Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 180: Thiếu niên liều chết bảo vệ




Xiêm y màu xanh lam nhạt giống như phe cánh khuyến khích, hoa hoa tác hưởng, bóng người thiếu niên lang cao ngất như hùng ưng bay lượn giữa trời, khỏe mạnh mà tuấn mỹ, tốc độ của hắn cũng rất nhanh, mới một cái chớp mắt đã chạy nhanh tới trước mặt Lưu tri phủ.
Một đám nha dịch há to mồm ngơ ngác nhìn thiếu niên như thiên thần giáng xuống từ trên trời kia, thấy hoa mắt, thì nghe vang lên bên tai có tiếng như tiếng giết heo: “Đừng bắt ta, đừng bắt ta!”
Lưu tri phủ đã bị Ca Lạp Nhĩ nắm cổ, kéo hắn lui về phía sau, tay hắn như móng vuốt lão ưng bấu thật chặt thịt béo trên cổ Lưu tri phủ, không dãn ra nửa phần, Lưu tri phủ giống như một con chó chết, bị hắn một hơi thở kéo ra ba bước.
“Đại nhân, đại nhân...” Bọn nha dịch kinh hoảng nhìn Lưu tri phủ, quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt, có mấy người làm nha dịch hai mươi năm rồi, lần đầu tiên mới gặp chuyện như vậy, Tri phủ đại nhân lại bị người ta bắt!
“Các ngươi chỉ cần tới, ta sẽ cho họ Lưu này làm khiên thịt.” Ca Lạp Nhĩ cười lạnh một tiếng, tay dùng thêm lực: “Lưu tri phủ, ngươi tới nếm thử mùi vị gậy gộc một chút, thế nào?”
Lưu tri phủ hoảng hốt khiếp sợ, một đôi tay run rẩy rẩy, không ngừng lay động: “Các ngươi, đừng, đừng, đừng tới đây! Trước tiên lui sau, lui về phía sau! Ngàn vạn lần đừng lộn xộn!” Trong lòng của hắn hết sức ảo não, sớm biết người Bắc Địch này không coi mình ra gì, còn không bằng mình ngồi trong phủ nha, phái mấy người tới là được, giờ thì hay rồi, mình bị người Bắc Địch này bắt, còn không biết sẽ đối phó mình thế nào.
Nghe nói người Bắc Địch vô cùng hung tàn, trên người có tính chó sói, chỉ sợ... Lưu tri phủ rùng mình một cái, không dám nghĩ xuống chút nữa.
Bọn nha dịch nghe lời, từ từ lui về phía sau mấy bước, có người nhìn dáng vẻ Lưu tri phủ mặt xám như tro tàn, lên tiếng an ủi hắn: “Đại nhân, ngươi chỉ cần trấn định, chúng ta về nha môn tìm mấy vị trí giả thảo luận thảo luận trước.”
Lưu tri phủ run run nói: “Trở về mấy người là được, những người còn lại ở lại.”
Hắn thật không dám để cho thủ hạ nha dịch đi hết, vạn nhất người Bắc Địch này phát động đến, dù sao phải có mấy người có thể giữ được mình. Lúc này Lưu tri phủ rất sợ, trên trán mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu tử đều phải rơi xuống.
Liên Kiều thừa dịp xô đẩy đi đến Thúy Diệp Trà Trang, từ trong phòng hậu viện lấy cung khảm sừng và mấy mũi tên của Ca Lạp Nhĩ ra, chạy tới cửa thật nhanh, đứng ơi đó, cầm lấy Cung lắp tên, học giọng Ca Lạp Nhĩ, uy phong lẫm liệt nói: “Các ngươi cũng đi đi, nhiều người như vậy bao vây ở cửa Trà Trang chúng ta, chúng ta không thể làm ăn!”
