Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 42: Cầu ngươi lăn




Edit & Dịch: Emily Ton.
Chăn bông, gối đầu!
Bốn chữ này, khiến những đám mây che khuất tâm trí Kỷ Vân Thư tựa hồ chậm rãi tan đi.
Trên người không có dấu vết, tất nhiên đã bị vật gì đó mềm xốp giết chết mới đúng.
Nàng sớm nên nghĩ đến!
Buông Loan Nhi với vẻ mặt ngơ ngẩn ra, nàng rũ mi xuống, trong ánh mắt tràn đầy tinh thần, bị bao phủ bởi tầng tầng suy tư giống như sương mù.
"Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Chẳng lẽ nô tỳ vừa rồi nói sai gì sao?" Loan Nhi hỏi.
"Không phải ngươi nói sai, mà là ngươi vừa nhắc nhở ta."
"Nhắc nhở?"
Nàng gật gật đầu, vừa ngẫm nghĩ về nó, ngoài miệng lại nói thầm: "Nếu như một người tự nhiên tử vong, cơ bắp trên thân thể sau hai ba ngày sẽ trở nên cứng đờ, ngay cả khi bị trúng độc tử vong cũng giống như vậy, tuy nhiên......"
Nàng bỗng nhiên kinh hãi giác ngộ!
Minh bạch, tất cả đều minh bạch, hết thảy mọi thứ, tất cả đều được liên kết với nhau!
Vỗ tay một cái, vui mừng hô: "Quả nhiên, ông trời vẫn rất công bằng, lưới công lý tuy thưa nhưng khó lọt, trốn không thể thoát, chú định trốn không thể thoát!"
Cũng không chờ Loan Nhi có phản ứng lại, Kỷ Vân Thư đã cất bước ra cửa, dự định đi tới nha môn lật lại bản án. Nhưng nàng vừa đi được vài bước, lúc này mới nhớ rằng mình còn đang trong trang phục nữ nhân.
Một ngày phải đổi vài lần, thật sự phiền toái!
Nếu như lúc này đang ở thời hiện đại, nàng thật đúng là muốn đi Thái Lan một chuyến!
Khi đang chuẩn bị quay trở lại phòng, một quả cầu nho nhỏ lăn đến bên chân nàng.
"Đừng chạm vào cầu của ta."
Tiếng nói cao vút tinh tế vang lên.
Được được được, cầu của ngươi, là cầu của ngươi, cầu ngươi lăn!
Kỷ Vân Thư nhấc chân đá một đá, quả cầu bay lên và lăn vài vòng, dừng ở bên cạnh bồn hoa nơi xa.
Chỉ thấy thân thể nho nhỏ của Kỷ Linh Chi đúng lúc chạy tới, nhìn thấy quả cầu của mình bị đá bay ra ngoài, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kỷ Vân Thư một cái, sau đó mới nhặt nó lên từ trên mặt đất.
Ném sắc mặt lại, chỉ tay về phía Kỷ Vân Thư: "Ngươi vì sao đá cầu của ta? Đây là Tam ca đã làm cho ta, đá hỏng rồi ngươi đền được sao?"
Nàng nhíu mày: "Vật rơi xuống trong viện của ta, chính là đồ trong viện của ta, chẳng lẽ đồ của mình cũng không được đá?!"
Vật nhỏ, nếu ngươi lại ồn ào, ta cũng sẽ đá ngươi ra ngoài, tin hay không?
Kỷ Linh Chi đốt lên một ngọn lửa kiêu ngạo, ranh mãnh nói: "Đồ không biết xấu hổ, đây rõ ràng chính là Tam ca đã làm cho ta, nó là vật của ngươi khi nào?"
Bộ dáng nho nhỏ linh động như nước, cố tình sự tàn nhẫn lại không tương xứng với độ tuổi này.
Cực kỳ khó coi!
"Lười tranh luận cùng ngươi, nhặt cầu của ngươi lên và nhanh chóng chạy đi."
