Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá

Chương 17:




Edit: Hạ Hạ
Beta: Nguyệt Hạ
_________________________
Đảo mắt đã tới giờ đi học, trước tiên Thẩm Trú đưa Thẩm Nhiên lên xe nhà trẻ đến trường mẫu giáo, sau đó đẩy con xe máy điện màu hồng phấn mà mình rút thăm trúng thưởng ra.
Thẩm Trú ngồi lên, ném cho Diệp Thanh Hà hai cái mũ bảo hiểm dự phòng, "Lên đi."
Diệp Thanh Hà ôm mũ bảo hiểm, ngốc vài giây.
"Nhanh lên, sắp muộn rồi." Thẩm Trú lạnh giọng thúc giục.
Diệp Thanh Hà kịp phản ứng lại, "Ba người chúng ta ngồi... ngồi cái này đi đến trường học?"
"Nếu không thì sao?" Thẩm Trú nhíu mày, "Nơi này của bọn tôi không có xe buýt đi thẳng tới trường học."
"......"
Tuy rằng xe của Thẩm Trú bình thường rất tuyệt, rất muốn ngồi, nhưng lại có cảm giác không quá an toàn......
Diệp Thanh Hà nhíu mày một hồi lâu, không còn cách nào khác, đội mũ vào cho Diệp Nha, ôm cô ngồi lên.
Cái mũ bảo hiểm này là của Thẩm Nhiên, Diệp Nha đội vào có hơi to, mũ hạ xuống trực tiếp che khuất tầm mắt của cô, cô ngồi kẹp ở giữa, Diệp Thanh Hà ôm cô ở đằng sau, phía trước Thẩm Trú vừa vặn cản gió giúp cô, ấm áp lại cực kỳ an toàn.
Ba người ngồi lên, Thẩm Trú chuyển động tay lái, xe máy điện tựa như một tia chớp màu hồng phấn, phóng nhanh ra khỏi con hẻm nhỏ.
Diệp Nha ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực Diệp Thanh Hà, tay nhỏ gắt gao nắm lấy áo Thẩm Trú, trong bóng tối, hình như cô nghe được âm thanh "bí bo" từ phía sau truyền đến, tai của Diệp Nha khẽ hướng tới, sau đó lớn tiếng kêu lên: "Anh ơi, ở đằng sau có cái gì!!"
Âm thanh của cô bị tiếng gió che lấp, nhưng Diệp Thanh Hà vẫn nghe thấy.
Sau khi khẽ liếc qua, thân thể Diệp Thanh Hà cứng đờ.
" Đồng học Thẩm Trú. Cảnh...... Cảnh sát!" Hắn khẩn trương đến nói lắp, hoảng loạn đẩy đẩy bả vai Thẩm Trú, "Cảnh sát ở phía sau!"
Đằng sau, chiếc xe ô tô cảnh sát giao thông gắt gao đuổi theo bọn họ, thậm chí còn đặt cả còi báo động để thu hút sự chú ý của bọn họ.
Thẩm Trú thấy nguy không hoảng, chạy càng nhanh.
"Người ở phía trước, mau dừng lại!"
"Người lái xe ở phía trước, mau dừng lại!"
Cảnh sát giao thông dùng cả loa, thúc giục từng trận.
Có đèn đỏ ở phía trước, chạy không được.
Thẩm Trú vội vàng phanh lại, bất đắc dĩ thả chậm tốc độ lại.
Cảnh sát đi tới.
"Xuống xe." Hắn quét mắt nhìn Thẩm Trú và Diệp Thanh Hà ở trên xe một cái, ở giữa còn có một đứa trẻ con, sắc mặt của chú cảnh sát nháy mắt trầm xuống, "Đẩy xe lại đây."
Diệp Thanh Hà ôm Diệp Nha xuống dưới trước, đi theo cảnh sát tới ven đường.
Trên đầu Diệp Nha vẫn còn đội mũ bảo hiểm, đi được lung lay, nghiêng người lảo đảo y như một đứa bé đầu to.
Cảnh sát nhìn không được thuận mắt, khom lưng, tháo cái mũ xuống cho Diệp Nha. Khuôn mặt cô lộ ra, khiến cảnh sát giao thông thẫn thờ hồi lâu.
Cô bé trông cực kỳ đẹp.
