Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 48: Làm được sao




Dương Lam Nhi sờ sờ cằm, cảm thấy vô cùng rối rắm, rõ ràng nam nhân gọi là Tần Mục Diễm này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều không có một chỗ nương, hoàn toàn là phong độ nam nhân, vì sao nàng liền nhìn ra từ hình dung cho nữ nhân? Quả nhiên là hoa mắt, không khoa học...
Diệp Nhạc Luân thở phào nhẹ nhõm, đều là nam nhân, khí tràng của Tần Mục Diễm cường đại, nhượng y rất có áp lực.
Duỗi tay quơ quơ trước mắt Dương Lam Nhi đang có trạng thái như đi vào cõi thần tiên, Diệp Nhạc Luân trêu tức nói ra: “Như thế nào, xem mỹ nam đến ngây người? Không giống như tác phong của ngươi a!”
Không chút khách khí phất tay đem móng vuốt của Diệp Nhạc Luân vứt đi, Dương Lam Nhi trợn mắt nhìn: “Tự nhiên đẹp hơn ngươi, ghen tị cũng vô dụng.”
Kỳ thật, Dương Lam Nhi là đang buồn bực, cái tên Tần Mục Diễm này, như thế nào nghe có chút quen tai đâu? Đem ký ức nguyên chủ lật lại một lần, lại không phát hiện có ấn tượng gì, nàng liền suy nghĩ, không phải là trong tiểu thuyết có nhắc tới chứ, còn không có nhớ lại, liền bị Diệp Nhạc Luân cắt đứt, trong khoảng thời gian ngắn liền ném ở sau đầu, không có hết sức đi suy tư.
Nàng đối với mỹ nam lại không có cái ý tưởng đặc thù gì, không cần níu lấy không buông.
Lừa gạt Diệp Nhạc Luân một bữa cơm trưa xa hoa xong, mắt thấy đại minh tinh vẫn không có dự định rời đi như cũ, Tây Trầm bất đắc dĩ nói: “Nhạc hội ngày mai sẽ bắt đầu, ngươi diễn tập còn có hơn phân nửa, xác định còn muốn tiếp tục chơi? Còn có, ngươi chuẩn bị hát bài hát kia thế nào? Tìm được người đệm nhạc cho ngươi chưa.”
Vẻ mặt Tây Trầm kia như muốn nói còn rất nhiều chuyện cần làm, khiến Diệp Nhạc Luân trong nháy mắt không có tâm tư chơi gì nữa, than thở gục xuống bàn giả chết.
Dương Lam Nhi buồn cười xem này một màn, cảm thấy Diệp Nhạc Luân chính là sống đến thuần bạch, có đôi khi loại thủ đoạn nhỏ như làm nũng này cũng dùng đến thành thạo.
“Uy uy, ngươi còn có muốn hình tượng hay không?” Tây Trầm quẫn bách, không nghĩ tới Diệp Nhạc Luân ở trước mặt Dương Lam Nhi còn tùy ý như thế.
“Ở trước mặt em gái nhỏ, đại thúc đã sớm không có hình tượng rồi.” Vẻ mặt Diệp Nhạc Luân bình nứt không sợ vỡ, uể oải nói ra.
“Phốc - -” Dương Lam Nhi nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng.
Đời trước nàng cũng tiếp xúc qua không ít minh tinh, nhưng sạch sẽ như Diệp Nhạc Luân ngược lại một cái cũng không đụng phải, đương nhiên, ngành sản xuất ở cái thế giới này càng thêm quy phạm, minh tinh đi chệch đường còn được thượng vị tựa hồ lại càng ít, hơn nữa, dựa vào bản lĩnh để ăn cơm lại nhiều không ít.
Cái loại chế độ đẳng cấp rất rõ ràng đó, mặc dù xem giáo điều, kì thực khiến các minh tinh có cái mục tiêu phấn đấu rõ ràng, sẽ không mù quáng truy phủng cùng nhân khí hư cao, điểm này thực sự rất tốt.
“Ai, ngoan ngoãn a, mau trở về diễn tập, đừng quên album ký tên của ta, đêm mai ta sẽ cùng bằng hữu đi xem a.” Dương Lam Nhi giống như đang dỗ hài tử, nói đến Diệp Nhạc Luân trực tiếp đen mặt, lập tức ngửa đầu cười to rời đi trước.
Vô cùng vui vẻ gọi điện thoại cho Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình, Dương Lam Nhi lái xe đưa cháo thuốc cho nhà họ Bạch, thuận tiện đón Bạch Hân cùng Mộ Đình Đình chuẩn bị đi uống trà chiều.
“Oa, Lam Nhi, bạn thế nhưng mua xe, còn có giấy lái xe?” Lần đầu tiên ngồi xe của Dương Lam Nhi, Mộ Đình Đình vừa mới mẻ lại vừa kinh ngạc.
Đối với tiền, hai bạn tốt cũng không cho là đúng, đừng nói nhà họ Bạch trực tiếp trả Dương Lam Nhi một trăm vạn, chính là tiểu cữu cữu của Mộ Đình Đình kia làm ăn cũng là rất tốt, nếu Dương Lam Nhi nguyện ý ngày ngày đưa nguyên liệu nấu ăn qua, Trương Tiêu còn ước gì đâu!
Như thế, Dương Lam Nhi phải không thiếu tiền, mua chiếc xe loại này vẫn là dư dả.
“Đúng vậy, bạn đi thi bằng lái lúc nào vậy?” Bạch Hân sờ sờ chỗ này sờ sờ chỗ kia một chút, tò mò hỏi.
“Chính là nghỉ hè a, chính mình có xe, tiện hơn nhiều!” Dương Lam Nhi thuận miệng nói.
