Lộ Tiểu Vân bất đắc dĩ hướng đám người đi tới, muốn chạy cũng không còn kịp rồi, nàng càng muốn nhìn một chút đám người này muốn làm gì, ngàn vạn không thể để cho bọn họ lên núi, trong nhà lá còn treo đầy thịt muối, nếu như bị những người này nhìn thấy, vậy không ngay chút cặn bã cũng không còn... "Nha đầu, nha đầu, đi nhanh tìm nương ngươi tới, bà nội ngươi bệnh nặng, sợ là không được." Một tên đại hán nóng nảy nói. Lộ Tiểu Vân nghiêm túc nhìn người trước mắt, phần lớn đều là có liên quan đến Lộ gia, có trưởng giả tuổi tác hơi lớn, có thanh niên thân thể khỏe mạnh, có phụ nữ thắt lưng buộc bụng, còn có tiểu thí hài tham gia náo nhiệt. Chỉ thấy hai người thanh niên trai tráng dùng tấm ván khiêng một người. Người nằm ở trên tấm ván chính là Lộ Lý thị, thời khắc này Lộ Lý thị hôn mê bất tỉnh, thoi thóp, đúng là sắp không được. Nghe nói, sau khi Lộ Lý thị lấy được rất nhiều đồ dùng hàng ngày cùng lương thực trong nhà lá từ Tĩnh nương, hưng phấn quá độ dẫn đến váng đầu hoa mắt, ở nhà nông đây chẳng qua là chút bệnh vặt, không chút nào người để ý, ai ngờ nhà lại tới côn đồ, chẳng phân biệt được phải trái đã đánh người, Lộ Lý thị bị thương nặng nhất, cánh tay đều bị đánh gãy. Hết lần này tới lần khác Lộ lão cha không bỏ được bạc, không cho phép người nhà đi mời đại phu mua thuốc, qua loa tìm chút thảo dược thoa lên, ngoại thương cũng tốt lên bảy tám phần. Sau đó tuyết rơi dày đặc, trời rét đất đông, nhà không có đủ củi đốt sưởi ấm, năm trước đều là Lộ Trường Căn đi vào núi đốn củi, thời điểm Tĩnh nương rảnh rỗi cũng sẽ mang hai tỷ muội Lộ Tiểu Vân đi trên núi nhặt củi. Năm nay, Lộ Trường Căn vẫn còn ở trấn trên làm thợ, Tĩnh nương bị đuổi đi, Lộ gia chắc chắn bị đông lạnh. Lộ Lý thị đau lòng tiểu nhi tức của nàng, cũng là cháu ruột của nàng, cấp cho ăn tốt uống tốt, rất sợ hài nhi trong bụng nàng có chuyện không may. Một đến ha đi tự mình chịu khổ chịu mệt, bị đói bị đông, vốn là bị thương nặng lại càng ngày càng nghiêm trọng, lần này nằm liệt giường không dậy nổi, hơi thở thoi thóp. Người Lộ gia thấy Lộ Lý thị bệnh nặng như vậy, thương lượng cầm bạc đi mời đại phu, ai cũng không nguyện ý. Đứa con trai nhỏ Lộ Trường Phong quanh năm ngồi trên bàn bạc đề nghị, đem Lộ Lý thị đưa đến nhà Tĩnh nương, để cho nàng phụ trách mời đại phu chữa bệnh. Đề nghị của Lộ Trường Phong lấy được sự nhất trí cho phép của mọi người, nếu là chữa khỏi, tất cả đều vui mừng, nếu là không trị hết, Lộ gia bọn họ cũng có lý do đi tìm Tĩnh nương phiền toái, Lộ Trường Phong vẫn còn nghĩ về tài sản trong nhà lá của Tĩnh nương. Những thứ đồ cướp được kia nói ít cũng phải trị giá mười mấy lượng bạc, còn không biết các nàng ngấm ngầm giấu bao nhiêu bạc. Chờ có bạc, hắn nhất định có thể gỡ, đem những khoản thua trong mấy năm này thắng trở lại, nhìn các ngươi còn ai dám xem thường ta, hừ. Vì để cho tĩnh nương ngoan ngoãn chữa bệnh cho Lộ Lý thị, Lộ lão cha bỏ xuống bản mặt già nua, thuyết phục thân hữu, một nói Tĩnh nương như thế nào như thế nào bất hiếu, phát đạt cũng không biếu trưởng bối, hai nói Lộ Lý thị bệnh rất nghiêm trọng, nhà không có tiền chữa, chỉ có Tĩnh nương có tiền, ba nói Tĩnh nương cất giấu tiền tài, những tiền tài này là của Lộ gia, nếu có thể lấy được, người người đều có phần các loại. Những người nông dân đơn thuần tin vào lời Lộ cha, rất nhanh tập kết hơn hai mươi người, mang Lộ Lý thị khí thế hung hăng đi tìm Tĩnh nương, vừa mới tới dưới chân núi, liền gặp phải Lộ Tiểu Vân đang xuống núi. Lộ Tiểu Vân liếc mắt người trên tấm ván một cái, trong đầu nghĩ đây là diễn cái kịch gì, ngoài miệng cười hỏi: "Đây là thế nào?" "Nhìn một chút nha đầu chết tiệt này, thật là bất hiếu, nương cũng sắp không được, nàng còn cười." Tiểu Lý thị một tay vịn bụng, một tay cầm khăn lau nước mắt, nhẹ bỗng đem cái mũ bất hiếu chụp tới. Ánh mắt mọi người nhìn Lộ Tiểu Vân đều thay đổi, có người nhỏ giọng nói lầm bầm: "Thật là đứa trẻ không có dạy