Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 31: Ba hợp một




Long Kiểu Nguyệt không biết như thế nào, ý nghĩ hỗn loạn, ngược lại lâu lắm rồi mới nằm mộng.
Trong giấc mộng này, Tần Cúc Cự nhớ lại quãng thời gian khi làm Tần Cúc Cự, khi đó nàng vẫn là "thẳng nữ", thẳng còn hơn cột điện, đi trên đường thế nhưng gặp một soái ca đặc biệt đẹp trai.
Soái ca kia thật sự đẹp trai, mặt mày tiêu sái, kiểu tóc rất ngầu, một thân tây trang màu đen được tuổi xuân trẻ trung làm nổi bật. Soái ca kia cùng nàng gặp thoáng qua, hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Tần Cúc Cự mang đôi mắt thâm quầng do trường kỳ thức đêm chạy theo bản thảo, đeo cặp kính đen, quay đầu nhìn tuấn nam trên mặt tự mang ánh sáng nhu hoà, trong mắt loé lên quang mang hoa si lấp lánh "trời ạ đẹp trai quá, thích quá, có nên đi xin số điện thoại không đây."
Tuấn nam đã quay đầu nhìn nàng, trong con ngươi đen hiện lên ảnh ngược ánh mắt mê trai của Tần Cúc Cự, chậm rãi nhíu mi.
Một cỗ sát khí đáng sợ từ trong mắt hắn mãnh liệt tràn ra, toàn bộ thế giới bắt đầu thiên toàn địa chuyển, bốn phía bắt đầu sụp đổ, một mảnh tối đen như mực, tuấn nam kia như quỷ mị nhẹ nhàng lại đây, dí sát vào trước mặt nàng, ngón tay dừng trên mặt nàng, lạnh lẽo khát máu nói: "Long Kiểu Nguyệt, Bắc Lăng Thành ta nhất định sẽ thiên đao vạn quả bầm thây vạn đoạn, ngũ mã phanh thây, nghiền xương cốt ngươi thành tro, cho ngươi hối hận đã đến thế giới này......"
Tần Cúc Cự giật mình. Mẹ nó! Hắn là Bắc Lăng Thành! Ta nói mà, đầu năm nay ai còn đm nó trên mặt bừng bừng toả sáng như thế, nguyên lai là nam chủ đáng sợ!
Nam chủ ca! Không phải ngươi đã ở Tây Bắc Tề Vân phỉ ăn ngon uống ngọt, mở ra cuộc sống trung lưu toàn dân rồi sao! Ngươi chui loạn vào mộng cảnh của ta tìm cảm giác tồn tại như thế thật sự coi được không hả?!
Trong tay Bắc Lăng Thành không biết khi nào thì lấy ra một thanh kiếm loè loè sáng, hắn giương đôi mắt cuồng loạn, hướng nàng cười điên cuồng: "Ngươi trăm phương ngàn kế muốn trừ bỏ ta, nay lại hại chết Bạch Lộ mà ta yêu. Ngươi ngàn tính vạn tính, hẳn cũng không tính đến ngược lại sẽ chết ở trên tay ta phải không?"
Tần Cúc Cự cắn răng một cái, nâng tay lên đẩy hắn ra: "Chết chết em gái ngươi chết thì có!"
Trong nháy mắt nàng chạm được Bắc Lăng Thành, cảnh tượng bốn phía lại biến ảo. Ma tôn thân thiết ngồi trên chiếc ghế bằng thanh trúc trước mặt nàng, chỉ lo lắc lắc bình máu trong tay, thản nhiên tự đắc dùng ngữ khí mê hoặc chậm rãi nói: "Nếu ngươi giết Trầm Vọng Sơn, bản tôn sẽ phong ngươi là Thánh nữ ma tộc, mang ngươi đi hưởng tư vị ở trên vạn người, thế nào?"
Tần Cúc Cự phát hiện mình đang quỳ trên mặt đất, trên chiếc giường lạnh lẽo bằng trúc, gió lạnh nổi lên bốn phía, nhìn ra là Thanh Nhã Hiên trên Tiên Xu phong của Trường Lưu.
Nàng đầy mặt nịnh nọt nâng đầu, nhìn ma tôn, chân chó cười nói: "Thánh nữ cái đại gia nhà ngươi, mau cút!"
Ma tôn ngẩn ra, nâng chân liền muốn đá nàng. Một cước nhằm thẳng vào tim bị Tần Cúc Cự làm một thế cá chép lật người lăn lộn né qua, Tần Cúc Cự vui sướng nói: "Ngươi không đá trúng được ta ~"
Ta nhưng là Tần Cúc Cự biết được tình tiết vở kịch, cách thức ngươi đá người trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] ta đã viết đi viết lại một ngàn tám trăm lần rồi, có thể đổi gì đó mới chút được không?
Tần Cúc Cự lăn một vòng, lại đột nhiên đập vào một mặt vách tường vô hình. Ma tôn đứng dậy dừng trước mặt nàng, vuốt ve má nàng, âm trầm cười nói: "Khuôn mặt da thịt mịn thịt mềm thế này, cầm da của ngươi làm đèn lồng vừa đẹp."
Tần Cúc Cự chấn động, bàn tay đang tóm lấy hai tay ma tôn liền bắt đầu giãy dụa né tránh.
Nói đến cũng lạ, ma tôn này cao gầy tuấn dật, như thế nào hai tay lại nhỏ nhắn khéo léo thế, sờ lên còn có chút cảm giác có da có thịt, thật sự thoải mái.
Bên cạnh có người cấp bách hô tên Long Kiểu Nguyệt, thanh âm mềm mềm nhu nhu mà dẫn theo một tia kinh hoảng vội vàng, thậm chí có chứa lệ.
Tần Cúc Cự thầm nhủ, là ai vô đạo đức quấy nhiễu giấc thanh mộng của người ta thế nhỉ.
Thanh âm la tên Long Kiểu Nguyệt vẫn bồi hồi bên tai, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Cúc Cự đột nhiên rùng mình, rồi mới chậm rãi mở mắt.
Trước mắt là hai luồng ánh sáng màu xanh nho nhỏ, giống như hai đôi mắt quỷ sâm sâm, phiêu phù giữa không trung, nhìn chằm chằm nàng.
