhận một cú đấm của Lạc Nhiễm, dù sao thì cũng chỉ là trao đổi quyền cước, sẽ không dùng tử chiêu, nhưng Vương Thu Dương vẫn bị đánh đỏ cả mũi, người lui về sau mấy bước.
Chiêu số và phong cách chiến đấu của Lạc Nhiễm và Lucas rất giống nhau, phải nói là như đúc, chính là kiểu chiêu thức sắc bén và dũng mãnh đè ép kẻ địch, y không cho Vương Thu Dương có cơ hội thở dốc, lại di chuyển, giơ tay đánh vào cổ anh ta, quét qua eo và chân người đối diện, hình ảnh tàn nhẫn này khác biệt một trời một vực với hình tượng dịu dàng thường ngày.
Đậu mòe......!
Cả người Vương Thu Dương đều cảm thấy hăng hái, lông tơ dựng ngược lên, anh nhớ lại những tháng ngày Lucas thống trị trên võ đài, không dám khinh địch hay nương tay.
- - mà cũng chả có cơ hội để nương tay.
Ánh mắt Vương Thu Dương chợt lóe, nghiêm túc đối mặt với Lạc Nhiễm, trong lúc nhất thời cái gì mà phu nhân Thượng đều bị vứt ra sau đầu, chỉ còn lại đối thủ thực lực mạnh mẽ đang đứng trên lôi đài mà thôi.
"Lạc thư ký cố lên!!!"
"Vương phó tướng cố lên!!"
"Lạc thư ký! Giã hắn! Giã hắn!!"
Cảnh tượng phút chốc nóng lên, mọi người đứng dậy, thanh âm so với bắc loa còn lớn hơn.
Trên khán đài, thân hình Lạc Nhiễm linh hoạt, thanh thoát, nhẹ nhàng, khi ra tay mắt thường vẫn có thể nhận ra sự bén gót, mái tóc dài vẽ ra vô số vòng cung màu xanh lam trên không khí.
"Sơ hở! Sơ hở!"
"Trời đựu!"
"Lạc thư ký! Bên trên!"
Vành mắt Vương Thu Dương ướt đẫm, tìm thấy sơ hở của Lạc Nhiễm, bàn tay đè lên bả vai của y. Mắt thấy thế cục sắp định được, bỗng nhiên bắt gặp nụ cười của y, chụp được bàn tay đang nhắm vai mình, vừa đá chân khiến Vương Thu Dương thiếu phòng bị mất đi thăng bằng, tiếp đó dùng thủ pháp mà anh ta vừa sài với Lục Thành-- chụp lấy người quăng ngã qua vai.
Rầm!
Vương Thu Dương đường đường là một nam nhân vạm vỡ cao 1m9, vậy mà té xuống sàn, một trận bụi bặm bay lên mùi mịt.
Toàn thân anh ta đều choáng váng.
Lạc Nhiễm không đè người xuống trong ba giây, chỉ đứng từ trên, cười tủm tỉm: "Đã nhường rồi."
Một thân y toàn là mồ hôi, nhưng lại rất thoải mái. Lạc Nhiễm đã phần nào hiểu được vì sao những người này, bao gồm cả Lucas đều thích thú với võ đài.
"Lạc thư ký thật tuyệt vời!!"
"Lạc thư ký uy vũ --"
"Quá lợi hại!! Ngài chính là ba ta!"
"Không hổ là phu nhân Thượng tướng!!"
Lạc Nhiễm: "......"
Vương Thu Dương đứng dậy, ôm quyền với y, hô vang âm thanh như sét đánh: "Ba ba!!"
Lục Thành ở dưới cũng hét theo: "Ba ba! Lạc ba ba!!"
Lục Thành nghĩ, Lạc thư ký thế bất nào mà vừa thông minh, lại vừa có kĩ năng chiến đấu tốt như thế?! Chuyện này cũng quá nghịch thiên đi!
Vài người vẫn đang tranh cãi, quan sát võ đài một vòng, liền thấy ánh đèn trên chiến hạm chợt lóe sáng, giống như bị mất điện, nhưng nhanh chóng được kết nối lại. Báo động vang lên, các sĩ quan đang trực bên trong phòng giám sát phát lệnh tập hợp khẩn cấp qua loa báo.
......
Phòng điều khiển.
"Phắc." Vương Thu Dương nhìn những chấm xanh đỏ trên bản đồ, mắng một tiếng: "Sao lại thế này?!"
