Nương Tử Cười

Chương 88: Sinh con




“Phụ thân, mẫu thân, nhị ca thích cháu gái lão thái phó, nhưng hai người có chút hiểu lầm, lúc này đang khổ não đấy.
“Cháu gái lão thái phó.” Chung Hàn Lương hơi suy tư, “Rất tốt, nhưng cô nương này rất có chủ kiến, không biết có nhìn được Dục Cẩn không.”
Chung Dục Cẩn nghe, mặt càng thêm nhăn nhó.
An Dật Nhiên lại cười: “Dục Cẩn nhà ta không kém, vừa đúng sáng ngày mốt các gia quyến vào cung dự tiệc, ta dẫn theo Dục Cẩn, nhìn cô nương kia. Nếu vừa mắt thì đẹp rồi.”
“Nàng ấy có thể nhìn được con sao?”
“Nhị ca, ca phải thay đổi chút hành động của ca, ca cũng học chút ít chỗ đại ca, bao nhiêu cô nương coi đại ca là vị hôn phu lý tưởng đó.” Lăng Canh Tân vỗ bờ vai hắn.
“Không cần, dáng vẻ thần tiên bồng bệnh đó ta học không nổi.” Chung Dục Cẩn cong môi.
“Đúng là cũng không phải học đại ca, tính tình nhị ca vốn là vậy, coi như học được cũng chỉ trong nhất thời, cũng không được cả đời. Không bằng đi tìm hiểu hỏi thăm xem cô nương kia thích gì, hốt thuốc đúng bệnh.
“Cái này hay.” Cuối cùng Chung Dục Cẩn cũng nở nụ cười.
“Vậy chuyện này phải giao cho mẫu thân rồi.” An Nhược Hảo đưa mắt nhìn An Dật Nhiên.
An Dật Nhiên cười: “Con không dễ gì coi trọng một cô nương, ta thân làm mẫu thân không suy tính vì con, cũng phải vì tôn tử mà suy nghĩ một chút.”
Chung Dục Cẩn vừa định cười, sau khi nghe được câu này thu nụ cười lại trong nháy mắt, bẹp miệng.
An Dật Nhiên nhìn gương mặt ửng hồng sáng ngời của An Nhược Hảo, lại nhìn bụng bằng phẳng của nữ nhi: “Còn chưa có tin tức? Hàn Lương, kiểm tra cho con.”
An Nhược Hảo cũng chịu không nổi mong đợi của phụ mẫu, mặc dù chính nàng không hề có cảm giác gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra cho Chung Hàn Lương.
Chung Hàn Lương chẩn mạch, lại cười ha ha lên: “Mấy ngày nay có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.”
“Không có ói?”
“Không có.”
“Trong lòng không buồn bực phiền não?”
“Nói đến buồn bực phiền não trong lòng, sáng sớm nay có một chút, nhưng ra ngoài đi dạo một vòng là tốt rồi.”
“Vậy thì đúng rồi.” Chung Hàn Lương cười đến nhếch miệng.
“Như thế nào?” An Dật Nhiên nóng lòng nói.
“Mặc dù mạch tượng không rõ ràng, nhưng có thể xác định mười tháng sau có thể ôm ngoại tôn.”
“Thật?” Lăng Canh Tân mừng rỡ như điên.
“Đương nhiên là thật.” Chung Hàn Lương cao hứng không ngậm miệng được, “Chỉ có điều sau một thời gian ngắn nữa có thể sẽ nôn nghén, ta phải đi chuẩn bị chút thuốc, để Tiếu Nhan thoải mái chút.”
An Nhược Hảo lặng lẽ nhìn phu thê Chung Hàn Lương ra ngoài, sờ bụng nhỏ của mình, nàng thật sự không có cảm giác gì, bên trong có một tiểu sinh mệnh rồi hả?
“Nhan Nhan, ta sắp làm phụ thân rồi!” Lăng Canh Tân hưng phấn đến mức trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ôm nàng quay quay.
“Đừng quay, đừng quay.” An Nhược Hảo vội bảo hắn buông xuống, tính tính toán toán ngày, đúng là nên trúng thưởng rồi. Mặc dù còn sớm so với tuổi của nàng, nhưng bây giờ phần lớn cô nương đều vào lúc này, sinh thì sinh đi, hơn nữa đây là kết tinh tình yêu của bọn họ.
“Sao nàng không giống như đang vui mừng?” Lăng Canh Tân cẩn thận từng li từng tí hỏi nàng, hình như nàng không để ý đến hài tử.
“Không phải không vui mừng, chỉ có điều hài tử đột nhiên tới rồi, ta hơi không quen.”
“Có phải sợ mang hài tử không?” Lăng Canh Tân nhìn nàng nhíu mày, hỏi.
An Nhược Hảo vẫn chưa trả lời, Lăng Canh Tân tự hỏi tự đáp: “Sợ cũng không có việc gì, sau mời thật nhiều thật nhiều cô cô, để cho bọn họ giữ giúp nàng, nàng chỉ cần sinh ra là tốt rồi.”