Long Kiểu Nguyệt bị cảnh tượng đột ngột này doạ chấn kinh ngây dại, nửa ngày mới phản ứng. Một đoàn lôi quang theo ngón tay nàng đột nhiên nổ tung, giống một đầu bạch long nho nhỏ xoay quanh trên tay nàng.
Cặp quỷ nhãn sâm sâm kia cũng bị doạ một cái, lùi ra sau hai bước.
Bên cạnh đột nhiên có một thân thể nho nhỏ nhào vào lòng nàng, Long Kiểu Nguyệt cúi đầu nhìn, một khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái nước mắt như mưa đang nhìn nàng, mang theo nét vui mừng thật lòng phát ra từ phế phủ, giống như vừa sống sót sau đại nạn, vòng tay ôm cổ nàng khóc oà: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Thật tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh!"
Nàng run rẩy hai tay, cúi đầu chôn trong lòng Long Kiểu Nguyệt, nhỏ giọng khóc. Long Kiểu Nguyệt xem nàng như vậy, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu nàng, thấp giọng dịu dàng an ủi: "Không có việc gì, tỷ tỷ mệnh lớn, ngươi đừng khóc nữa."
Kỳ thật không cần nương lôi quang, bộ dáng của sơn động bốn phía Long Kiểu Nguyệt cũng đại khái thấy rõ ràng. Đây là một sơn động vuông bốn hướng, bốn mặt đều là thạch bích. Bất đồng với địa phương mà các nàng ở lúc trước, sơn động này diện tích trống trải, bên trong còn bày vài cái bàn, bên cạnh có vài hạt giao châu toả sáng đặt trên bấc đèn trong sơn động, phát ra ánh sáng lung linh, chiếu sáng vách tường bốn phía.
Có một nữ yêu quái ngồi ngay ngắn trước bàn, đối diện với một tấm gương, dùng mười ngón tay xuyên qua, chậm rãi chải tóc.
Sở dĩ nói ả là yêu quái, thứ nhất là vì Tần Cúc Cự không tin thời đại này còn có người sống trong hang động trên núi. Căn phòng vuông vức dưới chân núi này, không có cửa ra hay cửa vào, bốn phía đều là thạch bích bị mài bóng loáng. Tần Cúc Cự không tin có người có thể ở trong sơn động này không ăn không uống, ngẩn người đến nỗi tóc dài như thế.
Thứ hai là vì nữ yêu quái này đưa lưng về phía hai nàng, hoàn toàn không chút kinh ngạc trước hai đoàn ma trơi đối diện, cùng hai vị khách không mời mà đến, vẫn chuyên chú chải đầu. Một đầu tóc đen dài đến mắt cá chân ả, thậm chí phủ trên mặt đất, ả cũng không chút nào để ý, bộ dáng theo kiểu cho dù trời sụp đất nứt cũng không quan trọng bằng việc ta chải đầu. Long Kiểu Nguyệt không khỏi thầm bội phục một tiếng "định lực quá tốt".
Hai luồng quỷ hoả lục sắc trôi nổi phiêu phù giữa không trung ở trước mặt, Long Kiểu Nguyệt vung tay lên, lôi quang trên đầu ngón tay chợt vang, chúng nó liền như chuột gặp mèo, vèo cái phi ra xa.
Nữ yêu quái đang chải tóc ở bên kia không quay đầu, vẫn như trước ngồi chải tóc. Long Kiểu Nguyệt cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lê hoa đái vũ trong lòng, thấp giọng hỏi: "Đây là tên yêu quái có móng tay dài còn đánh sơn bóng đó hả?"
Tiểu công chúa do dự, gật gật đầu.
Hai luồng ma trơi bị lôi quang trên tay Long Kiểu Nguyệt doạ, vội vàng vọt tới sau lưng nữ yêu quái. Nữ yêu quái rốt cục dừng tay, đứng lên.
Long Kiểu Nguyệt nghĩ về quỷ quái được miêu tả trong tiểu thuyết, nàng đoán đợi lát nữa nữ yêu quái tóc đen này quay đầu lại, chắc chắn phía trước vẫn là tóc, khẳng định ả ta không có mặt.
Long Kiểu Nguyệt đã chuẩn bị tốt tinh thần bị doạ, nhưng đợi đến khi ả kia chầm chậm quay đầu, ngược lại làm cho Long Kiểu Nguyệt thất vọng nho nhỏ một phen. Ả không chỉ có mặt, mà còn là gương mặt của một thiếu phụ tuổi thanh xuân, hoa dung nguyệt mạo.
Long Kiểu Nguyệt nhướn nhướn mày, thiếu phụ kia một bàn tay kéo mái tóc đen, đi tới chỗ hai người đang co mình trong góc.
Bạch Lộ khẽ cắn môi, đứng lên từ trong lòng nàng, giang hai cánh tay che trước mặt Long Kiểu Nguyệt: "Ngươi đừng làm tổn thương tỷ tỷ!"
Trận thế kia của nàng rất có ý vị phấn đấu quên mình, đôi mắt hạnh trừng to, rõ ràng vẫn là bộ dáng mềm mại đáng yêu, lại rất có khí thế cùng nữ yêu quái kia liều mạng.
Nữ yêu quái kia chỉ liếc nàng một cái, vung tay áo. Tiểu công chúa lập tức bị một trận gió vô hình ném qua một bên, lại vẫn muốn quật cường đứng dậy.
Thiếu phụ nữ yêu nhìn tiểu công chúa thần sắc quật cường, nhíu mày nói: "Thật không hiểu vì sao mỗi khi nhìn đến khuôn mặt này của ngươi, trong lòng ta lại mạc danh kỳ diệu bốc lên một ngọn lửa."
Nhìn tiểu công chúa ngẩn ra, Long Kiểu Nguyệt chỉ thầm gật đầu mãnh liệt trong lòng. Trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], trừ nguyên bản fans lớn số một Bạch Chỉ của Bắc Lăng Thành do yêu ai yêu cả đường đi, thưởng thức Hạ Nhược Hoa ra, thì toàn bộ nữ phối khác đều hận nàng tận xương.
Dù sao trong truyện, tiểu công chúa là tình yêu của tất cả nam nhân, kẻ mẹ nó cướp đi tình yêu của tất cả nam nhân trong thiên hạ, có thể không làm cho nữ nhân khác ghen tị nổi điên sao? Cho nên vị thiếu phụ nữ yêu này, cảm giác của ngươi thực chính xác, ngọn lửa vô danh của ngươi kỳ thật rất có lí do.
