Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 27: Nghĩa trang không gặp không về




Giá cắm nến thủy tinh? Cái giá cắm nến mà tiểu thư Chu gia đều thắp sáng mỗi đêm?
Cảnh Dung choáng váng, đôi mắt sắc bén loé lên một tia kinh ngạc.
"Chẳng lẽ giá cắm nến kia có vấn đề?"
Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, trong lòng thăm dò một nghi hoặc lớn, nhưng lại ngược với tưởng tượng, hung thủ đã đền tội, không có khả năng còn có sơ hở khác!
Vì thế lắc đầu: "Không có việc gì, đại khái là ta đã suy nghĩ quá nhiều."
Nàng hơi hạ thấp dù trong tay, cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Thư sinh này, lời nói khiến người rất khó suy đoán, cả người tựa hồ đều rất thần bí!
Cảnh Dung nhanh chóng đuổi kịp, đồng thời đảo mắt nhìn nàng hỏi: "Trong lòng bổn vương còn có một nghi hoặc, không biết tiên sinh có thể giải thích hay không?"
"Vương gia đang muốn hỏi, vì sao tiểu nhân lại để Lưu đại nhân dẫn người canh giữ ở ngoài Chu phủ?"
"Thật là thông minh!"
Ai u, hắn còn chưa mở miệng hỏi, "hắn" đã đoán ra được!
Cảnh Dung thập phần vừa lòng gật gật đầu: "Bổn vương chỉ là không rõ, sao ngươi có thể phán đoán hung thủ chính là người Chu gia? Lại còn có Lưu đại nhân đã chờ ở Chu gia để bắt người? Nếu như Bổn Vương là hung thủ, sớm đã bỏ trốn mất dạng!"
Kỷ Vân Thư cười cười, lại cực kỳ thần bí, không chút hoang mang tiếp tục giải thích.
"Vương gia ngẫm lại xem, hung thủ có thể hạ dược ở trong chén thuốc của Chu tiểu thư, còn có thể thần không biết quỷ không hay nâng nàng đến trên gác mái mà không bị người phát hiện. Người này, nhất định thập phần quen thuộc với cách bố trí trong nhà Chu gia, cũng có thể thấy được chắc chắn không phải người ngoài. Ngoại trừ Chu lão gia và Chu phu nhân, cũng chỉ có thể là hạ nhân Chu phủ. Hơn nữa, hung thủ tạo ra hiện trường giả Chu tiểu thư ngã lâu, hắn sẽ không nghĩ có người sẽ hoài nghi đến hắn, tự nhiên cũng sẽ không cần phải đào tẩu. Ngoài ra, hạ nhân Chu phủ đều đã ký khế ước bán mình, một khi không thấy trong phủ, tự nhiên sẽ đến nha môn báo quan. Nhưng ở nha môn, mấy ngày nay kể từ khi sau Chu tiểu thư chết đều không nhận được báo án nào của Chu phủ. Vì thế ta mới dám khẳng định, hung thủ nhất định vẫn đang ở Chu phủ."
"Rồi sau đó?"
"Tuy nhiên, hung thủ trăm triệu không thể tưởng tượng được, hết thảy này được hắn tỉ mỉ bày bố sẽ bị phơi bày, cho nên trong lòng hắn nhất định rất sợ hãi. Vì thế, hắn nhất định sẽ muốn chạy trốn, cho nên hôm qua khi Lưu đại nhân rời đi, ta đã nói ngài ấy âm thầm dẫn người bao vây Chu phủ, vạn nhất hung thủ thật sự nổi tâm muốn thoát, như vậy quan sai bên ngoài lập tức có thể bắt được, hơn nữa là bắt chuẩn không lầm."
"Vì thế tóm lại, trước đó ngươi đã bố trí hết thảy mọi thứ với Lưu đại nhân, căn bản là ngươi vẫn chưa biết hung thủ là ai." Cảnh Dung nheo mắt lại.
