Một màn Dương Lam Nhi vừa đàm tiếu nhân gian vừa tránh né viên đạn vừa rồi, Tây Trầm cùng Diệp Nhạc Luân đều thấy rõ ràng, lúc này mới chân thực cảm giác được Dương Lam Nhi lợi hại.
Đứng ở bên cạnh Dương Lam Nhi, tự dưng đã cảm thấy có cảm giác an toàn.
Trong lúc đánh nhau, có tiếng súng vang lên, cũng không bao lâu, U Dạ liền một chưởng bổ vào cổ Sẹo Đao, lập tức khiến gã hôn mê.
Sẹo Đao dùng súng, lại là súng lục ở khoảng cách gần như thế, viên đạn sau khi dùng hết, U Dạ cũng sẽ không để cho gã có cơ hội đổi băng đạn, cho nên, bị bắt là chuyện sớm muộn.
“Mụ mụ a, Địa Cầu thật sự là quá nguy hiểm, ta phải về nhà.” Diệp Nhạc Luân thở khẽ một ngụm khí, còn có tâm tư nói giỡn.
Dương Lam Nhi giống như cười mà như không nhìn y: “Đại thúc, ngươi quả nhiên là từ ngoài hành tinh đến, tối nay đã an toàn, các ngươi nhanh đi về nghỉ ngơi đi, chuyện vừa mới chứng kiến, tốt nhất coi nó như không tồn tại.”
“Ngươi không đi?” Lúc này tâm tình Diệp Nhạc Luân cảm thấy phức tạp, cảm giác chỉ một buổi tối, thế giới quan trước kia đều bị lật đổ.
“Như thế nào không đi, ta cũng phải đi về ngủ a! Nếu có thì giờ rảnh, đại thúc mời ta ăn cơm an ủi a!” Nói, Dương Lam Nhi thấy U Dạ một tay mang theo Sẹo Đao rời đi, vội vàng nói kết thúc câu chuyện rồi đuổi theo.
Vẻ mặt Diệp Nhạc Luân kinh ngạc, nhìn Dương Lam Nhi đi xa, lẩm bẩm nói: “Đến cùng là ai chấn kinh a? Vì cái gì ta còn phải mời khách?”
Tây Trầm lặng yên, y thật không hiểu phương thức chung đụng của hai người này.
Đi theo U Dạ đến nghĩa địa hoang ngoài thành, Dương Lam Nhi không còn gì để nói khi trông thấy nàng ta dừng lại ở bên cạnh một cái hố, dường như đất ở hố bùn kia còn ướt, rõ ràng là mới đào không lâu.
Hơn nữa, bờ hố mặc dù không có bia, lại có chuẩn bị hết nến thơm tiền giấy.
U Dạ đến cùng là làm chuyện này có bao nhiêu quen thuộc? Thế nhưng lại chuẩn bị đầy đủ hết như thế?
Quả nhiên, U Dạ đem Sẹo Đao ném vào trong hố trước, đơn giản lại thô bạo ở trên cổ Sẹo Đao sờ sờ, chỉ nghe răng rắc một tiếng, Sẹo Đao vốn đang hôn mê liền không còn thở nữa.
Nhìn thủ pháp thuần thục kia...
Ngực Dương Lam Nhi nhảy dựng, liền khôi phục bình tĩnh, kỳ thật nàng không phải là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, đời trước nàng mặc dù không có tiếp xúc qua Thế Giới Ngầm, nhưng thân ở vị trí kia, có chút việc riêng tư cũng đã gặp không ít.
Đã từng, nàng ở trên đường cái tận mắt thấy tai nạn xe cộ, hiện trường huyết nhục mơ hồ, hài cốt bị gãy đứt, chết thảm thiết, trở về ói ra cả ngày, mấy ngày tiếp đến đều ăn không vô này nọ, cả người gầy hai ba vòng, mới chậm rãi bình phục lại, từ đó về sau, nàng sẽ không sợ những chuyện này nữa.
