Nữ Pháp Y Huấn Phu

Chương 25: Đường về nguy hiểm




Trần Mặc không quen bị người ta nhìn chằm chằm như thế nên chờ Xuân Hương ăn xong, hai người lập tức rời khỏi Khách Lai Vân.
Vừa đi được vài bước, đột nhiên có một tên gia đinh trẻ tuổi thở hồng hộc chặn đường hai người, "Tiểu... tiểu thư, công tử nhà ta muốn gặp mặt tiểu thư một chút".
Trần Mặc bình tĩnh liếc nhìn tên gia đinh kia, sau đó thu hồi tầm mắt, trực tiếp kéo Xuân Hương lướt qua người nọ.
Quảng Bạch có chút sốt ruột dậm chân một cái, thật là hồ đồ quá, ngay cả danh hào của công tử nhà mình cũng không nói ra thì cô nương nhà người ta chịu đi theo mới lạ đó.
Nghĩ tới đây hắn lập tức đuổi theo Trần Mặc, "Tiểu thư, công tử nhà ta là tà y Trầm Nam Chi."
Nói xong thì dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trần Mặc, từ trước tới nay hễ là nữ tử mà nghe tới tên của công tử thì mặt đều đỏ ửng, vẻ mặt lấy lòng.
Nhưng ngay cả một cái liếc mắt Trần Mặc cũng không thèm cho hắn, rõ ràng là không thèm để ý tới Quảng Bạch, Xuân Hương nhìn thoáng qua hắn, nhìn cái bộ mặt hóa đá của Quảng Bạch, nàng nhịn không được mà cười ra tiếng, trước mặt tiểu thư nhà nàng thì có là hoàng đế cũng thế thôi. Chắc chắn là tiểu thư đang nghĩ Trầm Nam Chi là ai, có liên quan tới ta sao?
Quảng Bạch thật sự chịu một đả kích rất lớn, chẳng lẽ vị tiểu thư này chưa từng nghe qua danh hào của công tử? Sao có thể thế được, làm gì có người không biết công tử nhà hắn chứ?
Nhưng thật tiếc cho đồng chí Quảng Bạch khi gặp phải Trần đại pháp y của chúng ta, nàng ấy đúng là chưa từng nghe thấy cái tên Trầm Nam Chi bao giờ, và cũng chẳng bao giờ quan tâm, cho nên đồng chí đã quá tự tin rồi.
Thấy công tử nhà mình một thân áo phe phẩy quạt đi tới, Quảng Bạch thở dài đứng trước mặt hắn bẩm báo, "Công tử, vị tiểu thư kia không thèm để ý tới ta." nói xong cả người nhịn không được mà xìu xuống.
Trầm Nam Chi mặc một thân áo trắng, phong độ ngời ngời, khuôn mặt tuấn tú tỏa sáng như ánh mặt trời tuyệt đối là vũ khí tán gái lợi hại nhất, mi dài như mực, mắt hoa đào, sóng mũi cao nhất, bạc môi không son mà đỏ, một đầu tóc dài dùng một cái ngọc quan màu trắng tùy ý cố định, rõ ràng là một nam tử nhưng lại sở hữu một khuôn mặt khiến nữ tử phải xấu hổ, nhưng hơi thở trên người hắn lại chứng minh hắn không phải phái nữ cộng với chiều cao ước chừng một mét tám, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến nữ tử trong thiên hạ phải điên đạo vì hắn.
Cái tay phe phẩy quạt của hắn khựng lại một chút, có chút hoảng loạn lấy từ trong túi ra một cái gương nhỏ nhìn ngắm cẩn thận, lấy tay vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi rối, sau đó mới hài lòng cất gương đi, "Xì, làm ta nghĩ nhan sắc của bổn đại gia đã xuống cấp, ngay cả một tiểu cô nương cũng không hấp dẫn được. Xem ra là mắt cô nương kia có vấn đề!"
Trầm Nam Chi tự kỉ quạt quạt, không thèm để ý Trần Mặc cự tuyệt mình, hắn vốn chỉ hứng lên muốn luận bàn một chút về y thuật, nhưng người ta không thích thì thôi vậy!
Trên trán Quảng Bạch chảy xuống vài vạch đen, nhưng sau đó lại nhanh chóng khôi phục thái độ như thường, có thể thấy hắn đã sớm quen với hành động tự kỉ của bạn tà y nào đó.
Trần Mặc và Xuân Hương vừa đi tới một cái ngỏ thì bị năm người lạ mặt chặn lại.
"Ha ha, tiểu mĩ nhân, thức thời thì mau giao tiền vừa nãy ra đây" nam tử trẻ tuổi có vẻ là cầm đầu của đám người nọ cà lơ phất phơ lên tiếng, trong tay còn cầm một con dao bóng loáng, xem ra đám người này đã chực chờ ở đây từ sớm để chờ các nàng.
Xuân Hương kinh hoảng nhìn về phía Trần Mặc, hai tay ôm chặt túi tiền trong lòng, bộ dạng rõ ràng là cho dù họ có làm gì cũng không giao tiền ra, trong tư tưởng của Xuân Hương, tiền này là do tiểu thư dùng sức mình để kiếm được, dựa váo cái gì mà mấy người này dám cướp.
Nhưng đám người kia có tận năm người, còn các nàng chỉ có hai người mà thôi, phải làm sao bây giờ?
