Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 65:




Thừa Minh tọa trấn ở phòng quan hệ xã hội từ sáng tới chiều xem xét tình hình. Thấy mọi chuyện có vẻ đã ổn, hắn liền trở về sớm. Hiểu Linh thường ít khi xem mạng xã hội, nhưng cũng không có nghĩa thỉnh thoảng không lướt nhìn một chút. Hơn nữa Âu Dương Nhã Luân lại là người rất nổi tiếng.
Về tới nhà mới 5h kém, nhìn quanh không thấy Hiểu Linh đâu, Thừa Minh hỏi:
- Lý bá, Hiểu Linh đi ra ngoài sao?
Lý bá đưa cho Thừa Minh ly nước mát, cười đáp:
- Tiểu thư mang xe đạp đi ra công viên tập xe từ lúc 4h30. Cũng không cho ai trong số chúng tôi đi cùng. Có lẽ tiểu thư ngại.
Thừa Minh ngạc nhiên hỏi lại:
- Tập xe đạp??? Sao em ấy lại đột nhiên muốn tập xe?
Lý bá gật đầu:
- Không chỉ xe đạp. Sáng nay tiểu thư ra ngoài mua cả xe đạp và xe máy về. Nói tập đi xe đạp tốt sẽ tập xe máy, sau đó thì học lái xe con nữa. Tiểu thư nói muốn đi gần đi xa đều phải nhờ người đưa rước thật phiền toái.
Thừa Minh dở khóc dở cười, mắng:
- Cái gì gọi là nhờ người đưa. Cố gia trả lương cho Tiểu Đức là bao gồm cả việc làm tài xế riêng cho em ấy rồi. Muốn đi đâu chỉ cần phân phó là được. Lý bá sao không khuyên em ấy. Trời thì nắng nóng như vậy.
Lý bá cười:
- Nào có không khuyên. Tất cả chúng tôi đều nói hết lời rồi nhưng không lay chuyển được tiểu thư. Muốn đi theo cũng không cho phép. Nên tiểu thư đi rồi, Tiểu Đức mới lén theo sau quan sát. Tránh để xảy ra chuyện gì mà không ai biết.
Thừa Minh gật đầu, đáp:
- Được rồi, tôi lên thay đồ rồi đi xem em ấy thế nào.
Rất nhanh, Thừa Minh đi bộ ra công viên gần đấy, nhìn quanh tìm bóng dáng Hiểu Linh.
*****
Hiểu Linh dắt xe ra công viên, tìm một khu vắng và nhiều cây một chút để tập đi. Nói là tập cho oai, chứ cô biết đi xe đạp từ năm 13 tuổi. Khi đó người còn mới chỉ cao hơn cái khung xe chút đỉnh. suốt ngày nằm bò trên khung xe tập. Ngã không biết bao nhiêu lần cũng không từ bỏ. Ba mẹ cũng chưa bao giờ ngăn cấm.
Sau mấy lần đầu không quen xe có chút loạng choạng, Hiểu Linh rất nhanh lấy lại cảm giác đi xe. Cô bắt đầu đạp chầm chậm lượn vòng xung quanh hồ công viên. Trong công viên nhiều cây nên không khí cũng dịu mát rất nhiều. Đạp xe ngắm người, ngắm cảnh, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua mơn trớn làm cả người khoan khoái. Gió trời dù sao cũng thoải mái hơn nhiều với so với gió điều hòa. Hứng trí bừng bừng, Hiểu Linh ngẫm nghĩ một chút kiếm bài hát nào hợp tình hợp cảnh để ngâm nga. Rồi chợt nhớ ra một ca khúc rất thích hợp. Cô vui vẻ vừa đạp xe vừa hát:
- Dường như nắng đã làm má em thêm hồng.....Làn mây bay đã yêu tóc em........Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng............Áo trắng em bay giờ tan trường.........Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài...........Lặng thinh anh ngóng trông đã lâu........Người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười..........Rồi em xao xuyến........Chợt nghe vu vơ............
Hiểu Linh cứ chầm chậm vừa đạp xe vừa hát vu vơ mà không biết rằng có hai người nam nhân vẫn dõi theo cô.