May mắn Mộ Đình Đình cũng không biết Dương Lam Nhi mỗi lần đi giao hàng cho Trương Tiêu đều là tự mình lái xe tải, nếu không nàng ta khẳng định gào to, nghỉ hè mới cầm bằng lái, chẳng lẽ trước học kỳ giao hàng vẫn là không bằng lái?
“Ha ha, tốt lắm, lần sau bọn mình đi chơi, bạn cần phải làm lái xe.” Mộ Đình Đình cười hắc hắc, nghĩ hay lắm.
“Có thể, bạn muốn đi chơi chỗ nào?” Dương Lam Nhi cười dịu dàng, dạo này, chỉ cần không thiếu tiền, không sai biệt lắm đều thích đi du lịch.
“Đến thời điểm đó hãy nói!” Bạch Hân phủi tay: “Hiện tại, bọn mình đi nơi nào?”
Cuối cùng, vẫn là Mộ Đình Đình chọn một địa phương tốt, bởi vì có xe, liền không sợ khoảng cách xa.
Dương Lam Nhi nghe được kinh ngạc, tựa hồ cái địa phương nào có cái mỹ thực gì, Mộ Đình Đình đều biết rõ không sai biệt lắm, đặc biệt là mới mở, nàng ta cũng sẽ không bỏ qua.
Đi đến một quán trà sữa hoàn cảnh ưu nhã, ba người lần lượt gọi trà sữa cùng kem ly, còn có chút món ăn bình dân khác.
“Đúng rồi, Lam Nhi, cái Mộc Phong kia lại có thêm nữ nhân bạn có biết không?” Bạch Hân đào một thìa kem ly vị dưa hấu, mặt mũi tràn đầy bát quái.
“Ngày hôm qua gặp, là ai a?” Dương Lam Nhi một điểm cũng không ngoài ý muốn, tin tức của hai vị bạn tốt vẫn linh thông như thế.
“Gặp? Nói gì đó sao?” Mộ Đình Đình quan tâm hỏi.
“Có thể nói cái gì, nhìn thấy gã mình đã cảm thấy chán ghét, trước kia mình đến cùng là có bao nhiêu mắt mù?” Dương Lam Nhi thở dài, là thay nguyên chủ không đáng giá. Đặc biệt là nghĩ đến nội dung tiểu thuyết về sau, sinh sống của nguyên chủ cùng kết cục thê lương như vậy, thực sự cực kỳ không còn gì để nói.
“Hiện tại đánh bóng con mắt liền tốt, vẫn còn kịp.” Bạch Hân tán dương.
“Vậy cũng được.” Dương Lam Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, các nữ nhân của Mộc Phong còn muốn lấy nàng làm bia đỡ đạn, cũng không dễ dàng.
“Nghe nói, là cái mỹ nữ, hoa khôi số một của Hệ Nghệ thuật Bạch Tinh Tinh, cũng là hoa khôi xếp hạng thứ bảy trên bảng của trường.” Mộ Đình Đình nói xong, liền cùng Dương Lam Nhi cùng nhau nhìn chằm chằm sang Bạch Hân.
Bạch Hân nguyên còn không có cảm thấy có cái gì, nhưng bị hai bạn tốt nhìn thấy sợ hãi trong lòng, vô tội nói ra: “Đừng nhìn ta, mặc dù cũng họ Bạch, nhưng cùng ta không có quan hệ gì.”
Dương Lam Nhi cười hì hì một tiếng, lập tức thở dài nói: “Nam nhân Mộc Phong này đến cùng có thích bao nhiêu hoa khôi của trường a? Ba nữ nhân bên cạnh trước mắt, tựa hồ cũng là hoa khôi của trường?”
Nói xong, Dương Lam Nhi liền nghĩ, trong nội dung vở kịch của tiểu thuyết xác thực như thế, mười hoa khôi bài danh của trường, Mộc Phong độc chiếm một nửa, chẳng lẽ thu rất nhiều nữ thần trong suy nghĩ của nam sinh, gã liền rất có cảm giác thành tựu?
Vốn đang không biết là có cái gì, nhưng bị Mộc Phong can thiệp như thế, Dương Lam Nhi liền đối với cái hoa khôi gì đó của trường, không ưa.
“Nam nhân yêu cười thôi! Huống chi, hoa khôi của trường bị nhiều nam sinh trong tối ngoài sáng thích như vậy, Mộc Phong vừa thu lại nhiều thêm một cái, có thể không thấy hư vinh sao?” Mộ Đình Đình rất sắc bén nói ra, còn như yêu hay không yêu kia, nàng ta thật không nhìn ra.
Còn như những thứ hoa khôi của trường kia vì sao cam nguyện cùng hầu hạ một chồng? Được rồi, không chỉ có là Mộ Đình Đình, rất nhiều người xem bát quái cũng không hiểu như vậy. Tựa hồ trong nháy mắt có cảm giác, hoa khôi cao cao tại thượng của trường, danh tiếng đều bị bôi nhọ, lập tức rơi xuống phàm trần.
Đừng nói những người khác không biết rõ bàn tay vàng của Mộc Phong, chính là Dương Lam Nhi rất rõ ràng tiềm lực cùng tương lai của Mộc Phong, cũng giống vậy không hiểu nổi tâm tư của những nữ nhân này, quá thần kỳ...
“Quản gã khỉ gió đâu, yêu bao nhiêu thu bao nhiêu cái, không liên quan gì tới mình.” Dương Lam Nhi lạnh nhạt dị thường.
“Bạn nói...” Mộ Đình Đình tới gần phía trước đến gần, thần bí hề hề nói ra: “Mộc Phong đã thu ba nữ nhân, làm được sao? Sẽ không lúc nào liền tinh tận mà chết đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.