Thiếu phụ nữ yêu thấy tiểu công chúa không giãy dụa, tạm thời buông nàng xuống, đi đến trước mặt Long Kiểu Nguyệt. Ả dùng một tay bắt lấy cằm Long Kiểu Nguyệt: "[Cửu thiên dẫn lôi quyết] của Long Đình? A, ta mấy ngày nay vận khí thật ra không tệ, thế nhưng đồng thời bắt được hai nhân vật trọng yếu, ngươi huỷ Chung Võ sơn của ta, món nợ này định tính thế nào?"
Tiểu công chúa kinh ngạc nhìn nàng, nửa ngày sau mới nghẹn lời nói: "Tỷ tỷ, Long Đình?"
Thiếu phụ nữ yêu khanh khách cười rộ lên, vỗ về da mặt Long Kiểu Nguyệt, chỉ ôn ôn nhu nhu hỏi: "Nếu đem ngươi cùng tiểu công chúa này hiến cho ma tôn, ma tôn tất nhiên sẽ thật cao hứng. Không biết hắn sẽ ban gì cho ta đây ~"
Moá! Xin hỏi vị thiếu phụ này, ngươi nói ngươi muốn đem đôi ta hiến cho ai cơ?
Thiếu phụ còn đang si mê trong huyễn tưởng, trong miệng còn lẩm bẩm: "Cho dù là chỉ còn lại trái tim hoặc tay chân, ăn vào có lẽ hương vị cũng cực tuyệt. Tiểu thư dòng chính của đệ nhất chính phái của thiên hạ hoàng đô, còn có tiểu công chúa của nhân hoàng tộc, tư vị kia........"
Nghe mấy lời lẩm bẩm phiêu phiêu dục tiên của thiếu phụ, Long Kiểu Nguyệt kinh ngạc không thôi, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Thiếu phụ tỷ, mời ngươi đánh tiếng hỏi thăm trước đi, Long Kiểu Nguyệt ta là gian tế hàng đầu do ma tôn nhà ngươi bồi dưỡng, ngươi bắt ta còn chưa tính, nhưng ngươi lại muốn bắt tiểu công chúa cho ma tôn, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ nha ~
Ngươi có biết tiểu công chúa là ai không? Đó nhưng là khắc tinh số một của chủ tử ma tôn nhà ngươi đó! Ở trong nguyên tác [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], chủ tử ma tôn nhà ngươi chính là nam phụ ấm áp hàng đầu đó, cuối cùng vẫn cam tâm tình nguyện đổi hồn cho nữ chủ, là nam phụ số ba [rất ngu ngốc] ở trên núi Côn Luân đạt được một câu "xxx ta vĩnh viễn sẽ không quên ngươi" của nữ chủ, thế là đủ không uổng tình si một đời! Ngươi cũng dám bắt nữ chủ biếu ma tôn, xin hỏi thiếu phụ ngươi là ngại mệnh của mình quá dài hả?
Long Kiểu Nguyệt đã bình tĩnh xuống, trên khoé môi treo một tia tiếu ý mỉa mai như đã nhìn thấu trần thế, bình tĩnh nhìn nữ yêu quái ở trước mặt đang trầm mê trong một tương lai tươi đẹp không thể tự kiềm chế.
Hai mắt này của bản Cúc Cự, đã nhìn thấu nhiều lắm!
Thiếu phụ nữ yêu còn chìm đắm trong giấc mộng tươi đẹp thăng quan tiến tước, thăng chức tăng lương. Một bàn tay tráng kiện giống như một gốc cây thô tiến vào, ngay sau đó, cái tay kia nâng lên mặt tường đá, chủ nhân của cánh tay giống như một thụ nhân vặn vẹo mà quỷ dị, đem mặt tường đá kia khiêng lên vai.
Yêu quái kia mặt mũi vuông vức, phía trên không có mắt, cũng không có miệng, giống như có ai đùa dai ở trên mặt hắn chụp vào hai cái túi to màu nâu. Nhưng thật ra hai lỗ tai to thần kỳ, thõng xuống hai bên đầu.
Long Kiểu Nguyệt mắt thấy hắn theo thói quen mang mặt tường đá kia khiêng lên vai, không khỏi đã đại khái xác định được thân phận của hắn.
Xem ra đây là một đầu Bàn Sơn Quỷ, chậc chậc, đây chính là giống quý hiếm may mắn còn tồn tại không nhiều lắm từ sau khi đạo nhân phi thăng thời Thái Cổ đó nha!
Mặt của đầu Bàn Sơn Quỷ kia căn bản không phải mặt, giống một tấm ván gỗ màu nâu. Thiếu phụ nữ yêu vừa rồi còn muốn hỏi Long Kiểu Nguyệt vì sao bình tĩnh như thế, nhưng sau khi thấy Bàn Sơn Quỷ tiến vào, vội vàng dời bàn tay từ trên mặt nàng tránh ra, cung kính khom người với thách bích: "Ma tôn điện hạ, thiếp thân hôm nay muốn hiến bảo cho ma tôn, mong ma tôn vui lòng nhận cho."
Xem ra Bàn Sơn Quỷ này khẳng định là sứ giả mở đường cho ma tôn.
Long Kiểu Nguyệt trong lòng thầm hô, chủ tử mau tới cứu ta, tiểu đệ ta bị người đánh này! Nhưng trên mặt nàng vẫn tiếp tục duy trì nụ cười mỉm thần bí, nàng ngược lại muốn nhìn xem lát nữa thiếu phụ nữ yêu sẽ rơi vào kết cục gì.
Khuôn mặt như hoa như ngọc của ma tôn không chút biểu tình, chỉ liếc mắt nhìn thiếu phụ nữ yêu tóc dài kia một cái, dẫn theo một tia hàn ý: "Nếu trân bảo trong miệng ngươi không tốt như lời ngươi nói, vậy thì cơn giận của bản tôn cũng không phải thứ ngươi có thể gánh vác được."
Nói xong, ánh mắt ma tôn liền rơi xuống phía Long Kiểu Nguyệt.
