Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi

Chương 172: "quả dâu tây" đáng ghét! (3)




“Thỏ thỏ tỷ tỷ, Thỏ tỷ tỷ!”
Tiểu Vương Gia ở phía sau luôn miệng gọi nàng, vứt bỏ thị vệ ở phía sau, mấy bước đuổi theo.
”Thỏ tỷ tỷ, ngươi đang nghĩ cái gì nha, ta gọi ngươi ngươi mà cũng không để ý ta.”
“............ Ừ, suy nghĩ xem buổi trưa ăn cái gì “.
”A“.
Tiểu Vương Gia không nghi ngờ nàng, cực kỳ hứng thú lay lay tay nàng.
”Đông Lâm quốc Thập Thất hoàng tử đã đến đây, hắn cũng nghe nói Trăng Non quốc có dâu tây tỷ tỷ, hiện tại muốn gặp ngươi đó!“.
“......”
”Ơ, Thỏ tỷ tỷ, sắc mặt của ngươi sao lạ vậy?”
Tiểu Vương Gia hết sức khó hiểu, “Ngươi không phải biết bên ngoài có người gọi ngươi là dâu tây tỷ tỷ sao?”
“..........Ừ, biết chứ“.
Nàng chẳng qua là hiện tại vừa nghe đến hai chữ “dâu tây” thì trong lòng run rẩy kinh hãi.
Hạ Noãn Ngôn có chút chột dạ lôi kéo áo, “Thập Thất hoàng tử ở đâu? Gặp bây giờ sao?”
”Muốn buổi tối khi đãi tiệc mới gặp cơ“.
Tiểu Vương Gia kéo tay nàng lắc lắc, “Thỏ tỷ tỷ, ngươi sao mặt đỏ vậy?”
“...... Nóng.”
”Vậy ngươi mặc nhiều như vậy, đem cổ đều che lấp làm chi?”
“......”
Tiểu bằng hữu, vấn đề của ngươi nhiều quá đó!
Thấy nàng không trả lời, Tiểu Vương Gia đột nhiên cúi đầu có chút chán nản.
”Thỏ tỷ tỷ, ngươi cùng hoàng đế ca ca sau này phải rời khỏi hoàng cung, các ngươi sẽ không dẫn ta phải không?”
không biết hắn sao lại đột nhiên liền khổ sở, Hạ Noãn Ngôn vội vàng ngồi xổm xuống dỗ hắn, “Ngươi chịu đi theo chúng ta thì chúng ta đương nhiên sẽ mang ngươi đi a, ngươi cũng biết, hoàng đế ca ca của ngươi thương yêu ngươi nhất mà“.
”Nhưng mà mọi người gần đây cũng không để cho ta cùng tìm các ngươi chơi đùa“. Tiểu Vương Gia uất ức quệt mồm.
“....... Mọi người là ai?“. Hạ Noãn Ngôn đoán được là chuyện gì xảy ra rồi.
”Mọi người nha, ngay cả Miêu ca ca cũng nói ta không được đi quấy rầy các ngươi, ta nghĩ các ngươi không thích ta nữa“.
“.......... Bọn họ nói bậy“. Quay về nhất định phải nhắc nhở mọi người không được cùng tiểu bằng hữu nói bậy mới được!
Hạ Noãn Ngôn ôm lấy tiểu bằng hữu tâm tình nặng trĩu, “Sau này ngươi vẫn cứ như trước kia, có thể tùy lúc tới tìm chúng ta chơi“.
”thật vậy chăng?”
Tiểu Vương Gia cũng vươn tay ngắn ngủn ra, hết sức phấn khởi vòng ở cổ của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.