Thấy U Dạ ra sức xúc đất chôn, Dương Lam Nhi đi qua hỗ trợ, dọc theo đường đi nàng không có ẩn nấp thân hình, U Dạ tự nhiên không thể nào không biết rõ.
Nghiêng đầu nhìn Dương Lam Nhi một cái, động tác U Dạ không ngừng: “Ngươi cần gì đi theo.”
“A, hiếu kỳ mà thôi.” Dương Lam Nhi cảm thấy bất ngờ, U Dạ thế nhưng chủ động cùng nàng nói chuyện.
Lại kỳ quái nhìn Dương Lam Nhi một cái, U Dạ khẳng định nói: “Ngươi chưa từng giết người.”
“Cho nên a, ta là người mới, vừa mới tham gia hàng ngũ.” Dương Lam Nhi cảm thấy tình huống này thật quỷ dị, hai nữ nhân các nàng ở đây chôn thi thể, lại nói chuyện với nhau thật vui, thậm chí có một loại hữu nghị không hiểu xuất hiện.
U Dạ không có nói nữa, đem hố lấp xong, bắt đầu đốt nến thơm tiền giấy, liền mờ mờ tỏ tỏ đốt lửa.
Bề ngoài nhìn, cũng không phải là nấm mồ, một lúc sau, địa phương này cũng sẽ không bị phát hiện đã chôn người.
“Ngươi giết gã, lại đốt tiền vàng mã cho gã? Cái này mà gã cũng muốn a?” Dương Lam Nhi cảm thấy ý tưởng của U Dạ thật kỳ quái, thế nhưng sẽ phải làm như vậy.
Xuyên việt một hồi, lại tiếp xúc tu chân, Dương Lam Nhi ngược lại thật tin chuyện quỷ hồn địa phủ.
“Quản gã có muốn hay không, tất cả mọi người đều là làm nhiệm vụ, ta không thẹn với lương tâm.” U Dạ khó nói được câu nói dài như thế: “Sinh mệnh trên tay gã, so với ta còn nhiều hơn.”
Khóe miệng Dương Lam Nhi rụt rụt, mợ nó, đốt tiền giấy cho người ta, còn nói quản gã có muốn hay không? Tỷ tỷ này thật ngang ngược... Truyện Sắc
Về đến trong thành, Dương Lam Nhi âm thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng trở về thế giới bình thường.
Nhân sinh quỷ dị này, tổng có loại ảo giác là phương thức mở mắt không đúng.
Ở bên ngoài toilet công cộng chờ một hồi lâu, Dương Lam Nhi cuối cùng cũng thấy được gương mặt thật của U Dạ, nhịn không được có chút cảm thán, thế nhưng so với lúc hóa trang xong còn xinh đẹp hơn, hơn nữa tuổi so với nàng cũng không lớn hơn bao nhiêu, giá trị nhan sắc cùng Đông Phương Y so sánh cũng sẽ không kém.
“U Dạ, bận việc đến hơn nửa đêm, lại đói, chúng ta đi ăn lẩu có được hay không?” Dương Lam Nhi hiếu kỳ đối với U Dạ, cũng hiếu kỳ đối với Thế Giới Ngầm mà nàng biết rõ, cho nên bắt đầu chắp nối quan hệ.
“Âm Tử Mạt.” U Dạ nói xong ba chữ này, bản thân đều cảm thấy có chút không hiểu, như thế nào liền đơn giản đem thân phận của mình nói cho người trước mặt này?
“A?” Dương Lam Nhi sững sờ một cái, phản ứng lại, thần sắc cổ quái: “Ngươi nói tên ngươi a, ha ha, ta gọi Dương Lam Nhi, bất quá tên của ngươi cảm giác nghe qua ở nơi nào đó, dường như hoa khôi xếp hạng thứ tư trên bảng mỹ nhân trường của trường học ta...” Liền kêu cái tên này a!