Tóc xoăn xoan, hơi vàng một chút, tóc mái lộn xộn dán ở trên trán, lông mi vừa đen lại vừa dài, hệt như hai chiếc quạt nhỏ bao bọc đôi tròng mắt đen nhánh, trong suốt, làn da trắng nõn, môi phấn hồng, vô cùng tinh xảo. Diệp Nha nhìn chằm chằm vào hắn và chiếc máy ảnh phía sau hắn, trên khuôn mặt tràn đầy tò mò.
"Anh ơi, chú ấy chụp em." Diệp Nha chỉ tay vào chú đang quay camera, giọng nói đáng yêu vang lên.
Diệp Thanh Hà lúc này mới chú ý tới có người đang quay phim ở phía sau, sửng sốt, thành thật đặt câu hỏi: "Các chú đang làm một chương trình gì sao?"
Cảnh sát giao thông liếc mắt nhìn Diệp Nha, giọng điệu không khỏi mềm hơn đôi chút, "Chúng tôi là 《 giao thông Long Thành 》, chuyên môn bắt những người tham gia giao thông cẩu thả, trái với luật giao thông."
Để phổ biến kiến thức về luật giao thông, và tuyên truyền về những hậu quả của việc vi phạm luật an toàn giao thông, đài truyền hình hợp tác với tổ đội cảnh sát giao thông đã tạo ra chương trình độc đáo này, chương trình mỗi ngày đều được truyền bá rộng rãi, mỗi lần chỉ có mười phút, nội dung chính là bắt những người vượt đèn đỏ, không có bằng lái, chở người, hàng hóa vượt quá khối lượng cho phép, còn có vượt quá tốc độ...
Chương trình này đã có hai năm phát sóng, bọn họ cũng gặp qua nhiều trường hợp kỳ lạ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy hai đứa trẻ mang một đứa trẻ nhỏ hơn đi học bằng xe điện.
Cảnh sát giao thông cúi người đối diện cùng với Diệp Nha, ngữ điệu ôn hòa: "Nói cho chú nghe, cháu bao nhiêu tuổi rồi??"
Diệp Nha có chút sợ hãi với cái máy ảnh, trốn ở phía sau Diệp Thanh Hà, chỉ chừa cho bọn hắn một cái đầu ngạo kiều, trả lời ngắn ngọn lại nghiêm túc "Một trăm tuổi."
Cảnh sát: "......"
Nhiếp ảnh gia: "Phốc."
Diệp Thanh Hà vội vàng bế Diệp Nha lên, vô cùng ngượng ngùng: "Em ấy hơn ba tuổi một chút." Trả lời xong vấn đề, Diệp Thanh Hà lại nói, "Chú ơi, tụi cháu bị muộn học rồi, có thể để tụi cháu đi hay không?"
"Đi?" Cảnh sát vui vẻ hỏi lại, "Lại lái con xe kia đi?"
Diệp Thanh Hà không nói lời nào.
Hắn lại gọi Thẩm Trú, lạnh giọng hỏi: "Cháu mấy tuổi?"
Thẩm Trú mặt vô cảm, nói: "16 tuổi."
Diệp Nha ghé ở trên vai Diệp Thanh Hà, lắc đầu, liền đem Thẩm Trú bán đi, "Anh Thẩm Trú 12 tuổi."
Hô hấp Thẩm Trú cứng lại, nhịn không được nhéo nhéo mặt Diệp Nha coi như trừng phạt.
Diệp Nha nghiêm túc giáo dục: "Anh không thể nói dối."
Cảnh sát giao thông bật cười không thương xót, "Căn cứ vào luật giao thông, phải trong 16 tuổi mới có thể điều khiển xe điện, càng không nói đến việc cháu còn quá tải. Chú hỏi cháu, vì sao lại muốn đi xe điện?"
Hỏi vấn đề này cũng không phải cái gì kỳ quái.
Thẩm Trú ngẩn người, ngơ ngác trả lời: "Bởi vì cháu có xe."
Cảnh sát: "......"
Nhiếp ảnh gia: "Phốc."
Cảnh sát giao thông thay đổi cách hỏi: "Ý của chú là, cháu, vì sao đã đi xe điện rồi mà còn chở người khác."
Thẩm Trú lại sửng sốt: "Bởi vì cháu có xe để chở người khác."
Nhiếp ảnh gia ở sau máy ánh đã cười run cả người.
"Đừng cười!" Cảnh sát trừng mắt nhìn camera một cái, giơ tay chào với ba người, "Xe bị tạm giữ, các cháu cùng chú tới trụ sở một chuyến."
