Nữ Diễn Viên Xuất Sắc

Chương 6: Anh đang dạy dỗ tôi sao?




Có vẻ như ý kiến trên Internet đã tích cực hơn về Thường Thụy Nhu hai ngày qua, Thường Thụy Nhu đeo kính mát to bản đi dạo trong cửa hàng đại diện DIOR ở trung tâm bách hóa thương mại thì nhận được điện thoại của Hồ Duyệt Chi để giải quyết tin đồn cô đang phải chịu, vừa hay cô cũng đang muốn gặp bà ta!
”Chị.” Bên này Hồ Duyệt Chi vừa cúp máy, Thường Thụy Mạt đã xuất hiện trước mặt cô.
”Tại sao em lại ở chỗ này?” Thường Thụy Nhu ngạc nhiên hỏi.
”Vừa mới trở về từ buổi tuyên truyền, em mới biết chị chuyển đồ đạc của em ra ngoài, nghe An Vĩ nói chị tới đây, cho nên em chạy tới đây tìm chị. Em nhìn thấy chị từ xa.” Thường Thụy Mạt cố giữ bình tĩnh nói chuyện.
Thường Thụy Nhu nhún vai: “Hẳn là em có chuyện muốn nói với chị, vậy nói luôn đi!”
”Ở đây nhiều người quá, chúng ta tìm chỗ khác an tĩnh nói!”
”Được.”
Thường Thụy Nhu cùng Thường Thụy Mạt đi lên tầng thượng của trung tâm bách hóa thương mại, Thường Thụy Mạt lo sợ hỏi: “Có phải tại em làm gì không tốt, chọc đến chị?”
Thường Thụy Nhu nhìn phía chân trời: “Không cần phải dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, nếu không mọi người sẽ nghĩ tôi gây khó dễ cô. Kỳ thật, tôi rất muốn biết rốt cuộc đến bao giờ cô mới bằng lòng buông tha tôi đây?”
(Chị Thụy Nhu bắt đầu lật bài ngửa với Thụy Mạt nên mình để là tôi-cô nhé)
Hai mắt Thường Thụy Mạt mở to nhìn Thường Thụy Nhu, làm bộ không hiểu nhìn cô. Thường Thụy Nhu tiếp tục nói: “Đến cái ngày tôi vĩnh viễn không thể trở mình, cô mới bằng lòng buông tha tôi sao?”
”Chị, chị, chị đang nói gì thế.” Thường Thụy Mạt chột dạ, nói chuyện không lộ chút lo lắng.
Bỗng Thường Thụy Nhu trừng mắt nhìn cô ta, đưa tay bóp cổ cô ta ép sát tường: “Chị, chị muốn làm gì?. Thường Thụy Mạt bị dọa sợ cố kéo tay cô ra, Thường Thụy Nhu liền đưa tay bắt lấy khuôn mặt cô ta, hung hăng nói: “Thứ nhất, không được gọi tôi là chị, bởi vì cô không xứng. Thứ hai, Thường Thụy Mạt, đống phân chuột trên mạng bôi xấu tôi là do cô làm đi, buổi tối sau khi Thẩm Kiều Vũ cầu hôn tôi hẳn là cô đã quyến rũ hắn lên giường! Thường Thụy Mạt, tôi đối xử với cô không tệ, cô không thể dùng tâm địa đen tối đối với tôi!” Thường Thụy Nhu tăng thêm chút lực, đẩy ngã cô ta trên nền đất. Cô coi thường cô ta: “Thường Thụy Mạt, tôi có thể kéo cô lên trời cao thì cũng có thể đạp cô trở lại dưới chân tôi, cô nên cẩn thận. Tôi còn có việc, không chơi với cô.” Dứt lời, cô phủi tay, kiêu ngọa rời đi.