Còn không nhanh chóng lăn đi!
Dứt lời, Kỷ Vân Thư đi về phía căn nhà, đi đến nha môn lật lại bản án là quan trọng nhất.
Nhưng, Kỷ Linh Chi là một kẻ khó chơi, nào dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thân thể nhỏ thẳng thắn cản lại ngay trước mặt Kỷ Vân Thư, ngửa đầu, bộ dáng lộ ra hung ác, nói: "Ngươi vừa mới đá cầu của ta, ta muốn ngươi xin lỗi ta."
"Tránh ra, ta không rảnh vui đùa cùng ngươi."
"Ngươi xin lỗi, ta sẽ để ngươi đi."
Kỷ Vân Thư đơn giản đẩy nàng ta ra, nhưng lại sợ khiến nàng ta bị thương, vì thế nên không dùng nhiều lực trên cổ tay của mình, ngược lại bị nàng ta đẩy một phen, bước chân lảo đảo, hơn nữa lòng bàn chân còn có tuyết đọng.
Thân mình lảo đảo, ngã về phía sau.
Vốn tưởng rằng sẽ rơi xuống một con đường, không ngờ bả vai và phần eo bị người dùng lực ôm lấy, thân mình nàng đang lung lay sắp đổ liền ổn định vững vàng lần nữa.
"Vân Thư, ngươi không sao chứ?"
Giọng nói giống như một dòng suối vang lên ở bên tai Kỷ Vân Thư.
Đó là giọng nói dễ chịu của Kỷ Uyển Hân!
Đợi đến lúc hai chân đứng vững, nàng nghiêng mắt nhìn lại, khuôn mặt Kỷ Uyển Hân tinh xảo, gần trong gang tấc.
Nữ nhân này, chân tướng có vẻ như là một tác phẩm điêu khắc được đánh bóng.
Rất nhiều lần, nàng đều muốn bóc da nàng ấy ra, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Tại thời điểm này, Loan Nhi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, vừa chạy ra ngoài thì trở nên lo lắng.
Nàng nhìn thấy tiểu thư nhà mình trong tư thế gần như ngã xuống đất, được Kỷ Uyển Hân giúp đỡ, lập tức nhanh chóng chạy tới, đỡ tay Kỷ Vân Thư.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Kỷ Vân Thư lắc đầu.
"Nhị tỷ tỷ, ngươi che chở nàng làm gì? Loại con hoang thế này nên bị ngã chết." Kỷ Linh Chi thấy thế, vẻ mặt oán hận càu nhàu.
Những ngón tay nhỏ dài như ngọc của Kỷ Uyển Hân thu hồi lại từ trên vai Kỷ Vân Thư, thần sắc trấn tĩnh đi về phía Kỷ Linh Chi.
Kỷ Linh Chi vốn tưởng rằng Nhị tỷ tỷ yêu chiều mình nhất, muốn tới sờ sờ đầu mình, nhẹ nhàng an ủi nàng một phen.
Không ngờ......
Bốp —
Một cái tát vang dội, ổn định vững chắc dừng ở trên khuôn mặt dịu dàng của Kỷ Linh Chi.
"Ai dạy ngươi tác quái như vậy? Vân Thư là tỷ tỷ ngươi, cũng là trưởng bối của ngươi, sao có thể nói ra lời nói như thế? Tiên sinh dạy học không dạy ngươi sao, đối nhân xử thế không thể vô lễ hay sao?"
Giọng nói răn dạy, cùng với âm thanh bàn tay theo nhau truyền đến!
Tính tình Kỷ Uyển Hân luôn luôn rất tốt, không ngờ cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy, thực sự khiến người sợ hãi.
Kỷ Linh Chi che lại gương mặt đang nóng lên của mình, trừng lớn mắt.
Kể từ khi nàng có thể nhớ tới nay, Nhị tỷ tỷ là người yêu quý nàng nhất, chưa từng đánh mắng nàng. Hôm nay, Nhị tỷ tỷ đã ăn phải hỏa dược gì?
