Nữ Hoàng Hậu Cung 3000

Chương 6: Chiêu Hiền quý quân




Từ khi bệ hạ phế bỏ thái nữ, đã rất lâu không có tuyên Quân thị đi thị tẩm, bây giờ cư nhiên hạ chỉ để chủ nhân đi, vậy thì thật là vô thượng vinh sủng.
Đức quý quân sắc mặt cũng vui vẻ, thế nhưng thấy nữ nhi liên tiếp đánh rùng mình mấy phát, lập tức quyết định lưu lại chăm sóc nữ nhi, “An nhi ngươi đi hồi bẩm bệ hạ, nói Bổn cung muốn chăm sóc Thập Lục điện hạ, không cách nào phụng dưỡng bệ hạ, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
“A?” An nhi kinh ngạc hô lên.
Ti Mộ Hàm cũng nhíu mày, “Phụ quân, nhi thần không có chuyện gì.”
“Đừng nói chuyện!” Đức quý quân hiếm thấy khi hung dữ, “Mẫu hoàng ngươi sẽ không bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này trách tội phụ quân, bây giờ quan trọng nhất chính là thân thể ngươi! An nhi còn không đi!”
Ti Mộ Hàm nhìn nam tử trước mắt, trầm mặc một lát sau, đồng ý, “Cảm ơn phụ quân…”
An nhi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ủ rũ xoay người ra Lâm Uyên các.

Giao Thái điện là tẩm cung hoàng đế các đời của Đại Chu.
Trừ phía đông điện làm phòng ngủ, phía tây điện thì lại làm Ngự thư phòng.
Giờ khắc này, Tuyên Vũ đế đang phía ở Tây điện bên trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.
“Bệ hạ.” Một cung trang nam tử khoảng chừng chừng bốn mươi tuổi đi vào Ngự thư phòng, chính là thiếp thân cung thị Tô Tích Chi của Tuyên Vũ đế.
Tuyên Vũ đế lúc này mặc một thân màu đen nạm vàng hoàng bào, khuôn mặt xinh đẹp, vầng trán trầm ổn, ánh mắt sắc bén, hỏi: “Chuyện gì?” Một bên hỏi một bên tiếp tục vùi đầu phê duyệt tấu chương.
Tô Tích Chi cúi đầu trả lời, “Thập Lục điện hạ ngẫu nhiễm phong hàn bị bệnh liệt giường, Đức quý quân đang ở Lâm Uyên các chăm sóc, không cách nào phụng dưỡng bệ hạ.”
Tuyên Vũ đế đình chỉ hạ bút, ngẩng đầu nhíu mày nói: “Bị bệnh?”
“Bẩm, đúng thế.” Tô Tích Chi trả lời, “Bệ hạ có muốn triệu Quân thị khác đến đây?”
Tuyên Vũ đế ánh mắt hơi trầm xuống, nói: “Ngươi đi Đoàn Tụ điện thông báo, trẫm đêm nay qua.”
“Vâng!” Tô Tích Chi nghe xong, thi lễ một cái sau chậm rãi lui ra, khi hắn lùi tới cửa điện, chợt nghe Tuyên Vũ đế trên án cúi thấp đầu, sâu kín mở miệng, như đang lầm bầm lầu bầu, “Nàng cũng nhanh mười sáu đi?”
Hắn sắc mặt rùng mình, phảng phất không nghe thấy, lui xuống.

