Ăn xong, Tâm Tâm đưa Trí Nhân về đến chung cư, sau đó quay xe đi về nhà.
Tối hôm đó, Tâm Tâm không quay trở lại chung cư, cũng không nhắn tin kiểm tra xem Trí Nhân đã đi ngủ hay chưa.
Hắn nằm ở trên giường, chốc chốc lại xoay người, thỉnh thoảng lại cầm lấy điện thoại liếc nhìn một cái.
Chính hắn cũng không biết hắn đang chờ đợi cái gì? Chỉ là một lần nhìn thấy điện thoại không có tin nhắn, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng đến lạ.
Những ngày tiếp theo, Tâm Tâm đều đến đón Trí Nhân đi ăn sáng, sau đó hai người cùng đi làm. Vừa quay trở lại văn phòng, Trí Nhân lại điên cuồng làm việc, không ngơi nghỉ. Tâm Tâm cảm thấy thực bất đắc dĩ, bây giờ, cô giống như là trợ lý của Trí Nhân vậy, đến giờ lại phải đi nhắc hắn nghỉ làm, ăn cơm, vận động.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năng lực làm việc của Trí Nhân quá mạnh, ba tháng sau sản phẩm thời Trang Tâm đã bắt đầu được đăng bán trên sàn thương mại quốc tế.
Các bộ ảnh ghép sản phẩm với ngôi sao nổi tiếng mà trước đó Trí Nhân chia sẻ cũng tạo ra được hiệu ứng nhất định. Tất nhiên, hắn ghép cũng rất khéo léo, không chỉ sản phẩm của thời trang Tâm, mà còn sản phẩm của các nhãn hàng nổi tiếng khác, đăng lên mạng cũng theo tính chất như một fan hâm mộ chỉnh sửa ảnh thần tượng, nhưng hiệu quả đúng là ngoài mong đợi. Bởi lẽ, sản phẩm của thời trang Tâm khi ghép vào các ngôi sao lại đặc biệt đẹp hơn hẳn sản phẩm của các hãng thời trang khác. Đây có lẽ cũng là một phần trong tính toán của Trí Nhân.
Hôm nay, khi hai người đang ngồi trong phòng làm việc của Tâm Tâm bàn bạc chiến lược quảng bá cho bộ sưu tập Quý Cô Xuân Thu sắp ra mắt, điện thoại Tâm Tâm bỗng vang lên.
Trí Nhân liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại của Tâm Tâm, thấy tên người gọi đến là “Nguyên Triều”, trong nháy mắt, máu trong người hắn không hiểu sao lại sôi trào lên.
Tâm Tâm cầm di động, đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, ấn nghe, “A lô,…được, được…em hiểu rồi.”
Đến chiều tan làm, Tâm Tâm đưa Trí Nhân về căn hộ xong liền dặn dò:
“Tối nay tôi có hẹn, sẽ không về ăn cơm cùng anh.”
“Là hẹn với Nguyên Triều sao?” Trí Nhân giả vờ như vô tình hỏi, trong đôi mắt lại ẩn chứa một chút giận hờn không tên.
“Đúng vậy. Mấy tháng trước, chúng tôi đã thông báo với hai bên gia đình, hôm nay, chúng tôi sẽ công bố tin…hủy đính hôn với báo trí.” Nói xong, trong lòng cô không khỏi nổi lên một chút chua xót, sau đó rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
“Tôi đã quyết định buông bỏ đoạn tình cảm 5 năm kia. Tôi muốn hướng về phía trước, muốn sống hạnh phúc.”
“Cô không thấy hận sao? Không cảm thấy không cam tâm sao?” Trí Nhân đột ngột hỏi. Trước đây, hắn sẽ không bao giờ hỏi những câu hỏi như này, việc cô cảm thấy như thế nào hắn không quan tâm. Hắn chỉ quan tâm đến việc đạt được mục tiêu của hắn. Nhưng không hiểu sao, lần này hắn lại không nhịn được mà hỏi ra.
Tâm Tâm ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn sẽ hỏi cô như vậy, một lúc sau, cô lắc lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không hận.”.
Trí Nhân: “Tại sao?”
Tâm Tâm nhìn ra ngoài hành lang khu chung cư, sau đó nói: “Có lẽ là bởi vì tôi không còn yêu đi.”
Trí Nhân nhìn theo bóng dáng cô đến khi biến mất sau chỗ rẽ, trong lòng không hiểu sao lại thấy vui vui.
Cô ấy không còn yêu người kia.
Tối hôm nay, khi hai người đang ngồi xem chương trình thời sự như mọi ngày, bỗng nhiên Tâm Tâm đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại. Một lúc sau, cô đầy mặt tươi cười đi vào trong phòng.
Trí Nhân liếc mắt nhìn qua, điện thoại của ai gọi đến mà vui vẻ như vậy? Không hiểu sao bây giờ hắn đặc biết không vui khi thấy cô đang ở bên hắn mà lại có cuộc gọi đến!
“Trí Nhân, tôi có hẹn đi ra ngoài một chút. Anh ở nhà nhớ đúng giờ lên giường đi ngủ. Tôi khả năng sẽ về muộn, không qua giục anh ngủ được.”
Hẹn ai mà lại về muộn? Còn cười tươi như vậy?
Không phải tên Nguyên Triều kia chứ? Nhưng hai người đã hủy hôn rồi mà?
Trong lòng hắn thắc mắc, nhưng không hỏi ra miệng, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng: “Được.”
Có thể nói chuyện mang theo chút cảm xúc được không? Tâm Tâm bĩu môi, thầm nghĩ, đồ mặt lạnh.
Cô rời khỏi phòng Trí Nhân, trở về phòng của chính mình, thay quần áo chuẩn bị đi gặp bác sĩ trị liệu chân cho Trí Nhân.
Đúng vậy, cuộc gọi vừa rồi là từ bác sĩ Cao Phong, chuyên gia hàng đầu thế giới về phục hồi chức năng, mới từ nước ngoài trở về.
Kiếp trước, nguyên chủ cũng đã từng liên hệ được với vị bác sĩ này, nhưng rất tiếc, sau khi khám xong, bác Cao Phong kết luận chân của Trí Nhân không thể chữa khỏi.
Tuy nhiên, hiện tại lại khác, Trí Nhân đã uống thuốc của hệ thống 3 tháng, hệ thống cũng xác nhận các dây thần kinh ở chân của Trí Nhân đã được chữa khỏi, bây giờ chỉ cần tập vật lý trị liệu, sẽ có thể đi lại được.