Mọi người thấy Liên Kiều kéo cung lên, bị dọa toàn thân run rẩy, rất nghe lời lui về phía sau mấy bước. Lưu tri phủ thấy lấy thủ hạ rút đi, trong lòng rất cuống cuồng, vội vàng kêu: “Không cho đi, ai cũng không cho đi!”
“Không cho đi?” Liên Kiều cười ha ha một tiếng, tiếng cười cởi mở khác thường, như muốn lay động những cây liễu hai bên đường: “Vậy bây giờ ta sẽ bắn mũi tên này lên gốc cây liễu kia, các ngươi nhìn cho rõ!”
Người bên dưới cây liễu “Hô” một tiếng chạy ra, tất cả mọi người rụt thân thể đứng ở một bên, rất sợ Liên Kiều bắn lệch, bắn tới trên người mình vậy thì không xong.
“Vèo “ một tiếng, mũi tên bay ra ngoài, chỉ thấy nó lao thẳng tới đích không có ngừng lại mà cắm vào trong thân cây liễu, chỉ còn dư lại đuôi tên màu trắng đang hơi rung rung. Mọi người không kìm lòng được khen ngợi: “Tài bắn cung của Liên Kiều cô nương thật giỏi! Hòa ra là nữ trung hào kiệt, lúc trước đã xem thường ngươi!”
Liên Kiều cười một tiếng, kéo căng Cung, nhắm ngay Lưu tri phủ: “Khốn khiếp, cẩu quan, ta bây giờ muốn bắn ngươi!”
Trước mắt Lưu tri phủ biến thành màu đen một trận, giùng giằng kêu một câu: “Giết người là phạm pháp đấy!”
“Ta không phải giết người, ta đang giết chó, một con chó không có lương tâm!” Liên Kiều nhắm Cung ngay hắn: “Cẩu quan, bổn cô nương sẽ không giết ngươi, bổn cô nương bắn mù ánh mắt của ngươi trước lại nói!”
Lưu tri phủ trợn trắng mắt, cả người mềm nhũn dựa vào trên người Ca Lạp Nhĩ, dưới chân chảy ra một đường nước màu vàng nhạt.
“Nhé, Tri phủ đại nhân tiểu ngoài đường phố!” Người xem náo nhiệt kinh hô lên, người người hết sức phấn khởi.
Lưu tri phủ tới Hoa Dương mới một năm, cũng không biết chiếm bao nhiêu bạc từ các nhà giàu Hoa Dương, phố đông chỗ là Hoa Dương giàu có và đông đúc nhất, cũng là chỗ Lưu tri phủ nghiền ép nặng nhất, mọi người sớm đã giận mà không dám nói, bây giờ thấy hắn bị Liên Kiều dọa sợ đến tè trong quần, người người cảm thấy hả giận.
Một bọn nha dịch thấy bộ dáng kia của Lưu tri phủ, mọi người thương lượng một chút, chắp tay với Tương Nghi: “Lạc tiểu thư, chúng ta cũng không phải cố ý muốn làm khó ngươi, chẳng qua là Tri phủ đại nhân có lệnh, chúng ta cũng không dám không nghe theo.”
Nghe nói sau lưng Lạc tiểu thư này có quý nhân, bọn họ là người dân thường, rất vất vả mới kiếm chén cơm ăn của quan gia, sao có thể đắc tội Tương Nghi ném chén cơm? Mọi người quyết định, từng cái dời bước chân về nhà mình, quay đầu nhìn Lưu tri phủ nằm trên đất như bùn nát, trong lòng khinh bỉ, Lưu tri phủ này cũng thật là không tự lượng sức, lại không biết tra xem phía sau Lạc tiểu thư đến tột cùng là ai, đã muốn hạ thủ với nàng.
Thật ra thì Lưu tri phủ rất oan uổng.