Thiếu phụ kia vẻ mặt si mê nhìn ma tôn, ả vuốt ve mái tóc dài trước ngực: "Thiếp thân bắt được các nàng đã phải bỏ rất nhiều khí lực, hai nha đầu này một là tiểu công chúa của nhân hoàng tộc, một là tiểu thư của Long Đình, căn cốt của các nàng......"
Ánh mắt ma tôn dừng trên người Long Kiểu Nguyệt, chớp cũng không chớp liền lạnh nhạt nói: "Để bản tôn chính mình xem."
Thiếu phụ yêu quái kia liền đình chỉ màn lải nhải nịnh nọt, chỉ ngậm miệng cung kính đi theo phía sau ma tôn.
Ma tôn đi tới, một thân hắc y cùng màn đêm tăm tối biến hắn như quỷ mị. Nhìn vẻ mặt "biểu ca cứu ta" của Long Kiểu Nguyệt, hắn sờ sờ cằm, như thể buồn cười, hắng giọng, từ lỗ mũi hừ một tiếng, hết sức hèn mọn nói: "Ngươi như thế nào lại bị bắt được?"
Thiếu phụ yêu quái nhìn xem Long Kiểu Nguyệt, lại nhìn ma tôn, có phần không hiểu.
Long Kiểu Nguyệt vừa định lẩm bẩm hai tiếng, nhưng nhớ tới tiểu công chúa còn ở bên cạnh, không muốn để bại lộ thân phận, chỉ phải phẫn hận nói: "Ai cần ngươi lo?"
Ma tôn không nhìn nàng, ngược lại bay tới bên cạnh tiểu loli Bạch Lộ té ngã trên mặt đất, nửa chống đỡ thân thể.
Đến đây đến đây!!!! Một màn kinh hồng thoáng gặp gỡ của nam tam và nữ chủ, làm hắn si tâm bất hối cuồng dại!
Tuy cảnh tượng này có điểm khó coi, bốn phía quỷ hoả sâm sâm, lại có một thiếu phụ nữ yêu có tật yêu tóc cùng Long Kiểu Nguyệt làm bối cảnh, nhưng hết thảy khó khăn nho nhỏ này, sao có thể ngăn cản được quang hoàn thánh khiết vô ngần sáng ngời chọc mù mắt người ta trên đầu nữ chủ kia chứ!
Long Kiểu Nguyệt vực lên khí lực, kích động nhìn cảnh tượng ma tôn sơ ngộ tiểu công chúa nên kinh diễm chói loá đến mức nào, thiếu phụ nữ yêu đi đến trước mặt nàng, cũng theo ánh mắt nàng nhìn qua, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Ngươi đang nhìn gì thế?"
Mắt thấy một đôi móng tay màu đỏ tươi thật dài quơ quơ trước da mặt mình, nàng lại lập tức rụt trở về: "Không nhìn gì cả."
Ma tôn hất hắc sắc trường bào, đi đến trước mặt tiểu loli công chúa. Dưới ánh sáng lấp lánh của giao châu, hắn cúi người, đánh giá cẩn thận tiểu công chúa trước mặt.
Trên mặt Bạch Lộ vừa là bụi vừa là vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vô cùng mịn màng nay bịt kín một tầng bụi, chỉ lộ ra một đôi mắt đen to tròn ướt sũng. Nàng cũng ngửa đầu, vừa sợ hãi lại hiếu kỳ nhìn trương dung nhan hoa dung nguyệt mạo và đôi nhãn tình hoả hồng tà mị như hoả của ma tôn.
Nhìn nửa ngày, nàng mới hỏi: "Ca ca, ngươi muốn ăn ta và tỷ tỷ sao?"
Long Kiểu Nguyệt và thiếu phụ nhất tề sửng sốt. Tuy lời này thực phù hợp vấn đề mà một hài tử nên hỏi, nhưng dưới cảnh tượng nghiêm túc thế này, nói ra được những lời ngây thơ như thế, ngược lại làm cho hai vị diễn viên quần chúng cảm thấy có chút như diễn.
Ma tôn vươn tay đến, những ngón tay sạch sẽ trắng nõn như ngọc lướt qua khuôn mặt nàng, dừng lại trên mắt nàng, kèm với vẻ tà mị quyến cuồng, hàm chứa một phần ý cười trên mặt: "Thông minh."
Thông minh cái rắm ý!
Đây vốn là màn sao Hoả đụng Trái Đất, mới gặp mà như đã bao năm, yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ, không phải vừa thấy tiểu Hoa Hoa mà ngươi yêu bị thương liền sẽ ngắt đầu thiếu phụ nữ yêu đã dám cả gan tổn thương tiểu Hoa Hoa sao!
Bạch Lộ tiểu công chúa cũng nhìn hắn, ma tôn trừ một đôi hồng nhãn tà mị quyến cuồng huyễn khốc nổ trời ra, mặt khác cũng là một mỹ nam tử, nàng thật ra cũng không quá sợ hắn.
Nghe hắn nói muốn ăn nàng và Long tỷ tỷ, tiểu Bạch Lộ công chúa mắt rưng rưng, đôi mắt đen ướt sũng to tròn như sắp chảy ra nước, chỉ thương tâm hỏi: "Vậy chỉ ăn ta, đừng ăn tỷ tỷ kia được không?"
Giờ khắc này, nếu Long Kiểu Nguyệt đứng, tất nhiên sẽ bị một loạt quang hoàn thiện lương đơn thuần nhu nhược khả ái vô tội của nữ chủ mãnh liệt bộc phát ra chấn cho phải lui lại vài bước.
Vì cái gì! Vì cái gì trong truyện lại nhiều người yêu nữ chủ đến thế? Chính là bởi vì nàng cho dù xem hết nhân tâm hiểm ác phàm thế, cho dù nàng biết thế sự khó liệu, cũng vẫn nguyện ý đi tin tưởng người khác, cũng nguyện ý báo đáp, nguyện ý giúp đỡ! Loại phẩm đức này, ở trần thế hà khắc thật hiếm có! Loại tố chất này, ở trong một thế giới tàn khốc như [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] lại làm cho người ta kính nể cỡ nào!
Long Kiểu Nguyệt ôm ngực, nhìn tiểu công chúa vẻ mặt thương tâm lại kiên định ở xa xa, tại hạ thua!