“Chàng muốn ta sinh mấy?”
“Ba năm ôm hai đi.”
“Ba năm sinh hai, rất nhiều.” An Nhược Hảo nghe nói sinh con rất vất vả.
“Vậy thì bốn năm sinh hai?” Lăng Canh Tân bắt đầu cò kè mặc cả với nàng, chỉ sợ nàng không sinh cho hắn.
An Nhược Hảo lại đau đầu, ở đây không có thuốc tránh thai, nàng nói sinh mấy thì sinh mấy sao? Còn không phải hắn muốn tới là tới.
“Nhan Nhan, nàng đừng sợ, có ta đây.”
An Nhược Hảo nghe gật gật đầu, còn có thể thế nào nữa, tới thì sinh thôi.
Bởi vì An Nhược Hảo đã mang thai, kể từ ngày đó, nàng bắt đầu ở phủ Hộ quốc công do Chung Hàn Lương tự mình chăm sóc, Lăng Tri Ẩn thỉnh thoảng chạy đến xem bụng nàng, hơi to ra một chút, đã nói cháu hắn tương lại nhất định là tráng sĩ.
An Nhược Hảo cúi thấp đầu nhìn bụng mình cũng khó, mới ba tháng đã lớn như vậy. Chung Hàn Lương lại chẩn mạch lần nữa cho nàng, hơi không xác định nói có thể sinh đôi.
Năm tháng sau, Chung Hàn Lương đã xác định: đúng là sinh đôi. Điều này khiến Lăng Tri Ẩn càng cao hứng, một tôn tử Chung Hàn Lương cũng không có, lần này hắn lại có thể có hai!
Chung Hàn Lương từ chối cho ý kiến, đây chính là nữ nhi của hắn, trong bụng nàng cũng là ngoại tôn của hắn.
Sau bảy tháng, Chung Hàn Lương bắt mạch ra: Trong bụng An Nhược Hảo chính là một nam một nữ, chỉ không biết đến lúc ra nam ra trước hay nữ ra trước.
An Nhược Hảo sờ bụng tròn vo của mình, hay rối, trước một cũng o có, bây giờ lại có hai, còn một nam một nữ, dù về sau nàng không sinh cũng hạnh phúc.
Mười tháng sau, chính là tháng bảy, thời tiết rất nóng, phía ngoài vẫn kêu vo vo, An Nhược Hảo ngồi trong sân, chỉ cảm thấy buồn phiền, quăng đồ ăn cho cá xuống ao, bụng đau không hề báo trước.
“Nhan Nhan!” Lăng Canh Tân nhìn nàng khổ sở đỡ bụng bự, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, gấp đến mức vội vàng gọi người tới.
An Dật Nhiên đã chạy tới nhìn: “Không tốt, chỉ sợ muốn sinh. Bà đỡ tới mấy ngày trước đâu?”
“Phu nhân, bà đỡ ở phía sau sương phòng!” Nha hoàn đáp.
“Nhanh mời bà đỡ tới đây, chuẩn bị đỡ đẻ!”
“Vâng.” Ngay lập tức phủ Hộ quốc công đã rối tung, may mà phần lớn hạ nhân đều đã chứng kiến lúc An Dật Nhiên sinh, cho nên chỉ huy coi như tốt.
Không bao lâu, phòng sinh đã chuẩn bị xong.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy nàng đau đến co rút toàn thân, nói không ra lời, nằm trên giường lớn thở hổn hển lại không làm gì được.
“Dùng sức đi, thiếu phu nhân!” Mấy bà đỡ hắng giọng la lên.
Cảm giác đau tê tâm liệt phế khiến An Nhược Hảo càng thêm suy yếu, tay kéo chăn phía dưới đã sớm ẩm ướt mồ hôi, trong cổ họng không tự giác được mà thét chói tai.
“Nhan Nhan! Nhan Nhan!” Lăng Canh Tân bị chặn ở ngoài phòng sinh không cho đi vào, nghe được âm thanh khổ sở của An Nhược Hảo, chỉ có thể ra sức gọi tên nàng.
Chung Hàn Lương đứng bên ngoài chỉ huy, nghe bên trong đáp giống như tình trạng không tốt, mồ hôi chảy ròng ròng.
Đột nhiên, bên trong lại truyền ra tiếng hét thảm.
“Ta muốn đi vào!” Cuối cùng Lăng Canh Tân không nhịn được rồi.
“Cô gia, người không thể đi vào, không thể!” Chung Cẩn Ngôn vội vàng giữ lấy hắn.
“Cho ta đi vào!”
“Cho nó vào đi!” Lăng Tri Ẩn vừa nhận được tin tức vội vàng chạy từ Vương phủ đến, nghe tiếng gào của Tiếu Nhan, hắn cũng không đành lòng.
Sao Chung Cẩn Ngôn lại có thể không nghe phân phó của Vương gia, buông tay ra.