Trước khi hắn hạ thủ đã từng hỏi sư phụ và sai nha trong phủ nha nghe ngóng thân thế Tương Nghi, nhưng bởi vì lối ăn của hắn khó coi, ôm bạc quá chặt chẽ, một phân bạc cũng không chịu phân ra cho thủ hạ, mọi người cũng không muốn hắn tốt, còn có muốn làm ở Hoa Dương thêm tám năm, một lòng muốn kéo hắn xuống vị trí Tri phủ, nhìn thấy hắn khả năng không đi lên, đã sớm thông đồng với người trong phủ, muốn để cho Tri phủ đại nhân ra một chỗ hở lớn, mình thừa dịp tốt đi lên.
Lưu tri phủ biết Tương Nghi, chỉ là một nữ cô nhi có tiền, bởi vì đến mẹ lưu lại một số của hồi môn lớn, nàng mới có thể có tiền vốn như thế.”Thất phòng Tiền gia Hoa Dương là Ngoại Tổ nàng, nhưng giờ phòng chính cũng không thể coi là cái gì, huống chi là phòng thứ bảy, quan hệ kia cũng từ từ xa không ít.”
Được những lời này, Lưu tri phủ mới hạ thủ với Tương Nghi, kế hoạch của hắn vốn là cho Tương Nghi cái tội phản quốc, sau đó dựa theo luật lệ, tịch thu gia sản phạm nhân, lúc đi thăm dò cửa hàng của nàng, lừa gạt tiếp một cái về thành của mình, còn lại mấy cái đấu giá công khai, liên lạc với khách hàng trong tối, ăn hoa hồng, cũng có thể kiếm hết mấy chục ngàn lượng bạc.
Vườn trà Thúy Diệp, chính là Cây rụng tiền, giờ trà trong vườn là cây trà ba bốn năm, đầu mùa xuân hàng năm, không biết có bao nhiêu khách uống trà đứng xếp hàng muốn tới vườn trà Thúy Diệp mua trà. Lưu tri phủ vốn chỉ muốn dùng giá thấp mua vườn trà Thúy Diệp, đến lúc đó cũng là để lại cho con cháu một khoản tài sản, thật không nghĩ đến gặp xương cứng, người Bắc Địch kia lại bắt mình.
Lúc hắn thanh tỉnh lại, phát hiện mình bị giam ở trong một gian phòng.
Trong phòng cũng chỉnh tề không chút tạp chất, không giống như là phòng chứa củi, Lưu tri phủ gõ cửa sổ một cái, cất giọng kêu một câu, thì nghe giọng ồm ồm của thiếu niên Bắc Địch bên ngoài vang lên: “Im miệng!”
Bên cạnh có tiếng cười duyên: “Ca Lạp Nhĩ, thả hắn ra...”
Lưu tri phủ cơ hồ muốn khóc ròng ròng, lấy tay vỗ cửa sổ nói: “Mau mau thả bản phủ đi ra ngoài! Nếu chậm, cẩn thận này Trà Trang Thúy Diệp các ngươi đều phải bị tội!”
“Ca Lạp Nhĩ, ngươi đừng trợn mắt với ta, ta là nói thả cẩu quan này ra, để cho hắn làm mục tiêu cho chúng ta, trói trên tàng cây, trên đầu để một quả lê, xem ai có thể dùng một mũi tên bổ quả lê ra thành hai nửa?” Liên Kiều thấy thần sắc Ca Lạp Nhĩ tức giận bất bình, sung sướng cười khanh khách: “Như thế nào đây? Ngươi có dám theo so với ta hay không?”
Hai chân Lưu tri phủ mềm nhũn, theo tường trượt xuống, toàn thân phát run.
Người Trà Trang Thúy Diệp Này sao lại phách lối như vậy? Trong đầu Lưu tri phủ choáng váng, hắn dùng tay đè trán nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên trong lòng mơ mơ hồ hồ lại có ý nghĩ, chẳng lẽ phía sau Lạc tiểu thư này thật sự có người? Nếu không sao người dưới tay của nàng lại không kiêng kỵ như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không biết, bắt cóc mệnh quan triều đình là tội chết?
