Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 20: Đây là bệnh




Edit & Dịch: Emily Ton.
Kỷ Vân Thư cũng suy ngẫm, nhưng nàng không cảm thấy vụ án có gì thú vị, ngược lại trong lòng như có một sợi dây dài đang vòng quanh nó, không có chừng mực quấn trái tim nàng, rầu rĩ, hoảng sợ!
Đúng lúc này, có một cây đa cách đó hơn hai mét đã hấp dẫn lực chú ý của nàng.
Cây này rất lớn, ước chừng phải hai ba người mới có thể ôm quanh thân nó.
Bước nhanh đi qua, ánh mắt Kỷ Vân Thư dừng ở dưới gốc cây, trên đó bao phủ bởi những vết nứt dài đan chéo nhau, vỏ cây bị rút ra một tầng, bại lộ lõi cây màu vàng bên trong.
Mà nhìn qua, những vết rạn nứt dài mới cũ không đồng nhất, hẳn là bị người dùng roi đánh quất trong một thời gian dài.
Suy nghĩ một lát, Kỷ Vân Thư đột nhiên giật mình một cái, nghi hoặc trong lòng dường như có chút sáng tỏ.
Nàng gật gật đầu, ngoài miệng lẩm bẩm một câu: "Thì ra là như thế."
Lời này bị Cảnh Dung sau lưng nghe được, đi đến bên cạnh nàng, cũng bắt đầu đánh giá tới cây kia, nhìn từ gốc cây lên đến đỉnh, nhưng vẫn không hiểu rõ.
"Thì ra là như thế? Cái gì như thế?"
Kỷ Vân Thư chỉ vào từng vết nứt dài, giải thích: "Vương gia cảm thấy, những dấu hiệu này được tạo thành như thế nào?"
Cảnh Dung nhíu chặt lông mày: "Nhìn như giống như bị roi đánh."
"Không sai, chính là roi, nữ nhân kia khi tức giận, đã lấy roi quất lên đây để hạ hỏa."
Nữ nhân kia, đương nhiên là chỉ Kỷ Mục Thanh!
Cảnh Dung chưa kịp hỏi, Kỷ Vân Thư lại có chút hưng phấn, tiếp tục nói: "Xem ra, tiểu thư Chu gia không chỉ là bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mà còn có triệu chứng rối loạn hành vi cưỡng chế, chỉ sợ ngay chính bản thân nàng cũng không thể khống chế được chính mình."
"Ngươi đang nói gì vậy? Bổn vương nghe không hiểu, nói tới trọng điểm đi."
Khi người cổ đại thông minh, quả thực giống như hỏa tiễn, nhưng khi ngu ngốc, quả thật là hoàn toàn ngu ngốc!
Kỷ Vân Thư hỏi: "Vương gia, ngươi cũng đã xem qua thư phòng tiểu thư Chu gia, chẳng lẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ sao?"
"Đích xác là kỳ lạ, phòng của người thường sao lại bố trí từng khối hồng khối xanh như thế."
Từng khối hồng khối xanh cái gì, đây chỉ đơn giản là sự hình dung!
Kỷ Vân Thư chán nản, rất kiên nhẫn nói: "Phòng đã được bài trí dựa theo màu sắc. Nhìn thì giống như có trật tự, nhưng thật ra lại rất có vấn đề. Hơn nữa, tất cả chăn và son phấn, Chu tiểu thư cũng tuyệt đối không dùng tới lần thứ hai. Đây cũng không phải là thói quen, mà là bệnh, nhẹ thì gọi là thói ở sạch, nặng thì gọi là chứng cưỡng chế."
"Mặt khác, lúc ở trong phòng, ta phát hiện trên tường treo một cây roi, thời điểm khi ta muốn gỡ xuống, đáy mắt nha đầu gọi là Kiều Tâm lộ ra sợ hãi. Hơn nữa, khi ta đụng tới cổ tay nàng ta, nàng ta rõ ràng có cảm giác rất đau. Vì vậy, lúc ta trả lại roi về chỗ cũ, giả bộ đứng không vững để nàng ta đỡ một chút. Đồng thời, ngay lúc đó ta vén ống tay áo nàng ta lên và nhìn thoáng qua, nhưng trên cổ tay nàng ta không hề có vết thương, nguyên lai, tiểu thư Chu gia vung roi không phải là người, mà là cây."
"Một người có chứng cưỡng chế sẽ thường xuyên lấy roi quất đánh trên cây, điều này gọi là chứng rối loạn hành vi cưỡng chế, nhẹ thì ảnh hưởng tới chính mình, nặng thì sẽ giết người!"
Gió lạnh thổi quanh mình vèo vèo, rất quỷ dị và sâu sắc.
Những gì Kỷ Vân Thư vừa nói, tuy rằng Cảnh Dung nghe không hiểu những từ ngữ kỳ lạ đó, nhưng ít nhất cũng biết ý nàng.
Tuy nhiên....
"Tiên sinh thật sự đã vén ống tay áo của nha đầu kia lên? Nam nữ không thể đụng chạm da thịt, đạo lý đơn giản như thế, tiên sinh thực sự không rõ!"
Uy, Vương gia ngươi thật tỉnh táo!
Ngươi đã chạy trật đề a!
"Vương gia, đừng náo loạn."
"Bổn vương không nháo."
Kỷ Vân Thư đỡ trán, lắc lắc đầu, nói: "Ta nghĩ sẽ xem xét lại phòng của Chu tiểu thư một cái, có lẽ có thể tìm thêm được chút manh mối. Sau cùng, cổ tay của nha đầu kia chắc chắn có vấn đề, nói không chừng là bị những thứ khác đánh."
Nàng xoay người chuẩn bị rời đi, Cảnh Dung lại giữ chặt tay nàng, hỏi: "Không phải là nên tra ra hung thủ là ai sao? Ngươi một lòng một dạ tra những cái đó để làm gì?"
"Nếu muốn biết động cơ giết người của một người, phải tra ra tính cách của người này, cùng với tất cả mọi thứ liên quan tới nàng, lợi dụng những thứ đó để tìm ra hung thủ, làm ít công to!"
"Nguyên lai là như thế."
"Vậy, Vương gia hiện tại đang muốn đi nghỉ? Hay là muốn cùng ta đi qua đó một lúc?" Kỷ Vân Thư hỏi.
Cảnh Dung cười: "Đương nhiên ta sẽ ở bên ngươi."
Thật ra, vừa hỏi tới vấn đề này, Kỷ Vân Thư lập tức hối hận, cảm giác có chỗ nào đó không đúng!
Không muốn chậm trễ thời gian, nàng thoát khỏi bàn tay bị Cảnh Dung giữ chặt, đi về hướng sân của tiểu thư Chu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.