Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 73:




Trong sân có một nhóm tiểu nha đầu, đứng trước cửa nguyệt lượng, dáo dác nhìn về hậu viện, thỉnh thoảng ghé vào một chỗ nói chuyện, giọng nói nhỏ xíu.
Quá ma ma nhíu mày một cái: "Vây quanh chỗ này làm chi?"
Tiểu nha đầu quay đầu lại thấy là Quá ma ma, "hống" một tiếng tất cả giải tán, Quá ma ma bước nhanh vào, thấy trong sân đầu đứng đầy người, Lạc Đại phu nhân ngồi dưới bóng cây, Trần di nương đang cúi đầu quỳ bên cạnh, gương mặt không vui.
"Nha, đại phu nhân, đây là thế nào?" Quá ma ma đi nhanh qua, tháng trước Trần di nương được chẩn ra có bầu, sao có thể hứng mặt trời? Đại phu nhân muốn làm sẩy hài tử trong bụng của nàng phải không ?
"Chuyện gì xảy ra?" Lạc Đại phu nhân thở phì phò hừ một tiếng: "Tiện nhân này, lại phái nha hoàn tới mời Bà đỡ Trương, muốn bà đi nhìn xem thai của nàng ổn không, nàng là thứ gì, sao xứng kêu Bà đỡ Trương qua? Bà đỡ Trương là đặc biệt chuẩn bị cho ta sinh, sao có thể đi xem cho nàng?"
"Đại phu nhân, ngàn vạn lần đừng giận, chẳng qua chỉ là kêu bà mụ tới xem một chút cho nàng thôi, không có chuyện gì." Quá ma ma cười thi lễ với Lạc Đại phu nhân một cái, khi ngẩng đầu lại đối mặt với bụng hơi nhô lên của Trần di nương kia, trong lòng buồn rầu, không biết khuyên thế nào Lạc Đại phu nhân mới bỏ qua cho Trần di nương.
"Cái gì mà không có chuyện gì? Bà đỡ Trương không phải mời chuyên cho ta dung sao ?" Lạc Đại phu nhân liếc Trần di nương, oán hận phun một bãi nước miếng: "Hết lần này tới lần khác có mấy người không biết phải trái, cho là mình có bầu, thì từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi! Ma ma, ngươi nói xem, chim sẻ kia thì là chim sẻ thôi, sao có thể biến thành phượng hoàng? Thật quá buồn cười!"
Quá ma ma gật đầu nói: "Sao lại không phải như vậy? Đại phu nhân cũng đừng so đo nhiều, cẩn thận tiểu thiếu gia trong bụng cũng không dễ chịu theo!"
"Tiện nhân kia, còn muốn đưa tay đến trong viện của ta!" Lạc Đại phu nhân thở phì phò mắng một câu: "Xem mặt mũi của ma ma, lần này ta bỏ qua cho ngươi, còn không mau cút cho ta, đừng có để cho ta thấy ngươi mà thêm tức giận!"
Quá ma ma nháy mắt với hai nha hoàn bên người Trần di nương, hai người vội vàng đỡ Trần di nương đứng lên, ảo não đi ra ngoài đi, Lạc Đại phu nhân nhìn bóng lưng Trần di nương, lại nhổ một bải nước miếng: "Phi phi phi, tiện nhân, nhìn thấy mà phiền lòng!"
"Đại phu nhân, ngài là chủ tử chính quy, cần gì phải cùng so đo với nàng ?" Quá ma ma vội vàng đỡ Lạc Đại phu nhân ngồi xuống, chỉ cảm thấy tay nàng nóng bỏng, hình như có hơi nóng: "Linh Lung, nhanh đi cầm khăn lông ướt đến cho đại phu nhân đắp, động can hỏa rồi này."
Sắc mặt cháy vàng, ánh mắt lõm vào thật sâu, nhìn dáng vẻ kia, quả thực có chút không tốt, trong lòng Quá ma ma âm thầm nói, Nhị tiểu thư bị người bắt đi, cả người đại phu nhân uể oải không ít.