Nếu bây giờ có ngài chỉ huy sứ kia ở đây thì tốt rồi, tuy lúc nào hắn cũng trưng ra cái bản mặt lạnh ngắt nhưng võ công của hắn lại tương đối cao cường.
Xuân Hương không ngừng oán thầm trong lòng, nội tâm đấu tranh tư tưởng kịch liệt giữa giao và không giao tiền ra, nhưng vẻ mặt của Trần Mặc vẫn vô cảm như trước khiến người ta không thể đoán ra nàng đang nghĩ gì.
Trương Toàn Phát căm tức nhìn về phía hai người con gái kia, đúng là trúng tà mà! Vừa nãy có người đưa cho hắn năm trăm lượng bảo hắn dẫn theo bốn người nữa tới gây khó dễ với tiểu cô nương này, hắn vốn cũng không phải người độc địa gì nên chỉ muốn hù người ta một chút cho xong chuyện, không ngờ hai tiểu nha đầu này lại không biết sợ! Nhất là tiểu mĩ nhân lạnh lùng kia, nàng chỉ yên lặng nhìn hắn, ngay cả nhăn mặt cũng không có!
Đúng là con nít bây giờ ghê quá!
Xem ra không làm lớn một chút là không được.
"Các anh em, lên cho ta!" Trương Toàn Phát vừa quát xong thì mấy người phía sau đồng loạt tiến lên vây quanh Trần Mặc, rất có khí thế.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Mặc tự biết mình chạy không thoát nên nâng tay đây Xuân Hương qua một bên, sau đó lui vài bước, sau đó nhanh nhẹn đá về phía hai người đứng gần nàng nhất, họ chỉ kịp thấy thân hình nhỏ nhắn của nàng bay lên không trung, sau đó hai người đã bị nàng đá ngã xuống đất.
Mấy người còn lại thì há hốc mồm nhìn nàng, mẹ nó, không phải là một tiểu thư yếu đuối sao? Bộ dạng này có liên quan tới hai chữ yếu đuối hả trời?
Trong đám người có một người nãy giờ có bộ dạng cà lơ phất phơ thấy thế cũng nghiêm túc trở lại, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ như ban đầu, chỉ là hơi thở trên người hắn thay đổi một chút.
Nếu việc hôm nay truyền ra ngoài thì Trương Toàn Phát hắn biết sống tiếp ở Vận An thành thế nào đây? Năm đại nam nhân không lẽ không đánh lại một tiểu nữ nhân? Đúng là chuyện khiến người ta cười rụng răng!
"Mụ nội nó! Hôm nay ông không tin không đánh được ngươi" Trương Toàn Phát nói xong thì nắm chặt dao trong tay hung hăng đâm về phía Trần Mặc, Xuân Hương đứng một bên nhìn trái tim cũng nhắc lên tới cổ họng, nhưng nếu nàng xông vào lúc này thì càng làm tiểu thư vướng tay hơn thôi, thấy không có ai để ý tới mình, nàng lén lút chạy về hướng ngược lại.
Tiểu thư, người nhất định phải chờ Xuân Hương, Xuân Hương nhất định sẽ tìm người tới cứu tiểu thư!
Trương Toàn Phát vốn là một tên du côn trong vùng, bình thường hắn ỉ có nhiều người nên bắt các thương hộ phải đưa tiền bảo kê cho hắn, lâu dần bản thân hắn cũng nghĩ hắn là một người rất lợi hại, nên cũng bắt đầu coi trời bằng vung.
Lúc này hắn tiến lên muốn giải quyết Trần Mặc, người khác không làm được nhưng hắn mà cũng như thế được sao? Ai ngờ hắn còn chưa nâng dao lên thì Trần Mặc đã nhanh nhẹn đá bay con dao trên tay của hắn!
"Rầm!" một tiếng, một nam tử trưởng thành lại bị một cô gái nhỏ chưa tới một mét sáu đá ngã trên mặt đất.
Mọi người đứng xung quanh âm thầm nuốt nước miếng, một tên du côn đứng ở xa nhất cũng khiếp đảng lui về phía sau mấy bước, nhưng lại nhìn thấy một vị huynh đệ phe mình lao về phía Trần Mặc.
Trong đầu tên kia chợt nổi lên một chút nghi ngờ, đại ca thu nhận người này khi nào sao hắn không biết? Nhưng tên này cũng rất có dũng khí nha ~
Lúc nam tử kia tiến tới gần nàng, trái tim của Trần Mặc đập nhanh một chút, nam tử này không đơn giản...
Lãnh khí phát ra từ trên người hắn rất giống với khí thế của Hạ Hầu Giác khi giết người, người này có sát tâm với nàng!
Trần Mặc nâng tay lên muốn đỡ đòn công kích của người nọ, trong giây phút cánh tay hai người chạm vào nhau, Trần Mặc cảm nhân được tên này ra đòn nặng tới mức muốn đánh gãy tay của nàng.
Bống nhiên tay trái của người nọ lóe lên một cái, bên trong ống tay áo của hắn là một con dao nhỏ sắc bén, hắn có ý muốn dùng nó đâm vào Trần Mặc.
Khí thế của người này rất ghê gớm, ngay cả một người học võ từ nhỏ như Trần Mặc cũng không thể chống lại.
Thấy cây dao kia càng ngày càng gần với cổ họng của mình, Trần Mặc tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này đây nàng muốn tránh cũng không thể tránh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.