Kỷ Vân Thư gật gật đầu: "Nếu đã biết, sẽ không cần phải ở Chu phủ một đêm, càng sẽ không thể phát hiện ra, hung thủ vốn không phải một người, mà là hai người. Đại khái là vì Chu tiểu thư chết không nhắm mắt, khiến Tố Vân tự mình đưa tới cửa, lại vừa khéo để ta nhìn thấy được khăn tay của nàng ta, nếu nói đó là ý trời, thật ra cũng không quá!"
Lúc này, trong lòng Cảnh Dung lại có vài phần bội phục đối với nàng!
Nhưng trong nháy mắt, hắn lại nhăn mặt lại, mang theo vài phần trách cứ: "Nếu tiên sinh thông minh như thế, khi dẫn ra hung thủ thứ hai, sao lại sử dụng phương pháp quá vụng về như thế? Nếu không phải có bổn vương ở đây, chỉ sợ hiện tại tiên sinh đã bị người nâng đến y quán."
Liền biết bụng hắn gà con, trong lòng còn nhớ tới điều này!
Còn không phải là để ngươi ra tay giúp ta một phen hay sao!
Nhưng rõ ràng là đang trách cứ, vì sao lại mang theo lo lắng và quan tâm sâu sắc?
Kỷ Vân Thư không muốn suy nghĩ quá lâu về điều đó.
"Nếu như phương pháp này có thể dẫn ra hung thủ, thử mạo hiểm một lần, có hại gì đâu?"
"Thật là miệng lưỡi sắc bén!"
"Nếu tiểu nhân đã giải thích hết hoang mang trong lòng Dung Vương, vậy có phải Dung Vương cũng nên dừng lại hay không, tất nhiên, không phải muốn đi theo tiểu nhân về nhà, đúng không?"
Khuôn mặt Cảnh Dung vốn đang giận dữ, đột nhiên mỉm cười, chuyển mắt nhìn chằm chằm đường cong nhẹ nhàng trên sườn mặt Kỷ Vân Thư.
"Nếu như trong nhà tiên sinh có giường lớn có thể chứa được bổn vương, cùng ngươi về nhà, có hại gì đâu?"
Chẳng lẽ con của đế vương gia, đều không biết xấu hổ như thế?
Trong lòng Kỷ Vân Thư không còn con mắt nào cho hắn.
"Nhà tiểu nhân nghèo hèn, không chứa nổi Vương gia, còn thỉnh Vương gia dừng bước."
Sao khi ném ra lời nói, nàng bước chân nhanh hơn một chút.
Nhưng Cảnh Dung cố tình giống như khối kẹo mạch nha, đột nhiên bước về phía trước, lập tức xoay người. Trong một khoảnh khắc, một cơn gió mạnh thổi qua quần áo, sau đó thân thể đĩnh bạt cũng đã thẳng tắp chắn ở trước mặt Kỷ Vân Thư.
Thân hình một cao một thấp, đứng đối diện nhau.
Nếu không phải trên đỉnh đầu một cao một thấp của cả hai đều có cây dù hoà vào một khối, cái trán của Kỷ Vân Thư sợ là đã đập vào khuôn ngực rắn chắc của Cảnh Dung.
Kỷ Vân Thư cố gắng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt đan chéo.
Tầm mắt va chạm nhau, ngẫu nhiên khiến trái tim hai người không hẹn mà cùng khẩn trương một chút!
Nhưng thật ra Cảnh Dung đã mở miệng trước: "Tiên sinh đang muốn bỏ rơi bổn vương như vậy?"
"Ân?" Lời này làm xáo trộn trái tim của Kỷ Vân Thư, lỗ tai đỏ lên, may mắn có mái tóc che đi.
"Tiên sinh không nên quên, chờ sau khi vụ án này kết thúc, ngươi nên tra án cho bổn vương, vì sao trong nháy mắt, tựa hồ như đã quên việc này?"