Linh Lung cầm khan lau mặt lay tay cho Lạc Đại phu nhân, cùng Quá ma ma đặt nàng lên giường trúc: "Phu nhân, ngài lại nghỉ ngơi đi, ta đi kêu Bà đỡ Trương qua nhìn một chút."
Đây là mong muốn của Quá ma ma, bà gật đầu một cái: "Mau mau đi kêu Bà đỡ Trương tới, nhìn cho đại phu nhân một chút xem có vấn đề gì không."
Bà đỡ Trương ở trong viện Lạc Đại phu nhân, chuẩn bị cho bà một phòng biệt lập, không xa phòng của Lạc Đại phu nhân, chuẩn bị khi sinh có thể lập tức chạy tới. Mỗi ngày bà đều phải tới xem cho Lạc Đại phu nhân một chút, tính toán lúc nào chuyển dạ, không cần làm chuyện gì khác, hết sức dễ dàng.
"Lạc Đại phu nhân đây là thế nào?" Bà đỡ Trương đi tới, thấy dáng vẻ Lạc Đại phu nhân như vậy, cũng sợ nhảy lên: "Vừa nãy nghe bên ngoài ồn ào dữ dội, không biết xảy ra chuyện gì, sao đại phu nhân lại thành dáng vẻ như vậy?"
"Còn không phải là bị di nương kia làm tức giận?" Linh Lung hầm hừ bĩu môi một cái: "Bà đỡ Trương ngươi nhanh tới đây nhìn xem, phu nhân nhà chúng ta có gì đáng ngại không?"
Bà đỡ Trương đi tới, dán lỗ tai trên bụng Lạc Đại phu nhân lắng nghe, lại dùng tay đè nhẹ một cái, sắc mặt có vài phần ngưng trọng: "Ta giúp đại phu nhân bắt mạch xem sao."
"Thế nào đây?" Linh Lung thấy dáng vẻ kia của Bà đỡ Trương, trong lòng cũng hơi thấp thỏm: "Phu nhân nhà chúng ta không việc gì chứ?"
Bà đỡ Trương im lặng không lên tiếng, đặt ngón tay lên cổ tay Lạc Đại phu nhân, qua một lát, lại đổi tay, phản phản phục phục xem Mạch hai lần, lúc này mới đứng dậy: "Ta có lời nói với Lạc lão phu nhân."
Lạc Đại phu nhân vén chiếc khăn đang đắp trên mặt lên, trong đôi mắt là sợ hãi: "Bà đỡ Trương, không có chuyện gì chứ? Sao phải nói với mẹ chồng ta?"
Bà đỡ Trương cười khoát tay một cái: "Lạc Đại phu nhân đừng hoảng, ta chỉ là muốn nói với Lạc lão phu nhân tình huống mấy ngày nay của ngươi. Ngươi hãy nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ quá nhiều."
Quá ma ma thầm nghĩ trong lòng, Bà đỡ Trương này cũng thật là cơ trí, thấy mình ở trong viện Lạc Đại phu nhân, cũng biết là Lạc lão phu nhân muốn tới tìm bà rồi, nói chuyện cũng được, miễn được mình phải mở miệng nói xin bà đưa qua, cũng không khiến Lạc Đại phu nhân nghi ngờ.
Linh Lung đưa Bà đỡ Trương và Quá ma ma tới cửa, hơi bận tâm hỏi: "Phu nhân nhà chúng ta..."
Bà đỡ Trương thấp giọng nói: "Ngươi chăm sóc nàng cho tốt, nàng có thể sẽ ngụ sinh [sinh non]."
"Ngụ sinh?" Gương mặt Linh Lung trắng bệch, nắm thật chặt chiếc khăn trong tay: "Vậy cũng làm thế nào mới tốt?"
"Ngụ sinh hơi nguy hiểm, nhưng không ít phụ nhân chịu đựng nổi, ngươi đừng quá lo lắng, đừng để cho Lạc Đại phu nhân nhìn ra cái gì không đúng tới." Bà đỡ Trương vỗ bả vai Linh Lung một cái: "Hầu hạ người cho tốt đi."