Phượng Nghi cung đồng tâm điện chính là nơi ở quan sủng lục cung Chiêu Hiền quý quân.
Trong hậu cung Đại Chu, ngoại trừ chỗ ở Phượng hậu, Phượng Tường cung có thể dùng ‘Phượng’ tự, cũng chỉ có Chiêu Hiền quý quân Phượng Nghi cung có vinh dự này, có thể thấy được được trình độ sủng ái.
Chiêu Hiền quý quân chính là trắc quân tiên đế khâm tứ cho Tuyên Vũ đế, thời gian còn là thái nữ trắc quân đã được sủng ái phi thường, Tuyên Vũ đế lên ngôi, càng quan sủng lục cung, liền ngay cả ngay Hòa Dụ Phượng lúc đó cũng phải nể mặt ba phần.
Chiêu Hiền quý quân vì Tuyên Vũ đế sinh dục ngũ nữ nhị tử, phân biệt Tứ hoàng nữ, Cửu hoàng nữ, Thập bát hoàng nữ, Thập thập nhất hoàng nữ, thập thập nhị hoàng nữ cùng Cửu hoàng tử, thập ngũ hoàng tử, là Quân thị sinh dục dòng dõi nhiều nhất hậu cung.
Tứ hoàng nữ cùng thập bát hoàng nữ, Cửu hoàng tử đã cập kê, thập thập nhất hoàng nữ cùng thập thập nhị hoàng nữ tuổi nhỏ, cho nên Cửu hoàng nữ Ti Mộ Trăn liền thành ứng cử viên đứng đầu vị trí thái nữ lần này, lại thêm nàng sắp nghênh thú trưởng tử Hữu tướng làm chính quân, đại thần trong triều càng nhận định nàng chính là Đại Chu hoàng đế tương lai.
Lúc này, Chiêu Hiền quý quân một thân trường bào thêu gấm, nằm trên giường mềm trong nội các, thưởng thức phỉ thúy ngọc Phật ngày hôm trước gia quyến các đại thần trong triều đưa tặng, tuy đã qua tuổi bốn mươi, thế nhưng được bảo dưỡng cẩn thận, trên mặt hầu như không nhìn thấy một tia dấu vết năm tháng lưu lại, giống như mỹ dung ba mươi, ung dung hoa quý cực điểm.
“Chủ nhân.” Một người mặc cung thị màu xanh đi vào, bẩm báo: “Bệ hạ đi tới đoàn tụ điện Dạ thị quân.”
“Oành!” Một tiếng vang thật lớn, ngọc phật trong tay Chiêu Hiền quý quân đã thành một đống ngọc nát.
Cung thị trong noãn các dồn dập quỳ xuống: “Chủ nhân bớt giận! Chủ nhân bớt giận!”
“Chủ nhân chớ vội.” Nói lời này chính là nam tử quỳ gối dưới chân Chiêu Hiền quý quân, đã có tuổi, tóc có chút hoa râm, cũng là người duy trì trấn định duy nhất ở chỗ này.
Hắn chính là Tổng quản Phượng Nghi cung, cũng là cha nuôi (giống như ma ma, vú nuôi TG nam nữ bình thường) của Chiêu Hiền quý quân.
Chiêu Hiền quý quân nằm trở về trên giường mềm, lại khôi phục tư thái ung dung trước đây, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quét qua, quát khẽ nói: “Đều cút ra ngoài cho Bổn cung!”
“Vâng…” Chúng cung thị dồn dập trả lời, sau đó kinh hoảng lui ra.
Một hồi lâu sau, trong noãn các cũng chỉ còn lại chủ tớ hai người.
Cha Thục rót một ly trà nóng đưa cho Chiêu Hiền quý quân, “Chủ nhân trước tiên đừng nóng giận, Dạ thị quân cũng chỉ là Sơ thị, đối với chủ nhân không có uy hiếp, nếu như bệ hạ biết chủ nhân vì chút ít chuyện này nổi trận lôi đình, e sợ sẽ đối với cửu điện hạ không tốt.”
“Hừ!” Chiêu Hiền quý quân lạnh lùng hừ một tiếng, khăn tay tơ tằm trong tay cơ hồ bị hắn kéo nát, “Bổn cung làm sao không biết? Nhưng Bổn cung khống chế không được chính mình! Cái tiện nhân họ Dạ kia có cái gì tốt? Cư nhiên làm cho nàng nhiều năm như vậy đều nhớ mãi không quên! Chẳng trách Thái tổ Hoàng đế định ra cái quy củ kia, bằng không Đại Chu này há không phải như tiền triều…”
“Chủ nhân!” Cha Thục vội vã ngăn hắn lại, “Tai vách mạch rừng!”
Chiêu Hiền quý quân cũng lập tức cấm khẩu, hắn thực sự là bị tiện nhân kia làm tức điên!
“Bất luận Dạ thị quân được sủng ái thế nào cũng không thay đổi được xuất thân của hắn.” Thục cha trấn an nói, “Nô thị cho rằng, chủ nhân cùng với một người không có uy hiếp phiền lòng, còn không bằng lo lắng Đức quý quân một hồi, bệ hạ vừa bắt đầu là triệu Đức quý quân!” Chỉ là không nghĩ tới hắn cư nhiên bỏ qua cơ hội tốt như vậy!
“Đức quý quân?” Chiêu Hiền quý quân thiêu mi, không phản đối, “Bây giờ hắn cũng chỉ kéo dài hơi tàn thôi, cha nuôi, ngươi cho rằng hắn vẫn là Đức quý quân sao trước đây?”
Không sai, trước đây hắn hận nhất ngoại trừ Hòa Dụ Phượng chết rồi kia, chính là Đức quý quân này, người này luôn cùng hắn đối nghịch, hắn sinh tứ hoàng nữ còn chưa đầy tháng liền chết trẻ, hắn ta thế nhưng liên tiếp vì bệ hạ sinh ra Nhị hoàng nữ, Tam hoàng nữ! Khi đó hắn đau lòng gần chết mà hắn ta lại phong quang đắc ý, ông trời có mắt, hai nữ nhi kia sau đó không lâu cũng lần lượt chết, sau đó sinh Ngũ hoàng tử cũng chết, liền ngay cả đại hoàng tử thật vất vả nuôi sống xuất giá, cư nhiên vì khó mà tử!
“Bây giờ hắn liền một hài tử đều không có, mẫu gia bên kia cũng ngày càng suy sụp, liền ở trong triều giữ chức quan cũng không làm được, có cái gì lo lắng!”
“Chủ nhân đã quên? Bây giờ hắn có Thập Lục hoàng nữ, Thập Lục hoàng nữ này nay cũng đã lớn.” Thục cha cẩn thận nói.
Chiêu Hiền quý quân nghe xong, xì xì nở nụ cười, “Cha nuôi ngươi là già nên bị hồ đồ rồi hay là làm sao? Bệ hạ cực kỳ hận cha đẻ kia của Thập Lục hoàng nữ, liên đới cũng không ưa Thập Lục hoàng nữ, lúc trước hạ chỉ cho nàng làm con nuôi Đức quý quân, cũng chỉ là cho Đức quý quân một phần an ủi thôi.”
Thục cùng sững sờ, lập tức cười nói: “Chủ nhân nói rất đúng, là Nô thị lo xa rồi.”
“Thay vì lo lắng Đức quý quân, còn không bằng lo lắng hảo đệ đệ của Bổn cung!” Chiêu Hiền quý quân bỗng nhiên nghiêm mặt, khuôn mặt hào hoa phú quý có một tia nham hiểm, “Hảo đệ đệ của bổn cung cũng rất lâu không có tới nơi này của Bổn cung, thật giống như từ khi thái nữ bị phế liền không đến rồi, nghe nói là vội vàng cùng nhóm em rể của Bổn cung kia giao thiệp a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.