Sắc mặt Lục Thành nghiêm túc. Chiến hạm của họ hiện giờ sắp đến trạm trung chuyển B647-- dựa theo số liệu truyền đến từ vệ tinh, trạm trung chuyển đã bị tinh khấu hoàn toàn chiếm lĩnh. Không chỉ có trạm trung chuyển bị thất thủ, tinh khấu còn cử ra vô số chiến hạm đến đuổi bắt bọn họ.
Hướng thẳng về phía này.
Lục Thành cũng to giọng mắng: "Tinh khấu sắp đuổi kịp chúng ta."
Lạc Nhiễm nhìn thông tin trên màn hình một lát rồi phân tích: "Trạm trung chuyển là nửa giờ trước bị đột kích, bởi vậy chúng ta có thể chắc chắn được hai điều-- một, tinh khấu muốn bất ngờ đánh khiến quân ta trở tay không kịp, hai, quân đội của chúng rất mạnh.
Trạm trung chuyển do binh sĩ của Đế Quốc đóng quân, sức chiến đấu không tệ, hơn nữa trạm trung chuyển luôn là địa phương dễ thủ khó công. Muốn nhanh chóng công phá, trước khi tín hiệu cầu cứu được phát ra phải hoàn toàn khống chế được nó.
Lạc Nhiễm nhíu mày nói: "Chúng ta bị tinh khấu phản đòn."
"Đúng vậy." Vương Thu Dương đấm một quyền lên tường, hung tợn nói: "Thượng tướng đụng trúng không khí, còn chúng ta ở đây thành quả bóng để chơi đùa."
Ý tưởng lần này của Lucas và Lạc Nhiễm chính là lấy đội ngũ của Lạc Nhiễm làm vỏ bọc, giả vờ rằng họ sẽ xuất kích đến B647, trên thực tế Lucas và quân tinh nhuệ sở ở đường núi phía Đông Nam vận chuyển UNK mai phục, chuẩn bị một lưới bắt hết.
Nhưng có lẽ tinh khấu đã phát giác ra hầu nữ nên tương đối cẩn thận, tên Liệp Hồ kia......
Suy nghĩ và năm giác quan của Liệp Hồ dường như nhạy bén hơn so với người bình thường, có vẻ hắn đã nghĩ ra cái gì, nên trực tiếp từ bỏ việc cướp bóc UNK mà đi đến B647.
Mục đích chính, đó là bắt giữ đám người Lạc Nhiễm, Lục Thành và Vương Thu Dương, nhưng chủ yếu vẫn là Lạc Nhiễm, lấy y ra làm vật áp chế.
Bằng cách này, gã cũng có thể lấy được UNK.
Lưng Lạc Nhiễm có chút lạnh.
Có vết xe đổ lúc trước, hành động lần này đã được làm công tác bảo mật rất tốt, vị nội ứng cấp cao phía Đế Quốc khẳng định khó mà biết được.
Vậy nên...... Liệp Hồ kia, thật sự là có điểm ghê gớm, gã có thể nghĩ đến điều mà Lucas nghĩ, đảo ngược tình thế.
Vương Thu Dương bực bội nói: "Máy liên lạc không sửa được ư?"
Một tướng sĩ ngồi trước máy lắc đầu.
Sau khi trạm trung chuyển bị chiếm đóng, tháp phát tín hiệu đã bị tinh khấu phá hủy, ngăn việc Lạc Nhiễm liên hệ với Lucas.
Hiện giờ chiến hạm vẫn còn có thể hoạt động, là do dùng máy phát điện riêng, những người trong phòng điều khiển đều nhìn Lạc Nhiễm, Lục Thành và Vương Thu Dương.
Lục Thành liếc mắt với Vương Thu Dương, nhiều năm làm chiến hữu, chỉ cần ánh mắt thôi đã nhìn ra được suy nghĩ của đối phương. Cậu bỗng lấy ra một cục xúc xắc, cùng Vương Thu Dương từng người ném lên.
"Điểm của tôi nhỏ hơn." Vương Thu Dương nhếch miệng cười gằn: "Quyết định để Lục Thành dẫn theo tiểu đội tinh nhuệ, lên phi cơ hộ tống Lạc thư ký rời đến đường núi Đông Nam hội họp cùng Thượng tướng, tôi mang người trụ lại đây kéo dài thời gian, áp chế cái bọn không có mẹ đó!"
Lạc Nhiễm sửng sốt.
Lục Thành nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, là người có thể an toàn rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy bực bội. Nhưng hiện tại không phải lúc cố chấp lưu lại, cả cậu và Vương Thu Dương đều có chức trách của mình.