Bàn tay ma tôn rơi xuống trên mắt nàng, lông mi ướt sũng thật dài giống như cánh bướm phớt qua lòng bàn tay hắn, thực làm cho tâm người ta ngứa. Hắn che mắt nàng, cười rộ lên, bên miệng thế nhưng lộ ra hai khoả răng nanh bén nhọn: "Được."
Nghe ma tôn trả lời, Long Kiểu Nguyệt chấn động, mẹ nó!
Thế này không khoa học, tiểu Hoa Hoa tiểu công chúa của ngươi đó, ngươi thế nhưng thật đúng là muốn ăn nàng? Ngươi vẫn là cái tên ma tôn không thu hậu cung liền cả người ngứa ngáy mà ta nhận thức đó hả?
Mắt thấy ma tôn thế nhưng muốn cúi đầu cắn lên cổ Hạ Nhược Hoa, Long Kiểu Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Dừng tay!"
Ma tôn ngẩng đầu, nheo nheo mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn gì?"
Nữ yêu thiếu phụ bên cạnh cũng hai mắt loé lên âm trầm: "Ngươi muốn làm gì?"
Long Kiểu Nguyệt hạ thấp thanh âm, chỉ khẩn thiết nói: "Ma tôn, ngươi trợn to mắt nhìn kỹ xem tiểu công chúa ở trước mặt này, nàng có gì bất đồng không?"
Ma tôn không kiên nhẫn quát: "Câm miệng!"
Tiểu công chúa ở trước mặt không nhịn được run run, lệ đổ rào rào xuống, đừng nói là tên tác giả vô lương Tần Cúc Cự này, liền ngay cả thiếu phụ nữ yêu đã chộp nàng tới đang đứng cạnh kia cũng đều có chút động dung.
Đáng tiếc ma tôn vẫn ý chí sắt đá, chỉ nghĩ muốn cúi đầu cắn xuống.
Đầu của hắn chôn ở cổ tiểu công chúa, một bàn tay che mắt tiểu công chúa.
Tiểu công chúa chảy lệ, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: "Có thể nhẹ chút được không, ta sợ đau."
Long Kiểu Nguyệt đã ảm đạm, có thể do thời cơ không đúng, tiểu công chúa cũng không thể khởi động cơ chế quang hoàn có thể hấp dẫn hết thảy nam nhân của nữ chủ. Nay tiểu Bạch Lộ ở trước mặt lập tức sẽ bị ma tôn ăn. Nam chủ đã dàn xếp xong, nữ chủ cũng chết, hết thảy uy hiếp mà Long Kiểu Nguyệt có thể gặp phải cũng sẽ không thành vấn đề.
Nhưng tại một khắc này, Long Kiểu Nguyệt không cảm thấy được giải thoát, ngược lại là cảm giác mất mát thật sâu.
Nàng đi vào thế giới này, rốt cuộc là để làm gì? Chỉ vì hại chết hai người vốn vô tội sao? Cho dù trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], Long Kiểu Nguyệt cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, kia cũng bất quá là do nàng ta gieo gió gặt bão. Nếu không phải do đứa trẻ trâu này tự tung tự tác thì cuối cùng sao có thể bị nam chủ vạn tiễn xuyên tâm?
Nhưng cũng chỉ có thể chờ xem, ma tôn nắm trong tay "Phệ tâm ma cổ", nàng có thể phản kháng hắn sao? Mà lui một vạn bước mà nói, cho dù nàng trên người không có ma cổ, nàng có năng lực cứu được Bạch Lộ từ trong tay ma tôn? Nàng chỉ là một người phổ thông nho nhỏ, nàng sao có thể phản kháng lại ma tôn cao cao tại thượng xa không thể với tới đó?
Long Kiểu Nguyệt bất tri bất giác rơi lệ, khi sự tình vượt qua mong muốn của nàng, khi tình tiết vở kịch không dựa theo ý tưởng nguyên bản của nàng phát triển, nàng sao có thể yên tâm thoải mái đối mặt với sự tử vong của người khác đây?
Một đạo lôi quang theo đầu ngón tay nàng đột nhiên loé lên, ma tôn vùi đầu trên cổ Hạ Nhược Hoa, ống tay áo màu đen vung lên, mạt lôi quang đó như bọt nước dưới ánh mặt trời, tứ tán tiêu thất.
Nhưng ma tôn đã ngẩng đầu dậy từ cổ Hạ Nhược Hoa, ánh mắt âm trầm bất định nhìn về phía Long Kiểu Nguyệt.
Long Kiểu Nguyệt giờ phút này thống khổ sâu sắc vì sự vô năng của mình, nhưng nàng vẫn chống đỡ tường đứng lên, dùng ngữ khí khẩn cầu mà kiên định, giữa những ngón tay nổi lên một đoàn lôi quang: "Ma tôn, thỉnh buông tha nàng, cầu ngươi, thật sự cầu ngươi."
Tình tiết vở kịch cái cmn gì cút đi, lão tử tự mình đến!
Thiếu phụ yêu quái bên cạnh muốn nhào lại giết nàng, lại bị ma tôn bắn ra ngón tay đánh bay qua một bên. Long Kiểu Nguyệt lông mày khẽ giật, thực lực của ma tôn......thật đáng sợ.....
Nàng kìm lòng không đặng nuốt nuốt nước miếng, chỉ cắn răng nói: "Nàng rất quan trọng với ta, thỉnh ma tôn buông tha nàng."
Song đồng hoả hồng của ma tôn như hoả diễm thiêu đốt. Hắn một tay ôm tiểu công chúa đang rơi lệ rào rào, nhướn mày nheo mắt hỏi: "Quan trọng? Quan trọng tới mức nào, còn quan trọng hơn mạng nhỏ của ngươi sao?"
Mắt Long Kiểu Nguyệt không biết thế nào, vậy mà không có cốt khí rơi lệ. Mẹ nó, Tần Cúc Cự ta nếu có thể sống sót trở lại Trường Lưu, nhất định sẽ chăm chỉ luyện công, mỗi ngày luyện [Cửu thiên dẫn lôi quyết], tuyệt không lười biếng.
Một ngày nào đó ta muốn dùng lôi đình đánh cho tên bị bệnh đau mắt nhà ngươi phải cầu xin tha thứ, khóc hô nói cho ta biết biện pháp giải độc.