Lăng Canh Tân lập tức đẩy cửa xông vào, nhào tới đầu giường: “Nhan Nhan!”
“Nhị ca.” Ánh mắt An Nhược Hảo mơ màng.
“Nhan Nhan, chịu đựng.”
“Ừ.” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn truyền tới, mang theo tác dụng yên tâm.
“Lần sau ta không cần sinh!” An Nhược Hảo đau quá lệ rơi đầy mặt, uất ức nói.
“Được, không sinh.” Lăng Canh Tân nặng nề đáp.
“Cũng không cần sinh!”
“Được, không sinh!” Lăng Canh Tân ôm mặt nàng, đau đến gần như vặn vẹo. Hắn hận chết hài tử này rồi, làm nàng đau thành như vậy, “Nhan Nhan, chịu đựng.”
“Thiếu phu nhân, đầu ra rồi, đừng quá dùng sức, cẩn thận kẹp đầu!” Bà đỡ kêu.
An Nhược Hảo nghe, trong lòng thoáng buông lỏng, đầu ra ngoài là tốt rồi.
“Ra rồi, chúc mừng thiếu phu nhân, thiếu gia, là một công tử!” Một bà đỡ thét, ngay sau đó có một ma ma ôm đi tắm.
An Nhược Hảo thở dài ra, nghiêng đầu định ngủ.
“Thiếu phu nhân, đừng ngủ, còn có một!” Bà đỡ hoảng hốt.
“Sao lại còn một?” Không phải An Nhược Hảo quên, mà đã bị đau đớn này hoàn toàn che giấu việc sinh đôi.
“Đầu đã ra rồi, thiếu phu nhân chỉ cần đừng ngủ, cái này sẽ thuận lợi một chút.” Bà đỡ cấu bắp đùi nàng một cái.
Trên đùi An Nhược Hảo đau nhói, đầu óc cũng tỉnh táo, mặc dù phía dưới vẫn còn cảm giác đau, nhưng thật sự giống như dễ dàng hơi dùng chút sức, sức lực đó đã đẩy đứa bé ra ngoài rồi.
“Chúc mừng thiếu phu nhân thiếu gia, là một tiểu thư, long phượng trình tường!”
Sau khi đảm bảo hai hài tử không cần lo lắng, An Nhược Hảo đã mệt đến cực hạn, khép mắt ngủ thiếp đi.
Lăng Canh Tân vẫn một mực ở bên nàng, đợi nàng tỉnh lại đã là hai ngày sau rồi.
“Nhan Nhan.”
An Nhược Hảo mở mắt, nàng chỉ cảm thấy nàng mơ một giấc mộng thật dài. Nàng mơ thấy nàng rơi từ trên vách núi đen xuống, mơ thấy nàng biến thành người khác, mơ thấy có một nam nhân đối xử rất tốt với nàng, mơ thấy người nam nhân kia thành phu quân của nàng. Nàng mơ thấy bọn họ cùng nhau xuống đất, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau chạy trốn, cùng nhau trải qua đủ chuyện. Nàng mơ thấy, bọn họ từ thôn Thuấn Thủy đến trấn Cổ Nhạc, từ trấn Cổ Nhạc đến Bắc Đô, từ Bắc Đô đến trấn Cung Cẩn, từ trấn Cung Cẩn đến Đông Đô.
Đông Đô có một trang viên lớn, còn có một tòa nhà lớn.
Nhưng nàng không nhớ nổi người nam nhân kia là ai, nàng nhớ dáng vẻ hắn, nhớ mỗi câu nói của hắn, nhớ hắn cưng chiều, nhớ mỗi lần bọn họ hoan ái, nhưng nàng quên tên hắn.
Khi bên tai có một giọng nói đang gọi tên nàng, nàng bật thốt lên: “Tiếu Nhan”
Nàng tỉnh ngộ lại trong nháy mắt, thật ra trong lòng hắn, nàng đã không phải là An Nhược Hảo, mà là Lăng Tiếu Nhan, còn nam nhân của nàng tên Lăng Canh Tân.
Sau khi nghĩ thông suốt, sương mù trước mắt tản đi, gương mặt Lăng Canh Tân râu ria xồm xoàm: “Nhị ca.”
“Nhan Nhan, cuối cùng nàng đã tỉnh.” Trong mắt Lăng Canh Tân hơi nóng, trông hai ngày. Mỗi một lần Chung Hàn Lương chẩn mạch đều nói không có việc gì, nhưng hắn đã không còn tin y thuật của Chung Hàn Lương, Nhan Nhan sinh con còn khổ sở như vậy, may mà cuối cùng Nhan Nhan không xảy ra sai lầm gì.
Sinh hài tử không đau sao? Chung Hàn Lương nghĩ thầm, nhưng hắn biết Lăng Canh Tân đau lòng Tiếu Nhan, không nói gì nữa, chỉ dặn dò người nhìn.
“Nhị ca, ta yêu chàng.”
“Ta cũng yêu nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.