Lục Thành cao giọng với Vương Thu Dương: "Yên tâm! Tôi sẽ đưa Lạc thư ký đến điểm an toàn! Nếu trên đường đi xảy ra vấn đề gì, tôi cũng sẽ mang mạng ra đổi!"
Những người còn lại không có ý kiến khác.
Lạc Nhiễm hít sâu một hơi, nói: "Nhưng tôi không đồng ý."
"Lạc thư ký, tình thế lúc này chúng ta hiện tại không thể cố chấp chối từ!" Lục Thành nói: "Đối mặt với chúng ta chính là tinh khấu một khi đã ra tay thì sẽ đuổi cùng giết tận, đội của ta khó mà chống lại được bọn chúng. Mọi người cùng chết chùm ở đây chẳng có ý nghĩa gì hết, Lạc Thư ký ở đây cũng không cần thiết!"
Vương Thu Dương cũng vỗ ngực đảm bảo: "Đừng lo, tôi và những anh em khác sẽ giết chúng, không có gì phải vướng bận. Nếu Lạc thư ký không tin, cứ tùy tiện tìm một người mà hỏi, tất cả chúng tôi đều nguyện ý!"
Trước khi xuất phát Vương Thu Dương và Lục Thành đã hứa với Lucas, lập lời thề, bất luận chuyện gì xảy ra cũng sẽ bảo đảm an nguy cho Lạc Nhiễm.
Y trầm giọng nói: "Dù rằng hy sinh là nhiệt huyết, là anh hùng, là nam tử hán. Nhưng lúc này đây, trên chiến hạm này tôi là thủ lĩnh, có nghĩa vụ tận lực để tất cả cùng sống sót, chứ không phải mọi người vì bảo vệ tôi mà phải hi sinh, đối với tôi mà nói điều đó không có ý nghĩa gì cả."
"Lạc thư ký......" Lục Thành hơi nhíu mày.
Lạc Nhiễm hiếm khi cứng rắn, ngắt lời: "Chuyện này không phải là tôi tùy hứng hay cố tình bỏ qua tình hình hiện tại, mà là...... Tôi lựa chọn tin tưởng Thượng tướng."
Quân huy trên áo khoác của y rực rỡ sáng lên.
Lạc Nhiễm nói: "Chúng ta đánh cuộc một phen, cùng nhau rút lui, thẳng hướng đường núi phía Đông Nam UNK chạy. Nếu như bị bắt kịp, thì cùng nhau chiến đấu. Nếu may mắn...... Chúng ta có thể đến đúng lúc."
Lục Thành khó xử nói: "Khó mà đến đúng lúc, cho dù dùng tốc độ cao nhất để thối lui, nhưng khoảng tầm nửa ngày sau sẽ bị chúng đuổi kịp."
"Nửa ngày." Lạc Nhiễm nói: "Còn nửa ngày."
Nếu thật sự không hội quân kịp, có y ở đây, là mục tiêu rõ ràng, tranh thủ cơ hội đàm phán, cũng không đến mức toàn quân bị diệt.
Nhưng......
Lạc Nhiễm nhoẻn miệng: "Sẽ gặp được, tôi tin tưởng Thượng tướng."
Lạc Nhiễm lựa chọn tin tưởng Lucas, mà Vương Thu Dương và Lục Thành......
Lần này, bọn họ cũng lựa chọn tin tưởng và tuân theo phán đoán của Lạc Nhiễm.
Chiến hạm dùng tốc độ cao nhất rút lui, tinh khấu cũng truy đuổi gắt gao.
......
"Khoảng cách bị mục tiêu đuổi kịp còn mười tiếng......" Giọng nữ máy móc không cảm xúc vang lên trong phòng điều khiển, thông báo khoảng cách giữa họ và tinh khấu.
"Khoảng cách bị mục tiêu đuổi kịp còn sáu tiếng đồng hồ......"
Mọi người tụ tập lại ăn cơm, bổ sung tinh thần lực chuẩn bị cho biến cố sắp tới.
"Khoảng cách bị mục tiêu đuổi kịp còn bốn tiếng......"
......
"Hai tiếng......"
Vương Thu Dương và Lục Thành đi tổ chức lại đội ngũ, chuẩn bị nghênh chiến.
"Một tiếng......"
Ánh mắt Lạc Nhiễm kiên định nhìn chằm chằm vào màn hình.
"30 phút......"
Vương Thu Dương đã mang theo người ra ngoài, mắt thường có thể nhìn thấy chiến hạm của tinh khấu. Lạc Nhiễm không nhìn bản đồ trên màn hình nữa, đứng dựa vào cửa sổ, bình tĩnh nhìn ra sao trời bên ngoài.
