Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 102: Nữ giả nam 46




Con chim chín đầu đang bị các giáo viên tập trung lại công kích, nhưng thực hiển nhiên, bọn họ không phải đối thủ của nó, bị đánh cho thập phần chật vật.
Trí Tiêu Nguyên khuôn mặt sắc lạnh, hắn giơ tay lên, một tia lửa xanh bắn ra, tuy cực kỳ mảnh khảnh lại một phát cắt đứt chín cái đầu của con ma thú cấp cao kia.
Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp!
Chín cái đầu rơi xuống đất, lăn lông lốc. Thân thể khổng lồ của con chim cũng theo đó đổ rầm rầm xuống.
“Lửa xanh!!!”
Xung quanh vang lên một mảnh tiếng trầm trồ.
Trên thế giới chỉ có một người duy nhất có ngọn lửa xanh, một phát có thể cắt đứt ma thú cấp cao!
Trí Tiêu Nguyên, công tử nhà họ Trí, cấp bậc 99.
Không….bộ dáng này, có lẽ….đã thăng lên cấp 100 đi!
Nam giáo viên đứng gần đó nhất khẽ nuốt nước bọt.
“Ngài…ngài…Trí!”
Cách đó một khoảng, nơi các học sinh được sơ tán tụ tập lại.
Tiêu Hương Nhi đứng ở trong đám học sinh, nhìn về phía bên này, không khỏi kích động, ánh mắt sáng ngời. Quả nhiên! Là Trí công tử!
Xung quanh vang lên tiếng bàn luận xôn xao của mọi người.
“Trời ơi, chỉ một đòn đã tiêu diệt được ma thú cấp cao!”
“Cậu ta là ai? Có thật là Trí Tiêu Nguyên cấp bậc 75 không?”
“Không thể nào là cấp bậc 75! Chắc chắn phải trên 95 mới có thể tiêu diệt được ma thú chín đầu!”
“Mẹ kiếp! Cậu ta họ Trí! Có phải là Trí công tử thần bí nhà họ Trí không?”
Trần Nhược Tuyết tiến đến gần Tiêu Hương Nhi, run rẩy hỏi:
“Hương Nhi, Trí Tiêu Nguyên…bạn trai cậu chính là Trí công tử cấp bậc 99 nhà họ Trí sao?”
Ánh mắt mọi người đều lửa nóng đổ dồn về phía Tiêu Hương Nhi, chờ nghe cô xác nhận.
Tiêu Hương Nhi nhìn chằm chằm thân ảnh bao quanh bởi ngọn lửa xanh ở nơi xa, đôi môi khẽ mấp máy: “Đúng vậy!”
Xung quanh một mảnh im lặng!
Thật là Trí công tử cấp bậc 99!
Trong cuộc đời bọn họ lại có cơ hội được nhìn thấy Trí công tử bằng xương bằng thịt?
Thậm chí còn được học chung trường!
Tiêu Hương Nhi sau một lúc ngây ngẩn vội nhấc chân, chạy quay trở lại khu lều trại. Trên khuôn mặt là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt si mê không hề che giấu.
“Trí Tiêu Nguyên!” Cô cất tiếng gọi.
Nhưng nam sinh đang bị vây quanh bởi ngọn lửa xanh giống như điên cuồng. Hắn tiến đến xác con ma thú, một ngọn lửa xanh nhỏ hiện lên trên bàn tay, xoẹt một miếng, bụng con ma thú khổng lồ bị cắt ra làm đôi, máu đen hôi thối chảy ra, vùng đất xung quanh bị nhiễm một mảnh nhầy nhụa, bẩn thỉu.
Tiêu Hương Nhi chạy đến, không dám tiến lại gần, chỉ đứng cách đó một đoạn, không ngừng gọi tên hắn: “Trí Tiêu Nguyên! Anh làm gì vậy?”
Trí Tiêu Nguyên đôi mắt đỏ ngầu, hắn trèo hẳn vào trong cái bụng vừa bị mổ phanh ra của con quái vật, ngâm cả thân mình trong đám nội tạng hôi thối, bầy nhầy tởm lợm, ra sức khuấy động, tìm kiếm.
Không có!
Chỗ này không có!
Chỗ này cũng không có!
Không có!
Cả người hắn nhiễm một màu đen tanh tưởi, hôi thối ghê tởm, hắn lại giống như không phát giác, một đường tìm kiếm từ đầu đến cuối bụng con quái vật.
Không có!
Tâm Khôi không có bị con quái vật ăn!
Trong lòng hắn dâng lên hy vọng, vội vàng trèo ra ngoài, chạy về phương hướng bờ vực vừa rồi.
Như vậy có khả năng, cậu ấy đã bị rơi xuống vực!
Hắn cần quay lại kiểm tra.

Mây đen cuồn cuộn, trời sập tối, gió lạnh thổi qua phần phật.
Thẩm Hạ Tri nằm tại chỗ, cảm thấy có mấy giọt nước mưa rơi xuống trên mặt mình, ran rát, ướt lạnh.
Đối diện với bầu trời đen như mực, trong lòng hắn có chút lo lắng, nếu như hắn phải nằm đây một mình trong cơn mưa?
Hắn đã gẫy mấy cái xương sườn, thực sự không thể đi nổi.
Tâm Khôi đi đã lâu vẫn chưa quay lại. Cậu ta vì cứu hắn mà cũng bị rơi xuống đây, nếu bây giờ cậu ta bỏ đi, hắn cũng không oán trách. Dẫu sao, người ta cũng không có trách nhiệm phải cứu hắn.
Nghĩ vậy, nhưng trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng.
“Thẩm Hạ Tri!”
Thân ảnh Tâm Khôi từ xa chạy đến, cô dừng trước mặt hắn, chống tay lên hai đầu gối, cái trái mướt mồ hôi, thở hổn hển, tầm mắt đối thượng với tầm mắt của hắn.
“Đi, tôi tìm được một cái hang có thể trú mưa được. Tôi đưa anh đi.”
Nói xong, cô cúi người xuống, cõng Thẩm Hạ Tri lên lưng.
“A~!”
Thẩm Hạ Tri bị chạm vào chỗ đau, kêu lên một tiếng.
“Cố gắng chịu đựng.”
Tâm Khôi nghiêng mặt nói với Thẩm Hạ Tri trên lưng chính mình, sau đó, cất bước tiến về phía trước.
Thân hình cô vốn nhỏ bé, thân hình Thẩm Hạ Tri lại cao lớn, cõng hắn trên lưng thực sự có chút khó. Cũng may, tố chất thân thể cô tốt, cấp bậc năng lượng cao, có thể chống đỡ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.