"Phụ thân, xin hỏi ta đã làm chuyện thương phong bại đức gì, khiến người tức giận như vậy?"
Hai mắt Phượng Cửu Nhi khẽ nhếch, đón nhận ánh mắt mang theo lửa giận của Phượng Quân Trác, không chút hoang mang, càng không kiêu ngạo không siểm nịnh!
Phượng Quân Trác chỉ cảm thấy chính mình bị tay nàng chế trụ một trận tê dại, đối diện với ánh mắt sắc bén của nàng, lại có một chút thất thần.
Nhi nữ ngốc này của hắn, từ lúc nào lại có được ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh như thế?
"Ngươi.."
"Ta làm sao?" Phượng Cửu Nhi bước đi, đi đến trước mặt mọi người, khí định thần nhàn.
Tinh thần như vậy, Phượng Cửu Nhi trong quá khứ sao có thể có?
Nhưng chỉ là qua một đêm thôi mà, Phượng Cửu Nhi trước mắt, lại giống như là lột xác!
Tuy rằng vết sẹo xấu xí vẫn ở trên mặt, nhưng mà, khí chất này, lại chói lóa đến mức làm người khác không thể rời mắt!
Phượng Cửu Nhi nhìn chằm chằm mọi người, vẻ mặt lãnh đạm: "Đêm qua Phượng phủ có trộm, ta vì bắt trộm, không cẩn thận rơi vào sau khe núi, liền tùy ý khoác đại một bộ y phục quay về."
"Ta rõ ràng là làm việc tốt, sao dừng trong mắt các ngươi, lại giống như là làm chuyện xấu gì vậy?"
Vẻ mặt nàng vô tội, ngược lại cũng không phải đang chất vấn, mà là, hình như thật sự không hiểu tình huống trước mắt.
Bộ dáng dứt khoát lưu loát không kiêu ngạo không siểm nịnh kia, một chút cũng không giống như là đang nói dối.
Đương nhiên, ngốc tử sẽ không nói dối, nàng là ngốc a!
Phượng Thanh Âm thấy Phượng Quân Trác cũng bị Phượng Cửu Nhi nói hù dọa, ánh mắt nàng trầm xuống, bất động thanh sắc đi qua.
"Muội muội tay trói gà không chặt, ở đâu ra bản lĩnh hỗ trợ bắt trộm? Muội muội đừng nói lung tung, mọi người sẽ chê cười."
Bỗng nhiên, Phượng Thanh Âm thấy được cái gì, lập tức đi qua chỗ Phượng Cửu Nhi.
"Muội muội, muội bị thương sao?" Đưa tay, chụp một cái lên áo khoác trên người Phượng Cửu Nhi.
Bởi vì áo khoác quá lớn, cổ áo hơi rộng mở, vết thương sau vai của Phượng Cửu Nhi, đã bị Phượng Thanh Âm nhìn thấy.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Nếu nàng thật sự cùng nam nhân phóng đãng qua, chỉ cần để mọi người nhìn thân thể của nàng, là có thể rõ ràng.
Cho dù trên người không có ấn ký gì, lúc này "không cẩn thận" kéo y phục trên người nàng xuống, chờ thân thể nàng bại lộ trước mặt mọi người, đến lúc đó, thái tử cũng sẽ không muốn một nữ nhân không sạch sẽ đã bị mọi người nhìn thấy hết!
Phượng Thanh Âm tính toán rất tốt, tay đã dừng ở trên cổ áo áo choàng của Phượng Cửu Nhi, dùng sức kéo xuống.
Ai cũng có thể nhìn ra, dưới chiếc áo khoác của Phượng Cửu Nhi, là không mảnh vải che thân.
Áo khoác bị kéo xuống, thì không che được gì nữa, đối với một cô nương gia mà nói, còn đáng sợ nhục nhã hơn cái chết.
Phượng Quân Trác tuy rằng không thích Phượng Cửu Nhi, nhưng, cũng không muốn để nhi nữ của mình bị bại lộ thân mình trước mặt mọi người, đây là chuyện mất mặt biết bao!
Nhưng mà, năm ngón tay của Thanh Âm đã dùng sức, muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.
Xoạc một tiếng, có người bị xé y phục trên người thành mảng lớn, da thịt trắng như tuyết tức khắc hiện ra trước mặt mọi người.
Nhưng, ngoài dự liệu của mọi người, người bị xé y phục xuống, lại là Phượng Thanh Âm!
Ngay cả Phượng Thanh Âm cũng chưa nhìn rõ Phượng Cửu Nhi ra tay như thế nào, đã có thể xé xuống một mảnh y phục của mình.
Vừa rồi, hình như là Phượng Cửu Nhi thấy áo khoác của mình sắp rơi xuống, bị hoảng sợ, theo bản năng rối loạn một phen.
Mà không khéo chính là, kéo y phục của Phượng Thanh Âm xuống.
Y phục rơi xuống, bờ vai mượt mà như ngọc, cánh tay trắng nõn, tất cả đều bại lộ dưới ánh nắng cùng đủ loại tầm mắt.
Áo yếm mong mỏng, căn bản không ngăn được bao nhiêu cảnh tượng, bởi vì động tác kịch liệt mà run rẩy người, khiến hô hấp phần lớn nam nhân nhất thời loạn lên tại chỗ.
Hóa ra, thân thể bát tiểu thư.. Lại bất ngờ đến như vậy!
Hình ảnh này, quá hương diễm rồi!