"...... Kia là cái gì?"
Lục Thành canh giữ bên cạnh Lạc Nhiễm bỗng trừng lớn mắt.
Phía sau bọn họ, là chiến hạm tinh khấu, ánh sáng màu đỏ của cánh cung dẫn đường đang hướng về phía này.
Nhưng ở ngay trước mặt, có vô số ánh sáng khác.
Lạc Nhiễm bất giác cong môi: "Là chiến hạm Đế Quốc."
Bắt kịp rồi.
Lục Thành trợn mắt há hốc mồm.
Đội của Lucas...... Mặc dù không có tín hiệu xin cầu cứu, vẫn đi ngược lại đây!
Tuy rằng Lạc Nhiễm và bọn họ không thể lui về kịp, nhưng......
Lucas đã tự đến đây để tụ hợp với họ!!
Lạc Nhiễm nhìn chiến hạm Đế Quốc ngập trời phía trước, trong mắt hàm chứa ý cười.
Y tin vào Thượng tướng của y.
Y cũng tin Thượng tướng so với Liệp Hồ càng lợi hại hơn. Liệp Hồ có thể phản đòn, Lucas cũng có thể phản đòn của phản đòn.......
Mười giờ trước, rạng sáng 5.08am.
Đường núi Đông Nam.
Bộ mặt người đàn ông dữ tợn đang bị trói quỳ gối trên boong tàu chiến hạm.
"Đoàng!"
Lucas một phát súng bắn chết người đàn ông nọ-- đầu của tên thủ lĩnh tinh khấu phun trào máu tươi.
Kết thúc.
Lucas đứng trên boong tàu, nhìn tình huống trước mặt, không rõ biểu cảm.
"Bắt được 403 danh tinh khấu! Trong đó có 343 danh tính nam, 58 danh tính nữ." Freeman làm quân lễ, kiêu ngạo nói: "Không có tên nào chạy thoát!"
"Ừ."
Lucas nói: "Bắt sống, mang về Đế Quốc."
Những người này thường sẽ bị đưa đến khu gieo trồng để làm việc, ít nhất chỗ ăn uống có thể đảm bảo.
"Vâng!"
Ngón tay Lucas nhẹ nhàng gõ lan can, như đang suy tư điều gì.
Một lát sau, hắn xoay người nói: "Nhanh chóng thu dọn! Quay đầu lại đi B67!"
"Hở......?" Bariton và Trịnh Lam đứng sau mặt lộ vẻ khó hiểu.
Bọn họ vẫn chưa chính thức đến cứ điểm của tinh khấu, chưa tính là tiêu diệt thành công, đây chỉ là tiểu đội tiên phong mà thôi.
Bariton hỏi: "Hiện giờ UNK đã từ Lạc Băng xuất phát chuẩn bị vận chuyển đến đây, chúng ta không phải muốn chặn đánh tinh khấu sao?"
"Chặn cái rắm ấy." Lucas chỉ phía dưới nói: "Xem vào cách bố trí đội tiên phong này, cậu còn chưa rõ sao?"
Nơi này căn bản chẳng có cứ điểm nào cả.
"Đi!"
Lucas sải bước trở lại chiến hạm.
"Thượng tướng, chúng ta là......?"
Lucas nghiêng đầu, nhếch khóe môi: "Đi đón thư ký của tôi."
......
Mười tiếng sau.
Lạc Nhiễm nhìn thấy ánh sáng, cũng nhìn thấy Lucas đang dẫn đầu.
Lucas điều khiển cơ giáp khổng lồ của mình, dẫn dắt đại đội và chiến hạm tiến về phía trước.
Chốc lát sau, hai đội liền hợp nhất.
Chiến hạm của Lạc Nhiễm dung hơp với quân đội của Lucas thành một thể.
Trong nháy mắt khi hai đội ngũ giao nhau, tất cả mọi người đều thấy được-- Chiến hạm Lạc Nhiễm lái qua cơ giáp của Lucas, thoáng chạm mặt trong giây lát. Mà chính vào giây phút đó, mái tóc dài màu bạc của Lạc Nhiễm hòa cùng cơ giáp mang thân hình màu bạc với những mảnh đạn màu lam của hùng sư 01, nổi bật rõ ràng.
Màu sắc giống nhau như đúc.
"Oành--"
Chiến hạm Đế quốc đồng loạt phóng ra các cung tên định hướng kích nổ về phía tinh khấu đang đuổi theo họ.
Bầu trời được chiếu sáng bởi ánh lửa.