Lúc Tô Hạ Y tỉnh lại lập tức cảm nhận được có điểm không đúng, không gian quá chật chội.
Nàng đưa tay lên, lập tức chạm vào tấm ván gỗ cứng như sắt.
Quan tài!
Năm nàng mười hai tuổi ngã từ trên cầu thang xuống, vỡ đầu, hôn mê suốt mấy ngày đêm, người trong trang đã chuẩn bị quan tài cho nàng.
Kiếp trước không dùng tới, không ngờ rằng kiếp này lại dùng đến!
Quan tài vẫn chưa đậy nắp, nàng có thể nghe rõ tiếng nói đắc chí của đám tiểu nhân bên ngoài: “Con nhỏ đê tiện, dám phá hỏng chuyện tốt của ta!”
Ngay sau đó là một tràng tiếng tát giòn tan vang lên, xen lẫn là tiếng nức nở của tỳ nữ Đậu Đỏ của Tô Hạ Y: “Thôi Ma Ma, ngươi không thể làm vậy được. Tiểu thư nhà ta vẫn chưa tắc thở, ngươi không thể đặt nàng vào trong quan tài!”
Thôi Ma Ma cười lạnh nói: “Đây gọi là xung hỉ, là điềm tốt. Quan tài quan tài, thăng quan phát tài, đó là phúc của tiểu thư nhà ngươi!”
“Cảm ơn lời chúc của Thôi Ma Ma.”
“Sao Y tiểu thư lại nói như vậy…”
Thôi Ma Ma đáp lời theo bản năng, còn chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay Tô Hạ Y đã vung lên, mang theo khí thế sấm sét đánh mạnh lên mặt bà ta: “Bà dám động tới ngươi của ta hả?”
Thôi Ma Ma nghẹn họng nhìn trấn trối, bà ta không ngờ rằng Tô Hạ Y đã hấp hối rồi mà vẫn tỉnh lại được!
Sau khi bình tĩnh lại, bản chất mạnh mẽ của Thôi Ma Ma bộc lộ ra toàn bộ.
Bà ta bụm lấy phần mặt nóng rát, trong ánh mắt tỏa ra vẻ hung ác: “Ta là người của đại phu nhân, tiểu thư đánh không phải là ta đâu, ngươi đang đánh mặt của đại phu nhân đó!”
“Thường ngày Đại bá mẫu luôn coi trọng quy củ! Ta là tiểu thư Nhị phòng, là chủ nhân, ta vẫn chưa chết mà bà đã mặc áo liệm, đặt ta vào trong quan tài hả?”
Tô Hạ Y hung hăng đập mặt bàn, nghiêm giọng nói: “Bà nói đi, bà có rắp tâm gì hả!”
“Đây là quy củ ở vùng nông thôn, gọi là xung hỉ, trước đó Y tiểu thư hấp hối, sau khi được đặt vào trong quan tài thì lập tức khỏe mạnh trở lại, từ đó có thể thấy nghi thức xung hỉ này có hiệu quả rất tốt.”. Truyện Mỹ Thực
“Nói vậy thì bản tiểu thư nên cảm ơn bà phải không?”
“Nô tỳ không dám!”
“Nếu không dám thì nhận phạt đi!”
“Nô tỳ là người của đại phu nhân, Y tiểu thư không có quyền phạt ta!”
“Đường đường là tiểu thư đích tông của phủ Trấn Quốc tướng quân, Quận Chúa Vinh Hoa Thái hậu đương triều phong cho, Thái Tử Phi tương lai mà không phạt được bà sao?”
Trên mặt Thôi Ma Ma hiện lên vẻ trào phúng, gắt giọng đáp: “Xí, Thái Tử Phi tương lai, tiểu thư xứng sao?”
Chát chát chát chát!
Trải qua một trận tát như vũ bão, mặt Thôi Ma Ma đã hoàn toàn biến dạng, chỉ còn lại đôi mắt vẫn hung ác như trước, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Hạ Y: “Nô tỳ là người của đại phu nhân…”
Chát!
Lại thêm một cái tát nữa!
“Nô tỳ phụng lệnh ở đây dạy dỗ Y tiểu thư, Y tiểu thư làm ra những việc quái đản như vậy là do lỗi của nô tỳ. Nô tỳ sẽ tới chỗ đại phu nhân nhận phạt!”
Chát chát chát!
Tiếng bạt tai vang lên không dứt!
Thôi Ma Ma nói một câu là Tô Hạ Y lại thưởng cho bà ta một cái tát.
Tô Hạ Y ra tay rất nhanh và chính xác, không hề lưu thủ.
Thôi Ma Ma không kịp phản kháng, cũng không có khả năng phản kháng.
Đánh suốt một canh giờ, đánh đến mức cổ tay Tô Hạ Y đau nhức, đánh cho Thôi Ma Ma không có sức mà tranh luận thì Tô Hạ Y mới từ tốn hỏi: “Đại phu nhân? Đại phu nhân nào?”
Tô Hạ Y nổi giận: “Không có phụ thân ta huyết chiến nơi sa trường, phủ tướng quân ở đâu ra chứ? Thôi Ma Ma lớn tuổi, trí nhớ kém, không nhớ được ai mới là chủ nhân của phủ tướng quân rồi. Ta thân là chủ nhân nhỏ của ngôi nhà này, không thể không nhắc nhở vài lời!”
Khi thấy Tô Hạ Y từng bước từng bước đi về phía mình, Thôi Ma Ma xụi lơ ra đất, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Ngươi… Ngươi đừng tới đây!”
Tô Hạ Y đứng từ trên cao, nhìn xuống dưới: “Bây giờ thì bà đã biết ta là ai chưa hả?”
- ---------------------------