Một tay hắn bắt được vạt áo, tâm nhảy dồn dập, chỉ hy vọng phu nhân nhà mình mau mau đi tới chỗ Vệ đại nhân chính sử ty nhờ giúp đỡ, để cho nàng vội vàng mời cứu binh tới thu thập tiểu tiện nhân họ lạc này.
Lưu tri phủ ở Trà Trang Thúy Diệp bảy ngày, mỗi ngày đều có người đưa cơm tốt thức ăn ngon tới, cũng không bạc đãi hắn, chỉ là không có người nói chuyện với hắn, trong lòng Lưu tri ph lo lắngủ, không biết tiếp đó sẽ phát triển thế nào, sợ hơn nữa thiếu niên Bắc Địch kia xông tới, một đao cho hắn kết quả, suy nghĩ đến chuyện này, toàn thân Lưu tri phủ run rẩy, mỗi đêm ngủ cũng không khép ánh mắt được, một mực chịu đựng đến đêm khuya mới có thể ngủ yên.
Đến ngày thứ chín, thì nghe thấy bên ngoài viện bên có từng trận tiếng bước chân, Lưu tri phủ lóng tai lắng nghe, hình như tới không ít người, trong lòng vui mừng, thoạt nhìn là có người tới cứu hắn, có phải bắt được họ Lạc kia không?
Cửa bị mở ra, ánh nắng màu vàng chiếu vào, Lưu tri phủ hé mắt, chỉ thấy thiếu niên Bắc Địch kia đứngcạnh cửa, đôi mắt khinh thường nhìn hắn: “Mau mau đi ra!”
Hóa ra cũng không có cứu binh tới, trong lòng Lưu tri phủ như đưa đám, nơm nớp lo sợ đưa chân đi ra ngoài, lại thấy trong sân có đầy binh sĩ và quan sai, như là chúng tinh củng nguyệt đưa một vị đại nhân tới.
“Tổng đốc Đại nhân!” Lưu tri phủ vui mừng quá đỗi, hắn có tài đức gì, lại để cho tổng đốc đại nhân tự mình tới cứu hắn! Hắn khóc ròng ròng chạy qua: “ tổng đốc Đại nhân, chủ Trà Trang Thúy Diệp này Lạc Tương Nghi ý đồ mưu nghịch, thông đồng với nước ngoài, cấu kết với mật thám Bắc Địch...”
Lời còn chưa nói hết, trên người đã bị đá một cước nặng nề: “Ngốc nghếch, ngươi rốt cuộc là làm quan thế nào?”
Lưu tri phủ bị Tề tổng Đốc đá một cước quỳ sụp xuống đất, ngẩng đầu lên, thấy mặt Tề tổng Đốc đầy vẻ giận dữ, không giải thích được: “Tổng đốc Đại nhân...”
Lúc hắn nhận điều lệnh tới Hoa Dương nhậm chức, đầu tiên đã đi phủ Tổng đốc bái phỏng Tề tổng Đốc, lúc này mới mang gia quyến tới Hoa Dương nhậm chức. Dù sao Tề tổng Đốc là quan lớn nhất bên Lưỡng Hồ này, tương đương với hoàng đế miệt vườn nơi này, nịnh hót hắn tự nhiên là không sai. Vốn tưởng rằng Tề tổng Đốc là nhìn thấy mình đưa phần hậu lễ kia mới tới vớt hắn, không nghĩ tới Tề tổng Đốc vừa gặp mặt đã đạp hắn một cước, đây là chuyện gì xảy ravậy?
Tương Nghi cười yêu kiều đi ra từ dưới tàng cây hoa lê: “Tề tổng Đốc, xin bớt giận, Lưu tri phủ chỉ là ưa thích uống trà, mấy ngày nay tới Trà Trang Thúy Diệp của ta đây phẩm trà ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.