Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 163: Tin tức




Editor: Gà
Từ xưa đến nay anh hùng cứu mỹ nhân hoặc giúp người đẹp trút giận, đều là cách tốt nhất để đàn ông lấy lòng phụ nữ, Ninh Vân Hoan cảm thấy giây phút đó bản thân vô cùng kích động, cô cắn môi, lúc này không biết nên nói gì, nhưng quả thật, hành vi lần này của Lan Lăng Yến khiến cô thật sự rất rung động.
"Hắn biết là anh, nên trong khoảng thời gian này em đừng ra ngoài, chờ anh bắt được hắn rồi nói." Lúc đó Lan Lăng Yến thấy sự việc đã bại lộ, cũng học theo cách của Bruce Green, châm một mồi lửa vào nhà cũ của gia tộc Green, lúc đó Bruce Green trốn ở chỗ xa từng giao mắt với anh, lần này thất thủ và chịu sự ám toán của anh ta, sau khi tâm phúc của anh thấy anh suýt nữa trúng đạn, mới để Bruce Green có cơ hội thoát đi, để vuột mất con mồi vốn đã chết tối hôm qua.
Lan Lăng Yến không hề e sợ Bruce Green, năm đó anh còn dám bắt cóc người thừa kế gia tộc Green rồi giết con tin, lần này dám ra tay, không hề bận tậm việc Bruce Green sẽ trả thù. Vài năm nay anh có không ít kẻ thù, Bruce Green không đáng nói đến, nhưng vì người này từng ra tay với ba Ninh mẹ Ninh và Ninh Vân Hoan, hai vợ chồng ba Ninh bên kia anh đã cho người bảo vệ, về phần ba Lan thì anh hoàn toàn không cần lo lắng, nếu Bruce Green dám tìm đến, vậy thì chỉ có tự tìm đường chết thôi, chỉ còn lại trường học của Ninh Vân Hoan thì tương đối nguy hiểm.
Đây không phải chuyện nhỏ, Ninh Vân Hoan sớm đã qua thời kỳ phản nghịch, đương nhiên không phản đối ý kiến của Lan Lăng Yến, gật đầu: "Em biết rồi, nhưng anh cũng nên cẩn thận một chút, để đối phó với hắn, thì sau này còn có không ít cách, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"
Lan Lăng Yến dùng sức ôm cô, chỉ hận không thể khảm cô vào cơ thể mình: "Anh biết rồi."
Hai người nói xong đều không nhắc lại chuyện Bruce Green nữa, yên tĩnh ôm nhau một lát, sau đó Lan Lăng Yến bảo người chuẩn bị đồ ăn, rồi điện thoại cho ba Lan, Ninh Vân Hoan thừa dịp lúc anh gọi điện thoại, đã giúp anh xả nước tắm vào bồn, vừa mới ra khỏi toilet, đã được Lan Lăng Yến kéo vào lòng lần nữa.
Tiểu biệt thắng tân hôn, nhất là khi quan hệ của hai người đặc thù như vậy. Ngày hôm qua Lan Lăng Yến không về nên Ninh Vân Hoan vẫn chưa ăn gì, lúc này đói bụng nên ăn với anh một ít, sau đó Ninh Vân Hoan lại nói chuyện với Lan Cửu nhưng cô không nhìn thấy vẻ mặt của mình, nét cười vui vẻ mang theo vài phần tình ý.
Dường như có rất nhiều lời muốn nói, Lan Lăng Yến mỉm cười nhìn cô nói không ngừng, tựa như lúc trước trong lúc vô ý có lần nói chuyện điện thoại với cô, dáng vẻ cô nói năng không dứt, lúc đó chỉ cảm thấy thú vị, bây giờ xem ra cũng đã thích rồi. Anh không ngờ rằng cũng có ngày bản thân biết tám chuyện như vậy, Ninh Vân Hoan chỉ đơn giản nói về ba mẹ, con trai và những việc vui khi đi chơi với nhóm Lý Phán Phán.
Nói xong, chân trời đã hừng sáng. Trong mắt Lan Lăng Yến còn mang theo tơ máu nên Ninh Vân Hoan ngủ cùng với anh, tỉnh lại thì đã là buổi chiều rồi.
Mà lúc này gia tộc Green ở Anh quốc cũng bắt đầu tai tiếng khắp thế giới, trang rượu Green bị người hủy đi hơn phân nửa, lửa lớn kéo dài đến nửa đêm. Không chỉ nho của nhà Green bị ảnh hưởng, chỉ sợ năm nay thu hoạch giảm sút, ngay cả nông trang cách vách cũng bị liên lụy, lúc này gia tộc Green không chỉ tổn thất thảm trọng, còn cần phải giải quyết vấn đề bồi thường cho nông trang cách vách kia.
