Ở phía sau bắt đầu vang lên tiếng bước chân chạy rầm rầm, còn có cả tiếng cánh chim vỗ vù vù.
Thẩm Hạ Tri quay đầu lại, nhìn thấy ở đằng xa, trong khói bụi bị tung lên mờ mịt, ẩn ẩn xuất hiện một loạt thân ảnh.
“Mẹ kiếp! Đúng là đàn ma thú.”
Hắn chưa bao giờ thấy hối hận vì việc bản thân lười tập luyện như lúc này. Nếu trước đây hắn chăm chỉ tập luyện, thăng cấp cao, bây giờ đã có năng lực bảo vệ được Tâm Khôi khỏi đàn ma thú.
Hắn liếc nhìn qua Tâm Khôi, cô mới chỉ vừa mới lành vết thương, đã phải vất vả chạy trốn như vậy. Nếu bọn họ còn có cơ hội trở về, hắn nhất định sẽ luyện tập gấp ba, gấp bốn lần.
“Trèo lên kia trốn!” Tâm Khôi chỉ một gốc cây cổ thụ cao lớn cách đó không xa.
Hai người nhanh chóng vận dụng năng lượng, trèo lên đến trên cây, nấp vào trong tán lá.
Vừa lúc đàn ma thú ầm ầm chạy đến. Tâm Khôi và Thẩm Hạ Tri đều nín thở.
Qua 15 phút, sau khi đàn ma thú đi hết, Tâm Khôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cô chợt nhận ra, có một bàn tay không liên quan đang ôm lấy bên hông cô.
Cô hung hăng hất bàn tay kia ra, trừng Thẩm Hạ Tri một cái.
Thẩm Hạ Tri tủi thân nhìn cô. Hắn chỉ là muốn bảo vệ vợ thôi mà.
Tâm Khôi bị hắn nhìn có chút sởn da gà, cô tức giận nhếch miệng cười:
“Đàn anh, không phải anh nói bản thân không phải gay hay sao? Trước đây còn ghê tởm tôi, sao bây giờ lại chạm vào tôi? Hay anh đã đổi giới tính?”
Thẩm Hạ Tri gật gật đầu: “Đúng vậy! Anh đổi giới tính! Anh thấy em nói đúng, kỳ thực tình yêu thì không cần phân biệt giới tính làm gì.”
Trơ trẽn! Nói dối không chớp mắt!
Tâm Khôi tà ác nhìn hắn: “Đáng tiếc, đàn anh, tôi là người bình thường, không phải M, sẽ không bao giờ thích người đã từng bắt nạt tôi.”
“Anh…anh sẽ thay đổi!” Thẩm Hạ Tri chột dạ, áy náy. Hắn đúng là đáng chết, sao ngày trước lại bắt nạt cô?
“Hừ! Anh sửa là việc của anh, không thích anh là việc của tôi!” Tâm Khôi cũng không nể tình, phũ phàng cự tuyệt hắn, “Còn nữa, đừng có gọi tôi là em!”
Thẩm Hạ Tri:…
Hắn trước đây là tự bê đá đập chân chính mình sao?
“Không phải trước đây em nói là thích anh sao?” Hắn cẩn thận dò hỏi.
“Đúng là tôi nói vậy. Nhưng đó là bởi vì anh quá phiền, tôi cố tình nói thế để anh tránh xa tôi ra, đừng làm phiền đến tôi nữa mà thôi. Đàn anh, anh không tưởng là tôi thích anh thật đấy chứ? Đừng có tự dát vàng lên mặt chính mình!” Tâm Khôi khinh thường lườm hắn một cái.
Thẩm Hạ Tri nhìn cô, nghĩ thầm, vợ của hắn thật biết cách đâm người bằng lời nói!
Thật tàn nhẫn!
Cũng may, da mặt hắn đủ dày, đâm không thủng.
“Vợ à, em đừng xa cách anh như thế!”
“Vợ? Ai là vợ anh?”
“Em!”
“Anh…” Tâm Khôi vừa định phản bác, trên đầu đột nhiên truyền đến âm thanh vỗ cánh.
Lá cây bị gió từ cánh của con chim tám đầu bên trên quạt cho xào xạc, ngả rạp xuống dưới, lộ ra thân ảnh của hai người.
“Mẹ kiếp, chim tám đầu, cấp bậc 87.” Thẩm Hạ Tri gian nan ngẩng đầu lên, nhìn con quái thú trước mặt.
“Chạy!”
Tâm Khôi kéo hắn, nhảy xuống đất.
Nhưng rất tiếc, hai chân không thể nhanh bằng hai cánh. Con chim tám đầu nghiêng người một cái đã đậu xuống trước mặt hai người.
Thẩm Hạ Tri và Tâm Khôi đồng thời vận dụng năng lượng. Tâm Khôi làm thành dây thừng nước, trói chặt con chim. Thẩm Hạ Tri hóa ra hàng ngàn lưỡi dao thép, cắm về phía nó. Đây là sự ăn ý sau nhiều ngày chiến đấu cùng nhau hai người luyện ra được.
Nhưng ma thú cấp 87 đâu có dễ bị tấn công như thế?
Nó vẫy cánh một cái, dây nước của Tâm Khôi đã bị phá tan, hàng ngàn lưỡi dao của Thẩm Hạ Tri cắm đến người nó cũng như cắm vào đá, không có tác dụng gì, lả tả rơi xuống.