Long Kiểu Nguyệt gật gật đầu nói: "Phải, so với mệnh của ta còn trọng yêu hơn."
Nàng không phải mạng của ta, nhưng nàng là lương tâm của ta nha!
Bạch Lộ bị ma tôn che mắt, nghe thế bỗng nhiên cả người run lên, nước mắt rơi càng nhiều.
Ma tôn gật gù, trong giây lát như thể quỷ mị nhẹ nhàng bay lại, một bàn tay phủ lên má Long Kiểu Nguyệt, ngón tay còn dính nước mắt nàng, vẻ mặt đau lòng làm cho người ta nhìn không thấu, nói: "Để mỹ nhân rơi lệ vì bản tôn, thật đúng là nhượng bổn tôn hao tâm tổn trí."
Long Kiểu Nguyệt ngây người: Ma tôn ngươi là ăn lộn thuốc hả?
Ma tôn đột nhiên giống một con diều rơi lùi lại, đằng sau Long Kiểu Nguyệt, cả vách tường đột nhiên như đậu hũ bị đá đánh nát, vỡ thành mảnh nhỏ, văng ra bốn phía, đá vụn bay đầy đất.
Một đạo kiếm quang xẹt qua mặt Long Kiểu Nguyệt, thẳng tắp nhằm hướng ma tôn. Đạo hàn quang sắc bén thổi qua bên tai nàng, cắt đứt vài sợ tóc, ôm theo khí thế như phá núi khoét ngọc, giống một đạo ngân quang, lập tức bay về phía thân thể ma tôn.
Dù là ma tôn cũng có chút trốn tránh không kịp. Kiếm ảnh kia thế tới rào rạt thật sự quá nhanh, ma tôn chỉ không chút hoang mang tóm lấy thiếu phụ nữ yêu vẻ mặt mờ mịt bên cạnh ra chắn trước mặt mình.
"Xoẹt" một tiếng, đao kiếm xuyên thấu huyết nhục, phát ra thanh âm làm người ta run lên.
Thiếu phụ nữ yêu cúi đầu không thể tin nhìn trường kiếm xuyên trước ngực, té xuống đất, ngoái lại nhìn ma tôn.
Bạch Chỉ ở đằng sau Long Kiểu Nguyệt vui sướng gọi vọng vào: "Kiểu Nguyệt!"
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ trực tiếp hô lên "Kiểu Nguyệt", nhưng Long Kiểu Nguyệt đang trong niềm vui sướng vì sống sót sau tai nạn, cùng toàn bộ tinh thần dùng để đề phòng ma tôn, không khỏi trực tiếp xem nhẹ tiếng gọi vô vùng thân thiết đó của nàng.
Hai cục tròn trắng trắng cũng dọc theo đường hầm đánh xuyên qua kia bay ra từ sau lưng Bạch Chỉ, nhào vào: "Long tỷ tỷ!"
Một kích không trúng, kiếm kia vẫn lạc thành ánh sáng. Long Kiểu Nguyệt trở lại nhìn xem, một thanh niên nam tử mặc cẩm y lướt qua nàng, trên mặt đeo mội chiếc mặt nạ mặt mũi hung tợn, cũng không thèm liếc nàng một cái, đi thẳng tới Bạch Lộ tiểu công chúa ở bên cạnh.
Xem ra vị nhân huynh mang mặt nạ quỷ này chính là thiếp thân thị vệ của Bạch Lộ tiểu công chúa, nam nhị Nguyên Trùng Dương.
Nguyên Trùng Dương nâng tiểu công chúa dậy, bế nàng lên, để nàng rúc vào lòng mình. Tiểu công chúa còn rơi lệ, tựa hồ có chút bị doạ, trên mặt trắng như tờ giấy. Dù sao để một hài tử mới bảy tám tuổi đối mặt với tử vong cũng thật tàn nhẫn.
Ma tôn ở trước mặt nhìn nhìn các nàng, nhướn mày, không hề sợ hãi. Đầu Bàn Sơn Quỷ kia tựa hồ nghe theo lệnh của hắn, đã qua một bên đứng ngốc ở đó, thành thế hai mặt đối lập.
Long Kiểu Nguyệt suy nghĩ, lúc này hẳn nên nói mấy lời chính phái nên nói, nhưng tiểu công chúa bị doạ kinh hãi, Nguyên Trùng Dương nhìn qua cũng không phải người thích nói, hai cục bột kia còn có thể nói gì? Chính mình là Trưởng Môn, địa vị so với Bạch Chỉ cao hơn một chút, về tình về lý, đều nên là mình nói một hai câu để thể hiện thái độ chính tà lưỡng lập mới phải.
Long Kiểu Nguyệt còn chưa mở miệng, thiếu phụ nữ yêu kia đã hai mắt đẫm lệ mở miệng.
Vừa thấy bộ dáng của ả, Long Kiểu Nguyệt thầm nghĩ rống một câu 'Ngừng! Các ngươi đám nhân vật phản diện trước khi bị vứt bỏ toàn cái dạng này, trước khi chết lúc nào cũng chỉ vào chủ tử của mình than thở khóc lóc nói mình trước kia vì ma giáo làm trâu làm ngựa để rồi cuối cùng rơi vào kết cục này, sau đó liền tỉnh ngộ, rồi hối hận! Chúng ta cũng không muốn nghe!'
Thiếu phụ nữ yêu rưng rưng nở nụ cười: "Ma tôn điện hạ, có thể vì điện hạ cản kiếm là phúc phận của Ti Ti."
Long Kiểu Nguyệt suýt nữa thô tục buột miệng chửi "má nó", thiếu phụ kia tình chân ý thiết, dùng hết một phần khí lực cuối cùng đi bắt lấy góc áo ma tôn. Ả mắt lệ tuôn trào quỳ trên mặt đất, kiếm cắm trên ngực đã hoá thành vô số đốm sáng, để lộ một lỗ thủng sâu hoắm, máu tươi màu xanh tím chảy xuôi không ngừng.
Thiếu phụ nữ yêu tên gọi Ti Ti kia liều một ngụm khí lực cuối cùng, nói: "Năm đó ma tôn khen ta một đầu tóc đen thư thác, trông rất đẹp mặt. Ti Ti liền vẫn một mực nuôi tóc không cắt, chỉ trông mong ma tôn có thể liếc mắt nhìn ta một cái. Dù trăm năm qua điện hạ đều chưa từng quay lại núi Chung Võ, Ti Ti lại biết nhất định điện hạ sẽ trở về, bởi vì Ti Ti vẫn chờ điện hạ."