dỗ, giống y như nương nàng vậy." Lộ Tiểu Vân buồn bực cực kỳ, nàng một không có trêu ai, hai không có chọc ai, bỗng dưng vô cớ bị cài nút không có giáo dưỡng cùng cái mũ bất hiếu, nhìn một chút đám người này rõ ràng người tới bất thiện. "Nha đầu chết tiệt, mau đem người mẹ hồ ly tinh kia của ngươi gọi ra." Lộ Trường Lan cao giọng kêu lên, không hổ là con gái yêu của Lộ Lý thị, đem thần thái của Lộ Lý thị học được đến tám chín phần mười, chọc người ghét như vậy. “Nương ta ở trên núi, các ngươi tìm nàng chuyện gì." Lộ Tiểu Vân ngăn chặn hỏa khí hỏi. "Chuyện này phải cùng nương ngươi nói, ngươi một đứa bé không có tác dụng, mau gọi nương ngươi xuống, tránh cho chúng ta phải đi lên núi." Một lão già trong đám người nói. Lộ Tiểu Vân biết mình người nhỏ sức yếu, nhưng cũng không có cách nào, dẫu sao nàng chỉ mới có tám tuổi, nhiều nhất chỉ là một đứa trẻ con, nhưng ngàn vạn lần không thể để cho những người này lên núi. “Tiểu Mao Cầu, ngươi mau đi về nhà, đem những thứ đồ khô kia đưa vào không gian, để cho nương đem vật đáng tiền cũng thả vào không gian đi, lại gọi cho nương tới một chuyến, ta ngược lại muốn nhìn một chút đám người này rốt cuộc muốn làm gì." Lộ Tiểu Vân đem tâm ý truyền cho Tiểu Mao Cầu trong ngực, sau đó đem nó để dưới đất. Tiểu Mao Cầu vươn vai một cái, chi chi kêu hai tiếng, vèo một cái không thấy, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bóng trắng chợt lóe. Không nghĩ tới Tiểu Mao Cầu thật nghe hiểu tâm ý của nàng, thật là một con linh sủng có linh tính. “Nương ta một lát sẽ xuống, các vị đợi một chút đi.” Hai người thanh niên đem tấm ván khiêng Lộ Lý thị đùng một cái để xuống đất, không chút nào để ý người bệnh nặng trên tấm ván, xoa xoa cánh tay tả oán nói: "Nặng chết." Mọi người bắt đầu tốp ba tốp năm tụ tập nói chuyện phiếm, thảo luận nhiều nhất là Tĩnh nương rốt cuộc có bao nhiêu bạc, bạc này là Lộ Trường Lâm khi còn sống kiếm, hay là Tĩnh nương bán nhan sắc kiếm, bất kể là làm sao có, đều là bạc của Lộ gia bọn họ, không có đạo lý lại tiện nghi ngoại nhân. Lộ Tiểu Vân tìm tảng đá ngồi xuống, nhìn mặt mũi của những người này, nhất là người Lộ gia, những người đó một chút cảm giác thương tâm khổ sở cũng không có, ngược lại còn có loại cảm giác hưng phấn, không biết vì sao, nàng lại thấy đồng tình cho Lộ Lý thị. Đợi khoảng thời gian hai chén trà, Tĩnh nương ôm Lộ Tiểu Khang dẫn Lộ Tiểu Linh hốt hoảng tới, nàng trước tiên chạy nhanh đến bên người Lộ Tiểu Vân, thấy nàng thật tốt một chút chuyện cũng không có, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Ngươi để cho Tiểu Mao Cầu gọi chúng ta, còn đem đồ vật cũng giấu, đã xảy ra chuyện gì." Lộ Tiểu Vân nhận lấy Lộ Tiểu Khang, giống vậy nhẹ giọng nói: "Bọn họ chỉ đích danh muốn tìm ngài, sợ là người tới bất thiện." Nói xong, nàng cất cao giọng nói: "Nương ta tới, các ngươi có chuyện gì bây giờ có thể nói đi!" “Nhà lão nhị, ngươi đây cũng quá không phúc hậu đi!" Lộ lão cha gõ nõ điếu một cái, đứng lên nói. “Nương ngươi bị bệnh lâu như vậy, không quan tâm hỏi han gì, nếu là Trường Lâm biết, thế nào cũng phải hưu ngươi." Tĩnh nương một trận hoảng hốt, Lộ lão cha đội cho nàng cái mũ bất hiếu, thân là con dâu, lại không quản cha mẹ chồng sống hay chết, này là chuyện lớn a. "Cha, ta, ta không biết." Tĩnh nương thấp giọng nói. "Nghe xem, hồ ly tinh này lại còn nói không biết, người nào không biết ta nương bệnh chỉ còn lại một hơi, nàng lại còn nói không biết, có con dâu như vậy sao? Nương a! Thua thiệt ngươi trong ngày thường dùng mọi cách đối tốt với nàng, đến lúc phải ra ít bạc chữa bệnh, lại giống như muốn nàng mạng vậy, nương a! Thật là không đáng a." Tiểu Lý thị trong nháy mắt khóc lóc om sòm đứng lên. A, nguyên lai là muốn các nàng ra bạc cho Lộ Lý thị chữa bệnh, Lộ Tiểu Vân khóe miệng kéo ra một nụ cười, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy chứ, chuyện cướp bóc lần trước cũng còn không tìm các nàng tính sổ đây?