"Ngụ sinh?" Quá ma ma dẫn Bà đỡ Trương đi về trước, vừa đi, vừa kinh ngạc hỏi: "Mấy ngày trước còn không thấy ngươi nói đại phu nhân có triệu chứng ngụ sinh?"
"Lạc Đại phu nhân sớm mấy ngày cũng còn được, nhưng gần đây lại tâm sự nặng nề, chỉ sợ sẽ không tốt. Hơn nữa, nàng có thể ngụ sinh không, không phải do Lạc lão phu nhân định đoạt sao ?" Bà đỡ Trương nhìn sang Quá ma ma: "Chưa chắc ma ma tới tìm ta, chỉ là thay thế Lạc lão phu nhân thăm Lạc Đại phu nhân ?"
Quá ma ma nở nụ cười: "Ngươi rất cơ trí, khó trách lão phu nhân nhà chúng ta tìm ngươi."
Bà đỡ Trương thở dài một cái: "Những chuyện này vốn là chuyện tổn âm, chẳng qua bảy năm trước ta bước xuống nước, không có cách nào lên bờ nữa, chỉ mong lão phu nhân nhà các ngươi tâm địa từ thiện chút, đừng có luôn là tới làm khó ta."
"Giờ cũng chỉ có một người này, còn những người kia... Các nàng đâu trị giá cho lão phu nhân nhà chúng ta làm khó? Bà đỡ Trương, ngươi là người khôn khéo, còn không nghĩ đến sao ?" Quá ma ma xuôi tay đi trước, trong lòng cười lạnh một trận, nhà mẹ Nhị phu nhân có phụ thân là một tiểu quan, nhưng cũng không thấy có bạc gì, tam phu nhân càng không cần phải nói —— cha nàng là phu tử trong thư viện, cổ hủ muốn chết, mẹ nàng khôn khéo hẹp hòi, một chút ép rương bạc cũng không cho, nếu không phải Tam gia thích nàng, làm sao Lạc Phủ lại cho nàng vào cửa!
Bà đỡ Trương nhìn phía trước, trong lòng trầm xuống mấy phần, trong địa bàn Lạc gia, bên trong lại không có vẻ hưng vượng, khí trời tháng bảy, mặt trời rực rỡ treo trên trời, lá cây trong vườn cũng ủ rũ xuống rồi, rũ xuống bên dưới, giãn không ra nữa. Từ từ đi theo Quá ma ma đi về phía trước, Bà đỡ Trương thật hy vọng con đường này đi không đến cùng, Lạc lão phu nhân tìm bà, chắc chắn không có chuyện tốt gì!
Năm đó Lạc lão phu nhân cũng là tìm mình đi như vậy, muốn mình hạ thủ giết chết tiên Lạc Đại phu nhân. Mình vững vàng nhớ lời mẹ dạy mình, ngàn vạn lần không thể táy máy tay chân, sau này sẽ gặp báo ứng, kiên định không chịu đồng ý. Nhưng thấy những đĩnh bạc sáng long lanh bày ở nơi đó, lại không qua được cửa ải kia —— con trai bệnh nặng, mắt thấy sẽ ăn sạch gốc gác trong nhà, còn không biết tiền thuốc lần tới ở đâu! Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này Bà đỡ Trương mới dạy Lạc lão phu nhân một phương pháp ——không phải mình động thủ là được, về phần phương pháp có cần không, còn không phải nhìn ý tứ Lạc lão phu nhân?
Sau khi Bà đỡ Trương về thì trong lòng lo lắng, rất sợ nghe Lạc Phủ truyền tới tin đại phu nhân qua đời, kết quả bà về nhà hôm trước, hôm sau lập tức nghe tin Lạc Đại phu nhân không qua được, xuôi tay đi về phía Tây rồi, chỉ để lại nữ nhi mới ra đời.
"Thật là đáng thương, con không có mẹ!" Những nhà hàng xóm đều than thở thay Lạc đại tiểu thư: " Lạc Đại lão gia kia nhất định muốn cưới người khác, nhìn hắn với tiểu thư Cao gia phố Đông kia đánh lửa nóng như vậy, chỉ sợ là không ngoài một năm sẽ cưới về nhà."