Diệp Thanh Hà không muốn đi, "Chú cảnh sát, tụi cháu còn phải đi học."
"Đi học trễ một chút cũng được, lên xe đi." Cảnh sát kéo cửa xe, thái độ cực kỳ mạnh mẽ.
Thẩm Trú cùng Diệp Thanh Hà liếc nhau, hai người đều bất đắc dĩ thở dài, thu hồi tầm mắt không tình nguyện ngồi lên xe.
Đến trụ sở cảnh sát giao thông, cảnh sát giao thông phụ trách, bọn họ phê bình Thẩm Trú và Diệp Thanh Hà vô cùng khắc nghiệt, hai người không cãi lại được, xếp hàng ngồi ở trước mặt cảnh sát giao thông tùy ý bị giáo huấn. Trong khi đó, Diệp Nha được các chị gái trong sở dỗ dành, nào là đồ ăn vặt, nào là món đồ chơi, còn cho cô chơi chú mèo màu cam được nuôi ở trong sở nữa, quả thực là muốn thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái.
Giáo dục một phen xong, cảnh sát giao thông lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện: "Gọi điện cho phụ huynh, nói chuyện một chút."
Sắc mặt hai người nháy mắt thay đổi.
"Nhanh lên."
Thẩm Trú nắm chặt tay thành quyền, nhàn nhạt nói: "Cháu pkhông cha mẹ, cha mẹ cháu sớm đã chết."
Cổ tay Cảnh sát run lên, ngẩng đầu nhìn lên.
Diệp Nha ở bên kia chơi, chậm rãi quay đầu, cô nhìn con chim đen trên đầu vai của Thẩm Trú đang lấy cánh bảo vệ đôi mắt Thẩm Trú, đây là linh vật bảo hộ cảm nhận được sự bi thương của chủ nhân nó, và dùng phương thức riêng của chính mình an ủi.
Lông mi cô khẽ run run, buông đồ chơi ra, đi tới, bổ nhào vào lồng ngực của Thẩm Trú.
"Chú ơi, có phải chú muốn bắt anh Thẩm Trú đi hay không?" Cô nhìn chú cảnh sát, trong ánh mắt tràn đầy bất an.
Chú cảnh sát sợ dọa đến trẻ nhỏ, vội nói: "Chú sẽ không bắt anh cháu đi, cháu yên tâm."
Diệp Nha méo miệng, nước mắt ở hốc mắt đã đảo quanh, "Chú ơi, nếu chú muốn bắt, vậy thì bắt con đi, anh Thẩm Trú còn phải nuôi em trai nữa, chú không thể bắt anh ấy đi được." Nói xong, một đầu lại lao vào lồng ngực Thẩm Trú.
Vốn dĩ đang buồn lòng, Thẩm Trú nghe được những lời này, tức khắc cảm thấy ấm áp dễ chịu, hắn ôm lấy Diệp Nha, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô.
Cảnh sát buồn rầu, vò đầu bứt tóc, nhìn về phía Diệp Thanh Hà: "Còn cháu thì sao, có thể để cho mẹ cháu tới đây không?"
"Khả năng...... Có chút khó xử."
Giao cảnh: "?"
Diệp Thanh Hà gãi gãi mặt: "Mẹ cháu cũng đã mất sớm."
Giao cảnh: "......" Hai đứa trẻ này rốt cuộc là cái thảm kịch nhân gian nào đây!!!!
"Ba cháu đâu?" Lần này, hắn hỏi vô cùng cẩn thận.
Diệp Thanh Hà thở dài thật sâu.
Hắn căn bản không muốn ba hắn đến đây, nhưng nếu là không gọi ông ấy đến, có lẽ cảnh sát giao thông sẽ không cho bọn họ đi.
"Để cháu tự mình gọi." Diệp Thanh Hà chậm rì rì lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra, cực kỳ không tình nguyện liên hệ vào số điện thoại cá nhân của Diệp Lâm Xuyên.
Điện thoại vang lên vài tiếng bíp bíp, rồi truyền đến giọng nói trầm thấp của Diệp Lâm Xuyên.
"Con chạy đi đâu rồi?" Nam nhân vừa mở miệng đã chất vấn.
Biểu cảm Diệp Thanh Hà trầm xuống, thấp giọng nói: "Con bị cảnh sát bắt rồi."
"......?"
"............??"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.