Trải qua điều tra, nguyên nhân bốc hỏa là do trang rượu của Green, ngày hôm qua không chỉ Lan Lăng Yến phóng hỏa, mà lửa thiêu cháy nhà Green chủ yếu chính là rượu. Tuy rượu Bồ Đào này không đậm đặc bằng rượu đế trắng, nhưng vẫn không chịu được lửa, một khi hai cái đụng nhau, sẽ sinh ra hậu quả càng nghiêm trọng hơn mà thôi.
Ninh Vân Hoan mở máy tính nhìn thấy người phát ngôn của nhà Green bị đèn flash vây quanh, ánh mắt vị phát ngôn này đỏ bừng, biểu cảm mỏi mệt. Lúc này lời chỉ trích của truyền thông và người ngoài đến từ bốn phương tám hướng, lần này nhà Green thật sự thảm rồi, người người đều nói bọn họ làm việc không cẩn thận, mới gây ra trận hỏa hoạn này, cho dù bọn họ có nói rách mồm thế nào cũng không ai chịu tin tưởng nữa.
Tuy phòng ngự của gia tộc Green không thể so bì với trọng địa quân sự, nhưng cũng vô cùng cẩn thận, lần này người phát ngôn nói gia tộc Green bị xâm nhập, có người ác ý phóng hỏa mới gây ra hậu quả thế này, nhưng người khác hoàn toàn không tin, ngược lại cho rằng gia tộc Green đang chối tội, người người càng kích động hơn.
"Hết giận chưa?" Tiếng Lan Lăng Yến vang lên, Ninh Vân Hoan quay đầu vừa muốn nói chuyện, điện thoại đã reo.
Lan Lăng Yến nhíu mày, lúc này anh không đeo kính, ánh mắt dài xếch nguy hiểm nheo lên, đến tủ đầu giường lấy điện thoại di động, hiển nhiên đầu dây bên kia truyền đến tin tức không vui gì, bởi vì sắc mặt Lan Lăng Yến chợt trở nên âm trầm.
"Chuyện của tôi, trong lòng tôi tự biết rõ." Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi nói một câu như vậy, nhìn thấy Ninh Vân Hoan đã đi đến, vươn tay ý bảo cô ngồi xuống rồi ôm lấy cô. Lúc này ở gần, nên Ninh Vân Hoan mơ hồ nghe ra đầu dây bên kia là giọng nói của ba Lan. Hình như bây giờ ba Lan vô cùng tức giận, tiếng nói đã bắt đầu đứt quãng.
Rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của ba chồng luôn nắm mọi sự trong tay này, Ninh Vân Hoan vừa mới thấy tin tức khiếp đảm kia, nên lúc này hiểu rõ vì sao ba Lan gọi điện thoại đến, nói đến cùng chuyện này vì cô nên Lan Lăng Yến mới ra tay, lúc này bị ba Lan trách cứ cũng vì cô, bởi vậy cô lộ ra ánh mắt áy náy, Lan Lăng Yến lắc đầu với cô, chạm vào trán cô, biểu cảm dịu dàng.
"Rốt cuộc mày có nghe hay không!" Ba Lan nổi trận lôi đình, lần này nghe rất rõ ràng, Lan Lăng Yến mím môi: "Chuyện của tôi, trong lòng tôi đã tính trước."
Ba Lan nói một tràng, còn anh chỉ trả lời tổng cộng hai câu, hơn nữa ý trong hai câu nói đều không khác nhau lắm, Ninh Vân Hoan có thể hiểu ba Lan tức giận bao nhiêu, ai ngờ Lan Lăng Yến không đợi ba Lan phát tiết hết, đã bình tĩnh nói: "Nếu không có chuyện gì khác, chúc ngài thân thể kiện khang, tạm biệt." Nói xong, không nể mặt ai đã ngắt điện thoại.
"..." Ninh Vân Hoan đoán, biểu cảm của ba Lan nhất định rất phấn khích.
"Hết giận chưa?" Khóe môi Lan Lăng Yến mang theo ý cười rất nhỏ, dịu dàng sờ tóc Ninh Vân Hoan, ngủ đủ nên tơ máu trong mắt anh đã rút hơn phân nửa, mắt xếch hếch lên không còn lạnh nhạt và xa cách như ngày thường, hai người gần nhau như thế, không chỉ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, trong đôi mắt đen láy của Lan Lăng Yến đều chỉ có hình bóng Ninh Vân Hoan.
Trong mắt anh Ninh Vân Hoan thấy được sự vui vẻ của bản thân, cô vừa định chủ động ôm cổ anh, điện thoại lại reo lên.