Cảnh Dung nhướng mày, giọng điệu lại có chút hách dịch.
Nguyên lai là vì việc này!
Nhưng vô duyên vô cớ, đột nhiên nhắc tới "bỏ rơi bổn vương", thật sự khiến người miên man suy nghĩ!
Kỷ Vân Thư thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mở miệng nói: "Vương gia, một người thắt cổ cũng cần phải thở, ngài có phải cũng nên để tiểu nhân nghỉ ngơi một đêm hay không, ngày mai lại tra được chứ?"
"Ai bảo tối hôm qua ngươi không nghỉ ngơi cho tốt?"
Nàng thật sự không lời nào để nói!
Uy, Vương gia, ta là vì phải tra án nên mới không thể nghỉ ngơi một đêm!
Không giống với ngươi tối hôm qua không thèm ăn cơm!
Thấy Kỷ Vân Thư không thể nói nên lời, Cảnh Dung lại giống như chiếm thế thượng phong, lộ ra vẻ mặt giống như rất rộng lượng: "Thôi, bổn vương cũng không phải là người không hiểu nhân tình, ngươi muốn nghỉ ngơi, vậy bổn vương sẽ để ngươi nghỉ ngơi một ngày. Giờ Dậu (17h-19h) đêm nay, bổn vương sẽ chờ tiên sinh ở nghĩa trang. Rốt cuộc, năm cỗ thi thể kia một khi bị hư thối, sẽ khó khăn hơn khi tiên sinh tra đến."
Đầu óc người này thật sự đã bị ngâm nước!
Xương cốt nàng đều có thể tra!
Hơn nữa, thật vô nhân đạo, trời đêm giá rét, nàng không thể ngủ được, nghỉ ngơi một ngày sao đủ?
Tuy nhiên...
"Mệnh lệnh Vương gia, tiểu nhân không dám chối từ, vậy giờ Dậu đêm nay, nghĩa trang không gặp không về!"
Nghe được lời hứa, tuy rằng là ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng sao nghe thế nào vẫn không cảm thấy thoải mái?
Cảnh Dung nhíu mày cân nhắc những lời này của nàng, Kỷ Vân Thư đã cầm ô vòng qua thân thể đĩnh bạt của hắn, cất bước rời đi.
Hắn xoay người nhìn thân hình nho nhỏ của nàng rời đi càng lúc càng xa, khóe miệng Cảnh Dung hơi giơ lên, mang theo nụ cười say đắm giống như say rượu.
Lang Bạc từ xa thấy hai người đã tách ra, lúc này mới bước nhanh đi đến trước mặt Vương gia nhà mình.
"Vương gia, ngài và Kỷ tiên sinh... có nhắc đến vụ án của Ngự Quốc Công?"
Sắc mặt Cảnh Dung lập tức đóng băng tại chỗ, đôi mắt giống như hai tảng đá đóng băng.
"Không vội, án phía sau chỉ sợ sẽ liên lụy rất lớn, Kỷ tiên sinh tuy rằng thông minh, nhưng cũng không thể dễ dàng tin như thế. Nếu có một sai lầm nào, ngay cả bổn vương cũng không thể đảm đương nổi."
"Thuộc hạ minh bạch."
Cảnh Dung lại có hơi nghi hoặc, lập tức phân phó nói: "Ngươi âm thầm tra rõ địa vị của vị Kỷ tiên sinh một chút, người bổn vương muốn, cần thiết phải có bối cảnh sạch sẽ."
Lang Bạc cúi đầu: "Vâng."
Cảnh Dung hít thở một ngụm khí lạnh, ánh mắt vẫn dừng lại ở phương hướng bóng dáng Kỷ Vân Thư xa dần.
Vì một án Ngự Quốc Công, hắn rời khỏi kinh thành đã nửa năm nay.
Nếu như Kỷ Vân Thư có thể tin được, thời kỳ hồi kinh cũng không còn xa nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.