Đại tỷ, hắn trở về cũng là bởi vì ngươi bắt ta và Bạch Lộ tiểu công chúa, chứ đâu phải vì thiếu phụ Ti Ti nhà ngươi đơn phương tương tư chờ đợi hắn chứ? Muội tử trong hậu cung của tên bệnh đau mắt kia cũng đang chờ hắn đó, ngươi có xếp hàng cũng phải tới vài năm!
Ma tôn tựa hồ có điều xúc động, đưa tay cầm tay Ti Ti, mang theo mỉm cười nói: "Thật khổ cực mỹ nhân."
Hắn như nghi hoặc, lại tàn nhẫn mỉm cười: "Nhưng bản tôn khen mỹ nhân tóc đen dài như thác nhiều lắm, bản tôn thật sự nhớ không nổi ngươi là ai."
Cặp song đồng hoả hồng kia, như lửa thiêu như máu chảy, tàn nhẫn vô tình,
Long Kiểu Nguyệt thật sự nhìn không nổi, vừa định đánh gãy màn hồi ức của thiếu phụ kia trước khi chết, nhưng mọi người bốn phía tựa hồ đều vẫn duy trì một loại trầm mặc vi diệu, bộ dáng như không có bất luận kẻo nào muốn đánh gãy di ngôn lúc lâm chung của ả.
Ti Ti ngẩn người, nửa ngày mới thống khổ cười: "Điện hạ quên cũng tốt, chỉ cần điện hạ bình an vô sự, Ti Ti có chết cũng......"
Nói xong ả liền thật sự thăng thiên.
Long Kiểu Nguyệt xem xong màn hồi ức chuyện xưa này, trong lòng chỉ có thể dùng một câu "bà nó hố cha quá mà!" Nữ tử si tình như thế ở [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa] thật đúng là hiếm thấy. Thì ra ả ta thích ma tôn, lại bởi vì ma tôn từng khen tóc ả nhìn đẹp, ả mới ở trong sơn động này năm này qua tháng nọ chải tóc, một bộ dù trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng ta chải tóc.
Thiếu phụ nữ yêu vừa chết, bên phía ma tôn trừ một Bàn Sơn Quỷ ngây ngốc ra, liền chỉ còn một khối thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất.
Kỳ thật Long Kiểu Nguyệt cũng không dám đi trêu chọc ma tôn, đến bây giờ nàng lật xem mấy trăm bộ sách cổ, trong sách cổ miêu tả về "Phệ tâm ma cổ" cũng chỉ có mấy dòng ít ỏi không nhiều, phần lớn đều là một câu chém chết người trúng cổ liền xong việc, nàng còn muốn làm thế nào tìm phương pháp giải cổ đây?
Vừa rồi chính là do tình hình nguy cấp, bằng không nàng làm sao dám đi chọc lãnh đạo trực tiếp của mình chứ.
Long Kiểu Nguyệt hiện tại nhìn bộ mặt âm tình bất định của ma tôn, trong lòng thật sự là đâm lao phải theo lao, có khổ nói không nên lời!
Mẹ nó! Túi chườm ấm bản thăng cấp chỉ có thể duy trì mấy tháng, sau đó ta còn không phải cần nhảy nhót dán mặt đi tìm ma tôn đòi ma huyết sao? Vạn nhất ma tôn nhất thời tức giận không cho ta giải dược, hoặc muốn cho ta cảm nhận một phen muốn sống không được muốn chết không xong, ta đây chẳng phải sẽ "sướng" đến lật trời rồi?
Nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cùng đầy mặt nước mắt của tiểu loli công chúa, Long Kiểu Nguyệt lại cắn chặt răng, "sướng" thì cứ việc "sướng", tốt xấu không làm thất vọng lương tâm của mình!
Thật vất vả đợi cho đợt sóng hồi ức này kết thúc, Long Kiểu Nguyệt liền xuất ra một bộ cao thâm phong chủ Thiên Xu phong của tu chân chính phái Trường Lưu, nhướn mày quát: "Yêu nghiệt, còn không bó tay chịu trói!"
Ma tôn nhìn nàng vẻ mặt giả vở giả vịt, chỉ cũng phải đành học theo, nhập diễn, cười lạnh: "Long Kiểu Nguyệt phải không?"
Hắn vung tay áo, một trận âm phong đen ngòm chợt khởi, Bàn Sơn Quỷ ở bên cạnh cũng biến mất, thanh âm vẫn còn quanh quẩn không dứt trong sơn động nhỏ hẹp: "Một ngày nào đó, bản tôn sẽ làm ngươi biết cái gì gọi là đau không muốn sống, hối hận không kịp."
Thanh âm kia mang theo tiếng cười lạnh lẽo, nửa diễn trò, nửa là uy hiếp. Mấy người khác đều tưởng là Long Kiểu Nguyệt cương trực công chính chọc giận ma tôn, Bạch Chỉ trợn mắt quát: "Yêu ma tà đạo, ở nhân gian thế nhưng lại hung hăng càn quấy như thế! Ta trở về nhất định bẩm báo Tam Tôn, để bọn họ trừ bỏ ma đầu này!"
Hai vị tiểu đồng tử không lên tiếng, chỉ có chút đăm chiêu. Nguyên Trùng Dương ôm tiểu công chúa ở một bên cũng thản nhiên đi đến chỗ Long Kiểu Nguyệt, hơi khom người, nhàn nhạt nói: "Đa tạ Long tiểu thư đã cứu tiểu thư nhà ta."
Long Kiểu Nguyệt biết câu nói cuối cùng kia của ma tôn là nửa thật nửa giả, hơn nữa "một ngày nào đó" mà hắn nói đại khái chính là đêm trăng tròn của nửa năm sau. Nàng trong lòng một trận buồn bực nói không nên lời. Nghe được Nguyên Trùng Dương tiến lên mở miệng nói cảm tạ, nàng cụp mi, chỉ khô khốc đáp: "Không có việc gì, một cái nhấc tay mà thôi, không cần nhắc đến."