"Cao gia đó không phải thứ tốt gì, Lạc đại tiểu thư phải chịu khổ rồi!" Có người đồng tình lắc đầu: "Còn không biết có thể nuôi lớn không!"
Năm đó Bà đỡ Trương nghe những lời nghị luận kia, trong lòng hoang mang rối loạn đến khó chịu, mấy ngày liền đóng cửa thắp hương trước Bồ tát đọc vãng sinh chứ, chỉ hy vọng Lạc Đại phu nhân chết đi kia đi đầu thai chuyển thế sinh vào nhà tốt. Qua mấy năm như vậy, trí nhớ trước kia dần dần phai nhạt, nhưng lúc này đây Lạc lão phu nhân gọi bà tới đỡ đẻ cho vị Lạc Đại phu nhân này, bà chợt có một loại dự cảm bất thường, luôn cảm thấy Lạc lão phu nhân lại muốn ép bà đi làm những chuyện bà không muốn làm.
Sau bụi cây có mấy người, cây tram được ánh mặt trời chiếu tỏa sáng, trong tay cầm cây quạt đang mà quạt, như đang hóng mát ở đó. Thấy Quá ma ma mang Bà đỡ Trương qua, vài người đi theo mấy bước, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Bà đỡ Trương nữa, lúc này mới thở dài một cái.
"Nàng lại không để cho ngươi thấy Bà đỡ Trương? Cũng thật là lợi hại." Lạc Nhị Phu nhân nhìn Trần di nương ngồi trên băng đá một cái, trên mặt là thần sắc phiền muộn: "Chỉ sợ đã sớm đề phòng ngươi."
"Hừ, ngươi nghĩ rằng sẽ ta thật sự để cho Bà đỡ Trương kia táy máy tay chân?" Trần di nương lạnh lùng cười một tiếng: "Ta không có lòng dạ ác độc như vậy, chẳng qua là muốn nàng tức giận, không cho nàng thoải mái thôi. Nàng thấy ta phái người tìm Bà đỡ Trương, nhất định sẽ nghi thần nghi quỷ, cảm thấy ta muốn động tay chân, mấy ngày nay nàng sẽ ăn không ngon không ngủ ngon rồi."
Lạc Nhị Phu nhân trố mắt nghẹn họng nhìn Trần di nương, hơi không dám tin: "Ngươi cứ như vậy bỏ qua cho nàng?"
"Cái gì gọi là ta bỏ qua cho nàng? Đó gọi là không cần phải." Một tay Trần di nương nới cổ áo, một tay cầm cây quạt dùng sức phẩy phẩy gió: "Cho dù nàng chết, ta có thể có chỗ tốt gì? Chưa chắc có thể phù chính làm đại phu nhân? Ta xuất thân nô tỳ, mơ như vậy căn bản không cần, chỉ muốn chọc nàng giận, để cho nội tâm nàng không thoải mái, đoạn này thời gian bị giày vò chút là được."
"Ngươi nghĩ thông đấy." Lạc Nhị Phu nhân nắn vuốt y phục, trên mặt lộ ra nụ cười: "Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự muốn tìm Bà đỡ Trương hạ thủ."
Trần di nương nhìn Lạc Nhị Phu nhân một cái, phủi miệng không nói gì. Vị Nhị phu nhân này thật là ngu, còn muốn lấy mình làm thương hả? Cũng không tự nhìn trong gương, nàng ta dáng vẻ ngu xuẩn, đáng giá người ta tin tưởng ỷ lại? Nếu mình thật sự đi tìm Bà đỡ Trương, đại phu nhân mới tắt thở, chỉ sợ nàng sẽ đi đến chỗ lão phu nhân cáo mật.
Làm người tất nhiên sẽ bảo vệ mình, muôn ngàn lần không thể để nhược điểm rơi vào tay người khác, cho dù là có ý nghĩ như vậy, cũng chỉ có thể dằn xuống đáy lòng, không thể lộ ra chút gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.