"Ba mày nói còn chưa nói xong!" Ba Lan rống lên, có thể thấy được ông đã tức tối lắm rồi, Lan Lăng Yến cười lạnh lùng, còn chưa nói gì, lần này ba Lan không cho anh cơ hội mở lời, đã thẳng thừng mắng: "Mày làm lớn chuyện như vậy, chỉ một cái gia tộc Green thôi mà biến mày thành như vậy, còn bị thương, khà khà!" Tiếng cười hoàn toàn không thể hiện sự vui vẻ gì, ngược lại mang theo lãnh ngạnh, khóe môi Ninh Vân Hoan khẽ giật, ba Lan lại nói tiếp: "Càng sống càng không được việc gì, cho dù muốn chỉnh người thì thiếu gì cách, cố tình muốn làm lớn chuyện như vậy, thật làm ba mày mất mặt..."
Ba Lan vô cùng tức giận, xem ra cha con hai người không hợp rồi, Ninh Vân Hoan thấy sắc mặt Lan Cửu rất khó xem, anh cười hai tiếng, lúc này Lâm Mẫn cũng gọi điện thoại cho cô.
Không biết sao, lúc trước quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tệ, mà lúc này thật sự tốt đến quái lạ, từ sau khi hôn lễ Lâm Mẫn bất chợt sẽ gọi điện thoại tán gẫu với cô, nhưng bây giờ gọi Ninh Vân Hoan đoán chắc hẳn liên quan đến Lan Lăng Yến.
Quả nhiên cô vừa bắt máy Lâm Mẫn đã hưng phấn nói: "Hoan Hoan, tiểu Cửu bị thương à?"
Trong giọng điệu này mang theo kích động và vui mừng, Ninh Vân Hoan run môi: "Mẹ, anh ấy là con ruột của mẹ đấy." Con trai bị thương còn vui vậy sao, sự phẫn nộ của ba Lan hình như bình thường hơn so với phản ứng của Lâm Mẫn đấy.
Dù không nhìn thấy Lâm Mẫn nhưng Ninh Vân Hoan cũng đoán được bà phất tay: "Lo nhiều vậy làm gì, nó không sao đâu. Từ nhỏ tiểu Cửu có thể chịu đựng, mẹ cảm thấy nó vừa mới sinh ra đã có thể ra chiến trường giết giặc, hoàn toàn không cần mẹ phải đến quan tâm, mẹ còn chưa thấy được dáng vẻ bị thương của nó mà..." Nói xong, bà tỏ vẻ vô cùng phiền muộn.
Những lời này sao nghe quen vậy, Ninh Vân Hoan nhịn cười, thấy lúc này bên cửa sổ Lan Cửu đã không kiên nhẫn một tay giữ điện thoại, một tay đút vào túi, vẻ mặt rất không vui. Bên ngoài sắc trời hơi mờ tối, dáng người thon dài của anh hòa vào bóng tối, Ninh Vân Hoan nhìn nửa mặt bên của anh, ánh nhíu mi, tựa như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Nghe Lâm Mẫn nói xấu Lan Lăng Yến xong, nhịn cười, Lâm Mẫn mới vào chủ đề: "Ba nó rất tức giận, lần này tiểu Cửu gây ra chuyện lớn rồi." Mọi người nhà họ Lan luôn muốn đâm dao găm sau lưng, người công khai làm ầm lên là cha con Đông Phương Long luôn giả nhân giả nghĩa, lần này Lan Lăng Yến làm không sạch sẽ, nên ba Lan phải thu dọn tàn cuộc phía sau, vì thế ba Lan rất tức giận, từ nhỏ đến lớn đứa con trai này luôn khiến bà bớt lo, không ngờ sau khi lấy vợ lại có thể náo ra chuyện này.
"Càng làm ba nó tức giận là tiểu Cửu không chịu nhận sai." Lâm Mẫn nhỏ giọng nói với con dâu, Lan Lăng Yến không bao giờ lộ ra vẻ bất lực trước mặt ba Lan, ngay cả rời nhà lúc thiếu niên, cũng chưa từng sử dụng sự trợ giúp của ba Lan, cũng chưa từng về nhà cầu xin ông, có thể nói cho đến bây giờ, trừ việc từ đầu Lan Lăng Yến được hưởng sự giáo dục của nhà họ Lan như người trong họ ra, càng về sau tiến vào tranh đoạt chức gia chủ, thì chưa bao giờ ăn nói khép nép cầu xin ba Lan giúp đỡ.
Tuy có con như vậy sẽ bớt lo, nhưng đồng thời, ba Lan cũng chưa từng được hưởng thụ cảm giác làm cha như những người khác, lúc này thật vất vả mới có cơ hội, cho rằng có thể giáo huấn anh một chút, ai ngờ dù Lan Cửu sai lầm nhưng vẫn kiêu ngạo như thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.