Tiểu thư nhà ngươi, tiểu thư nhà ngươi cái rắm ý! Ta đã sớm biết trong lòng ngươi có vị tiểu công chúa này rồi! Còn che che dấu dấu làm chi!
Đáng tiếc Long Kiểu Nguyệt đã không còn sức phỉ nhổ. Hai tiểu đồng tử một trái một phải giữ chặt tay áo nàng, ngửa đầu lên nhìn. Như Như vội vàng nói: "Long tỷ tỷ, trán ngươi có một vết thương, có muốn Như Như chữa trị cho ngươi không?"
Long Kiểu Nguyệt không biết hai hoá mục tiểu đồng tử còn có công năng chữa bệnh, ánh mắt nàng bay đến trên người Hạ Nhược Hoa đang cuộn mình trong lòng Nguyên Trùng Dương, hờ hững nói: "Vậy ngươi trị thương cho tiểu nha đầu kia trước đi."
Như Như gật đầu, Ý Ý lại do dự khuyên: "Long tỷ tỷ, vẫn cứ trị thương cho ngươi trước đi. Vết thương của ngươi ở trên trán, nếu dính bụi đất còn có thể để lại sẹo. Phá tướng không nói, Thế Tôn thấy được không chừng sẽ mất hứng."
Long Kiểu Nguyệt nghe thế, khoé mắt giật giật, chỉ nói: "Ngươi lo trị thương đi, ít quản mấy chuyện linh tinh này thôi."
Nguyên Trùng Dương ôm tiểu loli công chúa, mắt thấy Như Như dùng thuật pháp ổn định thương thế cho nàng rồi, lại khom người nói: "Nếu không có chuyện gì, kia tại hạ liền mang theo tiểu thư ly khai trước."
Bạch Lộ nằm trong lòng hắn, nhắm mắt lại, như quá mệt mỏi, đã nặng nề ngủ thiếp đi. Long Kiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng thương của tiểu oan gia kia khi ngủ say, nhịn xuống xúc động muốn xoa bóp mặt nàng, chỉ đành thản nhiên gật đầu nói: "Hôm nay cảm tạ hiệp sĩ xuất thủ cứu giúp, sau này còn gặp lại."
Aish, đã trải qua một phen sinh tử như thế, đến cuối cùng ngay cả sờ khuôn mặt nhỏ nhắn kia một phen cũng không được. Tần Cúc Cự ta vào sinh ra tử vất vả như thế là vì cái gì a?
Nguyên Trùng Dương đeo mặt nạ sắt lạnh lẽo, xoay người muốn đi. Long Kiểu Nguyệt lại đột nhiên hô: "Chờ một chút."
Nguyên Trùng Dương xoay người, Long Kiểu Nguyệt suy nghĩ, nói: "Ngươi cũng biết tiểu thư nhà ngươi vì sao tới nơi đây chứ?"
Dưới lớp mặt nạ hung tợn, song đồng lạnh lẽo như băng, không nhìn về phía Long Kiểu Nguyệt, hắn cúi đầu nhìn Bạch Lộ tiểu công chúa say ngủ, bất lực như trẻ mới sinh trong lòng mình, nói từng chữ từng chữ: "Tiểu thư không muốn ta giết người cho nên mới mang theo tại hạ rời khỏi quý phủ của lão gia. Chỉ là dù tiểu thư nhường nhịn mọi cách, đều khiến cho kẻ xấu không kiêng nể gì. Có một số việc, có những người, mặc dù phải gạt tiểu thư, tại hạ cũng tự nhiên sẽ đi giải quyết."
Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt hiểu rõ gật gật đầu, cũng hiểu người này nói là làm!
Nam chủ ở Tây Bắc Tề Vân phủ sống đời trung lưu no ấm, nam tam - cái tên ma tôn mắt hồng biến thái lại không nảy sinh cảm tình với tiểu công chúa, còn lại chỉ có một nam nhị Nguyên Trùng Dương để phân phối.
Long Kiểu Nguyệt "khụ" một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật, công chúa đã từng nhắc với ta về ngươi. Nàng nói nàng rất thích ngươi."
Đến đây đi! Làm chim khách bắc cầu, làm nguyệt lão se tơ! Làm cho tiểu công chúa thoát ly đòn sát thủ chung cực nguy hiểm, phải nhìn ngươi đó, nam nhị Nguyên Trùng Dương!
Nguyên Trùng Dương cứng đờ, thật lâu mới hỏi lại: "Thật, thật không?"
Hắc, tiểu tử, ta nghe được thanh âm ngươi kích động đến biến dạng kìa! Nay Bắc Lăng Thành đã ở Tề Vân phủ, nam tam lại là tên biến thái, chỉ còn mình ngươi! Nắm chặt cơ hội, thừa cơ xâm nhập, qua cửa này sẽ không phải lo nữa!
Nguyên Trùng Dương rõ ràng có chút mất bình tĩnh, hắn đè nén hô hấp, cung kính nói: "Tâm ý của tiểu thư là tâm ý của tại hạ, nếu tiểu thư thích...Tại hạ càng để ý là tâm ý của tiểu thư."
Long Kiểu Nguyệt gật gật đầu, yêu quái trên núi Chung Võ đã bị trừ. Nguyên Trùng Dương xem chừng sẽ mang Hạ Nhược Hoa tiểu công chúa về hoàng cung, Bạch Chỉ ở cạnh hỏi: "Còn muốn về Long Đình sao?"
Long Kiểu Nguyệt dãn gân cốt, ra sơn động đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy hai mối hoạ đều đã được giải quyết hết. Nay nam chủ đã sung sướng vui vẻ, nữ chủ cũng trở về hoàng cung, trừ bỏ câu nói cuối cùng ma tôn ném lại kia ra, cảm giác thật sự rực rỡ như một cuộc sống mới: "Đương nhiên phải về."
Dứt lời, nàng lại tò mò hỏi: "Các ngươi tìm được chúng ta thế nào vậy?"
Bạch Chỉ dịu dàng cười: "Khởi hành thôi, đường dài, trên đường sẽ kể cho ngươi nghe."
Hết chương 31
- -------------------------------------
Bách Linh: Cái tên chương, chắc tác giả ý là chap này dài bằng 3 chap gộp lại, dài muốn chết luôn, thế nên tui phải lết mãi đến giờ mới up đc:SS

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.