Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
"Em... Anh..." Ninh Y đối mặt với Lộ Hứa Nam "hùng hổ hăm dọa" thì ấp úng một hồi mới trả lời: "Xin lỗi, em có lý do riêng của mình nhưng em không muốn nói."
"Tôn trọng quyền riêng tư của người khác là phẩm chất cơ bản của con người đó? Lý do bí mật gọi là bí mật là vì không thể nói, không muốn nói! Cậu bà tám vậy chả lẽ tương lai định làm tay săn ảnh hả?"
"Còn hỏi tại sao... Tôi nói lý do ra sợ cậu không tiếp thu nổi!"
Lộ Hứa Nam nghe tiếng lòng của Ninh Y, ánh mắt anh tối sầm lại.
Cậu ấy lo nếu mình biết nguyên nhân thì sẽ buồn bã sao? Quả thật để một cô gái che giấu thực lực của bản thân để làm nổi bật khả năng của mình không phải là chuyện vẻ vang gì cho cam.
Nhưng mình đáng giá... Để cậu ấy bảo vệ như thế ư?
"Cậu có nhìn tôi chòng chọc nữa thì tôi cũng chả nói được, nói ra là tôi toang luôn đấy!"
"Tôi, tôi đi vệ sinh." Ninh Y né tránh tầm mắt của Lộ Hứ Nam, vội vàng đứng dậy đi tiểu.
Cô hoảng hốt chạy ra cửa, phát hiện Lộ Hứa Nam cũng không phải không bỏ qua mà đuổi theo hỏi lý do tới cùng, cô vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cô nói thật ra thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết, không chỉ Lộ Hứa Nam, có lẽ dù là bất kỳ ai cũng sẽ chẳng chịu nổi?
Tuy hôm qua tức tới mức muốn vò mẻ không sợ nứt, song vẫn trong một thoáng đó thôi. Khó khăn lắm cái sự khống chế kia mới yếu bớt, rốt cuộc thấy được hy vọng, cô vẫn nên kiên trì.
Dù sao ai mà biết đời người còn cơ hội thứ hai hay không?
Mà Lộ Hứa Nam ở phòng học nhìn bóng lưng Ninh Y biến mất, anh đặt tay lên ngực tự hỏi.
Trước kia anh có thể ngoảnh mặt làm ngơ với mấy thứ nhỏ nhặt nhưng hôm nay cô lại đặt tấm lòng nặng nề đó trước mặt anh, anh vẫn có thể không đếm xỉa sao? Nếu đã biết, không thể không đối mặt giải quyết.
Song giải quyết xong thì thế nào? Ninh Nhất Nhất không dám nói, chả phải sợ bị anh từ chối ư? Cô hẹp hòi như vậy, thấy anh nói chuyện với nữ sinh khác mà cũng tức muốn khóc, nếu anh nói ra không phải cô sẽ khóc chết luôn à?
Thôi, cứ vậy đi. Dù chẳng tài nào đáp lại tấm lòng của cô nhưng tiếp tục giống như lúc trước, giả vờ không biết lý do cũng được. Không chừng qua một khoảng thời gian, cô sẽ thông suốt.
Lộ Hứa Nam lặng lẽ quyết định.
Ninh Y rề rà tới tiết hai mới bắt đầu vào lớp.
Lộ Hứa Nam yên lặng ngồi ở chỗ mình, thấy cô đi tới chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: "Nếu cậu không muốn nói, tôi không hỏi nữa, cũng sẽ không nói với người khác, nhưng..."
Anh khẽ khựng lại, sâu xa mở miệng: "Dù vì lý do gì cũng đừng lấy việc học tập của mình ra làm trò đùa."
Cuối cùng trái tim thấp thỏm của Ninh Y cũng được đặt xuống.
Cô gật đầu, nghiêm túc đáp: "Cảm ơn."
"May quá may quá, nếu hỏi tiếp thì mị cũng chả biết làm gì bây giờ!"
Lộ Hứa Nam nghe vậy bèn nhìn cô, mím môi không nói thêm nữa.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Y luôn cảm thấy tới nhà vệ sinh một chuyến rồi quay về, hình như chó Lộ hơi khác.
Cô không nhịn được liếc anh vài lần, rốt cuộc phát hiện là sai ở chỗ nào.
Chó Lộ lại nghiêm túc nghe giảng! Rõ ràng ban nãy vẫn lén chơi điện thoại trong giờ học dưới mí mắt của thầy! Bỗng dưng hoàn toàn hối cải!