Âm Tử Mạt kinh ngạc quan sát Dương Lam Nhi một cái: “Ngươi ở đại học Thục Đô?”
“Không phải đâu, thật sự là bạn học? Thành Thục Đô thật sự là nhỏ a!” Dương Lam Nhi cảm giác thực mê muội, tại sao lại gặp một đóa hoa khôi của trường?
Trời biết, nàng hiện tại đối với hoa khôi của trường có các loại dị ứng, hoàn toàn không thích ứng được.
Dương Lam Nhi sở dĩ rõ ràng như thế, là bởi vì chuyện của Mộc Phong kia, Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình đã cho nàng kiến thức, mười hoa khôi xếp hạng trên bảng của trường, có hơn phân nửa nàng nghe quen tai, bởi vì đều ở trong nội dung tác phẩm xuất hiện qua.
Gần một nửa không quen, phỏng đoán là bởi vì nàng mới năm hai, Mộc Phong cũng là năm hai, hai năm sau, khẳng định sẽ xuất hiện học muội mới leo lên bảng hoa khôi của trường.
“Năm hai.” Âm Tử Mạt khẳng định một câu, nói đến Dương Lam Nhi đầu đầy hắc tuyến, loại phương thức trao đổi này, người bình thường còn thật cản không nổi toát ra độ này.
“Ta cũng là năm hai.” Dương Lam Nhi ngượng ngùng nói, lại đột nhiên nhớ tới, cái tên Âm Tử Mạt này, ở trong nội dung vở kịch đã xuất hiện qua, chỉ là người qua đường Giáp lúc nhắc tới bảng hoa khôi của trường thì có đề qua, tên thì có, người lại chưa từng xuất hiện qua.
Cũng là hoa khôi trên bảng của trường, là một hoa khôi của trường duy nhất cùng Mộc Phong hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào hay cùng lúc xuất hiện nào.
Trong nháy mắt, Dương Lam Nhi không buồn bực, nàng chỉ sợ hoa khôi cao quý lãnh diễm này của trường lại cùng Mộc Phong có cái gì, nàng khó có được có cảm tình như thế đối với Âm Tử Mạt, đích xác có chút đáng tiếc.
Âm Tử Mạt khó được câu ra một cái khóe miệng, trong nháy mắt càng thêm chói mắt.
Không biết có phải nguyên nhân là từ tâm lý hay không, Dương Lam Nhi đã cảm thấy, Âm Tử Mạt bài danh thứ tư, so với Đông Phương Y bài danh thứ hai lại càng xinh đẹp hơn.
Hẹn cùng đi ăn lẩu, dọc theo đường, bước chân Âm Tử Mạt đột nhiên ngừng lại, lẩm bẩm tự nói: “Đã quên lấy một cái album có chữ ký, Diệp thiên vương sau khi thăng cấp thành Ca Thần, khẳng định là tài sản tăng giá trị.”
Đầu Dương Lam Nhi đầy hắc tuyến, uy uy, hoa khôi của trường, khuôn cách cao quý lãnh diễm của ngươi đâu? Không cần nói loại lời nói này có được hay không?
“Ngày mai để Diệp đại thúc mời khách, ta thay ngươi lấy là được.” Dương Lam Nhi cảm thấy, hoa khôi của trường này cuối cùng có nhân khí, mặc dù không có hình tượng tiên khí thần bí khó lường.
“A, cảm ơn.” Ánh mắt Âm Tử Mạt vẫn lạnh lùng như cũ, lại thiếu nhiều xa cách, nàng ta cảm thấy, Dương Lam Nhi so với những bạn học khác cư xử khéo léo hơn nhiều, ít nhất nàng ta nói cái gì, Dương Lam Nhi tựa hồ cũng có thể nghe hiểu, hơn nữa sẽ không cảm thấy nàng ta quái gở quỷ dị.