"Nhị tỷ tỷ? Ngươi đánh ta?" Nàng khó hiểu, lại mang theo tức giận.
Kỷ Uyển Hân nắm hai tay trước bụng, thần thái vẫn đoan trang như cũ: "Ngươi từ nhỏ được nuông chiều từ bé, tính tình trở nên càng ngày càng hư hỏng. Nương ngươi vì sinh ra ngươi mà chết, cha không dạy dỗ ngươi đã đành, tổ mẫu cũng mặc kệ ngươi. Gửi ngươi tới thư phòng đọc sách ngươi cũng không đi, cả ngày chỉ làm ầm ĩ cùng với Tam ca ngươi, học một bụng toàn là thủ đoạn xấu xa!"
Oa!
Những lời này được nói ra từ trong miệng Kỷ Uyển Hân luôn luôn ít nói, thật sự giống như tia sét đánh vào Kỷ Vân Thư!
Sao nàng không phát hiện ra, chính mình có một tỷ tỷ có tài ăn nói, đầy tài năng như vậy!
Kỷ Linh Chi tức giận đến nỗi thân thể nhỏ run lên, thập phần không phục, bĩu bĩu môi, trực tiếp biến tức giận thành ánh mắt bén nhọn, di chuyển xung quanh Kỷ Uyển Hân, sau đó thẳng tắp hướng về phía Kỷ Vân Thư.
"Đều là do ngươi, ta muốn đánh chết ngươi."
Dứt lời, bước nhỏ tiến lên phía trước, lao về phía Kỷ Vân Thư.
Nhưng Kỷ Vân Thư động tác rất nhanh, lôi kéo Loan Nhi trốn tránh sang một bên, khiến tiểu nha đầu tự ném mình vào khoảng không.
Bởi vì trên phiến đá có tuyết, hơn nữa Kỷ Linh Chi đang đi đôi giày thêu kim tuyến với đế giày trơn nhẵn, vì thế không kịp thu chân, thân mình không ổn định, tự ném mình về phía bồn hoa.
Choang —
Chậu hoa bằng sứ rơi xuống đất, cả thân mình nho nhỏ đều rơi xuống mặt trên.
"Linh Chi."
Kỷ Vân Thư quá tử tế, bước nhanh một cái, kéo nàng lên khỏi mặt đất.
Phía sau, Kỷ Uyển Hân cũng bị dọa đến nỗi thất thần!
Vì những mảnh sứ bị vỡ, hai tay ấn ở trên chậu hoa, hai bàn tay của Kỷ Linh Chi đều bị thương, máu tươi theo lòng bàn tay chảy xuống mặt đất.
"A ô a ô" Bắt đầu khóc vang!
Nhưng cũng không quên dùng một tay đẩy Kỷ Vân Thư ra.
"Ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi, ta cấm ngươi chạm vào ta, tay của ta......"
"Loan Nhi." Kỷ Vân Thư nôn nóng gọi một tiếng: "Mau, mang Tứ tiểu thư vào nhà lấy dược."
"Vâng."
Loan Nhi vừa mới tiến lên, Kỷ Linh Chi không chút khách khí đá một chân, vừa lúc đá vào trên cẳng chân Loan Nhi.
"Cút ngay."
Gia hỏa nho nhỏ, sức lực rất lớn!
Kỷ Vân Thư cuối cùng thẳng thắn, nghiêm túc mắng một tiếng: "Nếu ngươi muốn tay bị phế, vậy thì cứ tiếp tục nháo đi."
Nàng ta mặc kệ, vừa khóc vừa mắng: "Ta muốn nói với cha, nói các ngươi khi dễ ta, ta muốn cha giết hết các ngươi, ta hận các ngươi."
Nói xong, giơ đôi tay đang chảy máu đầm đìa, nhanh chân chạy vội ra phía bên ngoài sân, không ngừng kêu khóc.
Uy uy uy, ngươi không muốn cầu nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.