Lộ Hứa Nam đã sớm nhận ra Ninh Y vẫn luôn nhìn trộm mình, từ nhỏ tới lớn anh đã là tiêu điểm trong mắt mọi người, nhất là con gái, nhìn đến mức anh quen lâu rồi, anh đều trực tiếp phớt lờ, hoặc không nhịn được mà nhìn ngược lại, song hôm nay anh chẳng làm gì.
Không chỉ thế, thậm chí là lần đầu anh cảm thấy bị nhìn tới mức hơi bồn chồn.
Đến lần thứ năm Ninh Y nhìn anh, rốt cuộc Lộ Hứa Nam không chịu nổi, anh cau mày theo bản năng rồi nhìn lại cô, anh thấy bả vai Ninh Y run lên lên, dường như bị anh hù dọa.
Lộ Hứa Nam mím môi, cố gắng nới cái vẻ mặt nghiêm túc của mình ra, anh thừa dịp thầy xoay người viết bảng liền thì thào nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Nịnh nọt tâng bốc gần như thành phản xạ có điều kiện của Ninh Y, cô chớp chớp mắt, thuận miệng nói: "Nhìn sự đẹp trai của anh đó!"
Lộ Hứa Nam nghẹn họng: "..."
Mấy giây sau anh sờ lỗ tai hơi nóng lên của mình, hung dữ một cách lúng túng: "Nghe giảng đi."
Ninh Y bĩu môi, thu tầm nhìn lại.
"...Mới là lạ, Lộ Hứa Nam xấu xí!"
Lộ Hứa Nam nghe thấy tiếng lòng của cô, không kìm được quay đầu nhìn cô.
Ninh Y đang chống cằm, tay khác cầm cây bút nước đặt ở khóe môi rồi khẽ cắn, mắt nhìn bảng đen, chân mày hơi chau, hình như đang chăm chỉ suy nghĩ vấn đề nào đó.
Đáy mắt anh lướt qua ý cười mà chính mình cũng không biết, anh thầm nghĩ:
Con nhóc miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
...
Một buổi sáng trôi qua vô cùng nhanh.
Bên trong trung tâm bồi dưỡng không có căn tin, bọn họ học xong bèn ra ngoài giải quyết cơm trưa. May là chỗ này này nằm ở khu thương mại lớn của thành phố Ngu, gần đó có nhiều chỗ để chọn.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên thu dọn giáo án phía trên, Lộ Hứa Nam xoay người hỏi Ninh Y: "Trưa nay ăn gì?"
Ninh Y đóng nắp bút, kỳ lạ nhìn anh.
"Ơ kìa, hôm nay chó Lộ thật sự đổi tính! Lại còn biết hỏi ý kiến của mị? Chả lẽ bỗng biết mị vốn là dân chuyên 13 môn nên ngưỡng mộ mị á?"
Lộ Hứa Nam: "... Không nói thì tôi tự chọn."
"Ê! Đang ở khu thương mại luôn mà, ngoài kia bán món gì ta? Tụi mình có thể ra ngoài ăn đấy!" Ninh Y vội vàng gọi anh lại rồi chớp mắt, xác nhận với anh: "Em muốn ăn gì cũng được à?"'
Lộ Hứa Nam thu điện thoại lại, nói: "Tôi không có món gì cực kỳ muốn ăn hết."
Ninh Y nghe vậy, ánh mắt cô sáng lên: "Vậy tụi mình đi ăn lẩu đi! Lẩu cay ấy!"
Lộ Hứa Nam cau mày, tuy anh không quan tâm Ninh Y lắm nhưng dù sao cũng là bạn nối khố mười mấy năm, anh rất rõ dạ dày của Ninh Y không tốt.
"Cậu lại muốn nhập viện à?" Anh hỏi vô cùng không khách sao.
Ninh Y vừa nghe là lập tức im re.
Đúng rồi, cô không thể ăn cay.
"Nhưng mà muốn ăn quá QuQ."
Lộ Hứa Nam thấy cô ủ rũ, ra vẻ đáng thương thì không khỏi thầm "chậc" một tiếng.
Nhưng Ninh Y chỉ chán nản một lúc rồi xốc lại tinh thần ngay: "Tụi mình có thể chọn lẩu uyên ương á! Anh ăn cay, em không ăn cay! Hơn nữa em cũng không phải không được ăn cay xíu xìu xiu nào, nếm một chút vẫn ok!"
"Ngửi mùi thôi cũng được! Chỉ cần đầu óc mị đủ phong phú thì canh suông cũng nếm được vị cay đấy!"