***
Thừa Minh vào công viên phóng tầm mắt nhìn khắp lượt thì thấy một cô gái đang chầm chậm đạp xe một cách vui vẻ. Ánh nắng đan xen dưới tàng cây thỉnh thoảng bị gió thổi lay động tán lá như đang nhảy nhót. Làn gió thổi nhẹ khiến mấy sợi tóc Hiểu Linh bay bay ánh lên trong nắng khiến cả khuôn mặt như bừng sáng. Nụ cười vui vẻ, hưởng thụ ấy khiến hắn chỉ ngẩn ngơ đứng nhìn, không muốn tiến lên phá vỡ khung cảnh thần tiên ấy.
***
Châu Thần Vũ hai tay đút túi quần, vừa đi vừa đá bay những chiếc lá rụng dưới chân. Mấy hôm nay tâm trạng hắn thật sự không tốt chút nào. Luôn vô duyên vô cớ bực tức, sa xút. Không thể chú tâm vào thứ gì, cũng không có một tia ý tưởng cho bài hát mới.
Châu Thần Vũ không chỉ được trời phú cho giọng hát cực phẩm. Khả năng cảm nhạc, sáng tác nhạc của hắn cũng khiến không ít người trong giới ghen tỵ từ những bản ballad nhẹ nhàng, tới cả những bài rock sôi động. Thể loại nào cũng chưa từng làm khó được hắn. Chỉ cần là có ý tưởng, có linh cảm sáng tác, thậm chí sau một đêm cũng có thể hoàn thành ca khúc mới.
Chợt đâu đó, hắn nghe một giai điệu nhẹ nhàng rót vào tai. Đứng sững lại nhìn quanh để tìm kiếm nguồn phát ra giai điệu ấy. Và đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái trong bộ đồ màu xanh dương dịu dàng chầm chậm đạp xe. Mái tóc cột cao gọn gàng cũng không tránh được có vài sợi bay bay theo gió. Giọng hát ấy trong trẻo nhưng đơn giản, không một chút kỹ thuật xử lý nào ngâm nga một giai điệu Thần Vũ hắn chưa từng nghe qua. Rồi như vô thức, bước chân hắn nhanh hơn để đuổi kịp người kia để nghe tiếp giai điệu ấy.
Đột nhiên đang chuẩn bị tới cao độ nhất thì cô gái ấy ngừng hát.. rồi lầu bầu chút gì đó. Xem chừng có thể đoạn sau khá cao nên bản thân người ấy không thể hát được. Rốt cuộc không nhịn được nữa, Châu Thần Vũ chạy ra chặn xe lại.
Chưa kịp nói gì, Thần Vũ ngẩn người:
- Là cô.
Hiểu Linh có chút giật mình khi có người đột nhiên lao ra nên phanh gấp xe. Hoàn hồn lại thì nhận ra Châu Thần Vũ thì có chút nhíu mày:
- Là cậu sao?
Lúc này tới lượt Châu Thần Vũ bối rối. Hôm trước hắn hiểu lầm, còn nặng lời với Cố Hiểu Linh vậy mà chưa từng có một lời xin lỗi. Bữa tối hôm ấy tiệc ở Du gia, hắn nhìn thấy cô ấy sánh vai cùng Cố tổng đi vào. Thấy cô ấy nhẹ nhàng uyển chuyển trong điệu nhạc. Theo dõi khi cô ấy lạnh lùng nói chuyện với mấy vị tiểu thư kia... và cả đến khi Hiểu Linh chỉ còn ngồi một mình, hắn vẫn không có dũng khí tiến đến để nói lời xin lỗi. Bản thân hắn hình như chưa từng xin lỗi ai cả. Châu Thần Vũ theo phản xạ nhường đường, cúi đầu nói rất nhanh:
- Thật xin lỗi.
Hiểu Linh không hiểu rốt cuộc cậu ta xin lỗi vì những điều trước đây, hay xin lỗi vì đã chắn đường cô. Nhưng thôi kệ, cô đâu cần quan tâm nhiều như vậy. Hiểu Linh gật gật đầu nói lại:
- Không có gì.
Rồi tiếp tục định đạp xe đi tiếp.
Châu Thần Vũ thấy Hiểu Linh cứ như thế liền muốn đi thì ngỡ ngàng. Hành động nhanh hơn ý nghĩ, lập tức vươn tay giữ chặt ghế sau xe cô, thốt lên:
- CHỜ MỘT CHÚT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.