"Phiền phức, ăn lẩu bám mùi!"
Ngoài miệng Lộ Hứa Nam nói vậy song vẫn đứng dậy đi ra ngoài, đi vài bước thì phát hiện Ninh Y không đuổi theo, anh cau mày quay đầu lại: "Không ăn à?"
Ninh Y vừa nghe là lập tức ném bút, cầm điện thoại đi theo anh.
"Em tới đây!"
Gần trung tâm bồi dưỡng có một cái Haidilao, bọn họ may mắn, lúc đến thì vừa khéo còn một bàn.
Lâu lắm rồi Ninh Y chưa ăn lẩu, vào quán, cô nhìn những người khác đang bỏ nguyên liệu vào nồi lẩu thì cảm thấy mình đang xem "A bite of China", ngửi mùi lẩu trong không khí thôi cô cũng vô cùng vui vẻ.
Cô đi theo sau người phục vụ, ánh mắt cũng sắp dính vào nồi lẩu của người ta, cơ bản không để ý tới một đứa bé mập mạp nhảy ra khỏi chỗ ngoặt.
Đừng thấy đứa bé kia chỉ cao hơn đầu gối người lớn một chút, thân hình của nhóc tròn mủm như quả bóng vậy, lao về phía Ninh Y hệt một viên đạn nhỏ.
Một lớn một bé "ầm" một phát đụng vào nhau, Ninh Y bị nhóc đâm vào đến mức lảo đảo và ngả sang một bên.
Ninh Y sợ hãi quơ quào hai tay trên không trung vài cái song chả túm được gì, cô nhắm mắt theo bản năng...
Lộ Hứa Nam đi sau lưng cô, thấy rõ ràng nên phản ứng cũng cực kỳ nhanh.
Dường như là anh nắm lấy cổ tay Ninh Y trước, tay khác thì đỡ lấy lưng cô một cách vững vàng.
Ninh Y đứng vững, cô mở mắt ra rồi sợ hãi thở hắt, chưa tỉnh táo đã nghe thằng nhóc đụng mình òa khóc.
Thì ra do phản lực mà tự mình té dập mông.
Mẹ thằng nhóc hoảng hốt chạy tới, vừa đỡ đứa bé dậy vừa xin lỗi bọn họ: "Thực sự xin lỗi, tôi không trông chừng nó cẩn thận."
Thái độ người ta tốt, Ninh Y cũng không phải kiểu người vô lý, cô phất tay đáp: "Không sao, đứa bé bị té có sao không ạ?"
Mẹ đứa trẻ lại là một người vô tư, chị vỗ bụi bặm sau lưng con trai, cười nói: "Thằng nhóc nó mập mạp, té không sao."
Ninh Y nghe cũng cười theo, cô thấy hình như đứa bé bị giật mình, vẫn luôn khóc không dứt nên cô định lấy túi kẹo luôn mang bên người ra dỗ nó.
Nhúc nhích cánh tay mới phát hiện Lộ Hứa Nam vẫn đang nắm cổ tay mình.
Cô vặn vẹo một cái, người phía sau lập tức buông tay cô ra như bị phỏng, cũng lui một bước.
Ninh Y ngạc nhiên nhìn anh, nhỏ giọng nói cảm ơn rồi lấy một viên kẹo trái cây trong cặp ra đưa tới trước mặt đứa bé: "Nín đi nào, chị cho em kẹo ăn nè."
Lộ Hứa Nam xoa xoa đầu ngón tay, không hiểu sao anh lại thấy không được tự nhiên, anh bực bội nên sắc mặt cũng trầm xuống.
Đôi mắt rưng rưng của nhóc béo nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay Ninh Y, nhóc nuốt nước miếng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía sau cô một cách cẩn thận, khóc thút thít chẳng dám nhận.
Ninh Y quay đầu lại nhìn.
Khá khen, Lộ Hứa Nam đứng sau cô với gương mặt u ám như ai thiếu anh tám trăm vạn!
Hèn chi đứa nhỏ sợ không dám lấy!
Ninh Y không thể làm gì khác ngoài bước sang bên cạnh một bước, che tầm mắt đứa trẻ lại, chìa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi nhét hết kẹo vào tay nhóc, cười bảo: "Đừng sợ, em ăn đi."
Lúc này nhóc béo mới mỉm cười, nhờ mẹ dạy mà nói "Xin lỗi" và "Cảm ơn" với Ninh Y, nhóc cười hì hì về bàn ăn của mình.
Ninh Y liếc người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Anh Nam, anh làm gì vậy? Anh xem anh dọa thằng nhỏ sợ rồi kìa."
Lộ Hứa Nam cũng không nói lý do vì sao, anh lạnh mặt ném lại một câu "Đói" rồi lướt qua cô đi tới chỗ ăn.
Ninh Y đã quen với sự sáng nắng chiều mưa của anh từ lâu, hiển nhiên cũng không để ý lắm, cô vui vẻ đi theo...
Từ khi lẩu bắt đầu sôi, miệng và tay của Ninh Y vẫn chưa dừng lại, Lộ Hứa Nam vừa uống nước vừa kinh ngạc.
Ăn nhiều mà sao vẫn gầy vậy?
Ninh Y thấy anh buông đũa cũng kinh hoàng hỏi: "Sao anh không ăn nữa?"
Lộ Hứa Nam vốn không thích ăn lầu, quá nặng mùi.
Anh nghe vậy thì gật đầu nói: "Cũng no rồi."
"Đệt, một người đàn ông chỉ ăn ít như vậy? Rốt cuộc là cậu được hay không đấy? Như vậy sẽ chứng tỏ tôi ăn rất nhiều..."
Lộ Hứa Nam bị nghi ngờ không được, thái dương anh khẽ giật.
Mà trong mắt Ninh Y chỉ có lẩu, cơ bản không chú ý tới vẻ mặt của anh.
Cô giương mắt nhìn lẩu cay bên chỗ Lộ Hứa Nam, bên trong còn thịt bò chìm nổi mà anh chưa ăn xong.
"Thoáng chốc thấy thịt bò mới vớt từ nổi lẩu nằm trong miệng mình không còn thơm nữa QuQ."
"Nhìn không cay lắm, cũng không nhiều ớt, ngửi cũng đâu có bị hắc!"
"Mị ăn một miếng, chuyện nhỏ thôi, mị được, chắc chắn dạ dày của mị được!"
Làm xong công tác tư tưởng cho mình, Ninh Y siết chặt đũa, cô nhanh chóng thò tay gắp một miếng thịt bò trong nồi lẩu cay nhét vào miệng.
"Ối giời ơi! Trên đời lại có miếng thịt bò amazing gút chóp như vậy!!!"
Suýt nữa Ninh Y bật khóc.
"Mị đã ăn miếng đầu tiên rồi, miếng thứ hai thì khác gì? Tất nhiên là không!"
Ninh Y lại nhanh chóng vét một đũa.
"Trong mâm cơm, từng thứ từng thứ đều là nỗi vất vả. Bộ một con bò lớn lên dễ lắm hả? Sao mị có thể lãng phí sự nỗ lực để trưởng thành và nỗi vất vả của người khác chứ!"
Ninh Y lại đưa đũa ra lần nữa.
"Chỉ có mỹ thực là không thể phụ lòng! Quá lắm là uống thuốc đau dạ dày! Con người sống mà sợ đông sợ tây thì còn ý nghĩa gì!"
"Hơn nữa chỉ cần mị ăn nhanh lên là não với dạ dày mị sẽ không kịp phản ứng là mị đang ăn cay!"
Lộ Hứa Nam nghe mấy lý lẽ không đàng hoàng trong đầu cô thì suýt nữa tức đến bật cười.
Ninh Y đang hít hà bất chấp muốn thử nữa.
Đáng tiếc lần này tay cô vừa nhúc nhích là đã có người dùng muôi vớt miếng thịt bò trước cô một bước.
Nếm thử nhiêu đó đủ rồi, ăn nữa là phải uống thuốc đau dạ dày đấy!
Ninh Y vẫn luôn chú ý tới Lộ Hứa Nam cầm cái muôi lấy hết toàn bộ thịt trong nồi bỏ vào chén của anh, anh nói: "Lấy điện thoại ra soi đi, mặt tròn như cái gì rồi? Ăn nữa là mập thành heo."
Ăn nữa là mập thành heo.
Mập thành heo.
Heo.
Trong phút chốc Ninh Y siết chặc đôi đũa trong tay.
"Cậu mới là heo!!" . truyện kiếm hiệp hay
"Bụ bẩm đó biết chưa?! Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!!!"
Tay Lộ Hứa Nam khẽ khựng lại, anh ăn sạch thịt bò trước mặt cô.
Sau đó để đũa xuống, giơ tay kêu phục vụ: "Tính tiền."
Quả nhiên, dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể thích con nhóc này nổi:).
Không từ chối trước khi cô chủ động mở miệng đã là sự dịu dàng cuối cùng của anh rồi.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu chắc chưa?