Thường Thụy Mạt nhếch nhác trên sàn, cả người run rẩy, ánh mắt đỏ bừng, lẩm bẩm: “Tôi đã rất vất vả mới đạt được như hôm nay, tôi sẽ không, không để cô cướp đi tất cả hiện tại của tôi, tuyệt đối không.”
Đối diện phía bên này của sân thượng, trong lúc vô tình có một người đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi Thường Thụy Nhu tựa như con sói ác ăn thịt cừu nhỏ, người đó chính là Ứng Cầm. Hôm nay anh rảnh rỗi, đi dạo trong trung tâm bách hóa mà Thường Thụy Nhu cũng đang ở đây, đúng lúc nhìn qua ống nhòm, nhìn thấy rõ ràng một màn kia. Hóa ra, cô còn có lúc hung hăng, một số chuyện, anh ngẫm nghĩ lại, nha đầu này vẫn có chút tâm cơ.
Thường Thụy Nhu rời khỏi tầng thượng, đi thang máy xuống lầu, đột nhiên thang máy dừng lại một chút ở tầng hai mươi, dáng người đàn ông mặc quần áo tây trang màu đen mau chóng bước đến.
”Ứng tiền bối.” Thường Thụy Nhu nhìn khuôn mặt người đàn ông, cô ngạc nhiên tháo kính mát, gọi anh.
Ứng Cầm ấn nút đóng thang máy, đứng bên cạnh Thường Thụy Nhu, Thường Thụy Nhu mỉm cười chào hỏi anh: “Ứng tiền bối, thật khéo a, anh cũng ở đây.”
”Quan hệ của cô với em gái thực ra không tốt, đúng không!” Ứng Cầm bất chợt nói một câu như vậy, làm cho Thường Thụy Nhu nhất thời không biết nói gì.
”Rất không khéo, tôi mới nhìn thấy cô xô xát với em gái qua ống nhòm.” Ứng Cầm không để ý phản ứng của cô, tiếp tục nói: “Nhu vậy, tôi đã nghĩ sai rồi, không phải cô muốn cùng tôi chuẩn bị bất ngờ cho em gái cô mà vì muốn dựa vào tôi để tăng thời lượng xuất hiện trong chương trình.”
”Tiền bối rất tinh mắt.” Đã bị phát hiện, cô cũng không muốn giấu giếm.
”Tôi khuyên cô, muốn đứng vững lâu dài trong giới giải trí phải dựa vào năng lực, tuy rằng cô xinh đẹp, nhưng đầu óc kém quá xa, óc heo không xứng với khuôn mặt ấy, muốn dựa vào lăng xê để chú ý, tôi thấy thay vì dành thời gian nghĩ xem làm thế nào để được chú ý thì cô nên trau dồi rèn luyện bản thân, người nông cạn...”
”Ứng tiền bối.” Thường Thụy Nhu ngắt lời anh, “Anh đang dạy dỗ tôi sao?”
”Không thể gọi là dạy dỗ, chỉ là khuyên nhủ thôi.” Ứng Cầm nghiêm túc nói với cô.
”Như vậy, tôi xin nhận!” Thang máy xuống đến tầng một báo “Leng keng” rồi mở ra, Thường Thụy Nhu trừng mắt, bước nhanh khỏi thang máy. Người này nghĩ tin đồn giữa anh và cô là do cô cố ý làm sao, cái gì cũng không biết, mà nói khó nghe như vậy. Thường Thụy Nhu bốc hỏa lên đầu, ngẫm lại không thể dễ dàng cho qua thế, bước ra rồi lại quay lại thang máy, ấn nút thang máy, cửa thang máy đang đóng lại từ từ mở ra, tức giận nói với Ứng Cầm trong thang máy: “Này, tôi và anh rất thân quen sao, anh dựa vào cái gì dạy dỗ tôi, xen vào việc người khác, anh mới là óc heo không xứng khuôn mặt.” Nói đoạn, cô hả giận rời đi, sợ gì chứ, dù sao về sau cô và anh ta cũng không xuất hiện cùng với nhau trong cuộc sống.
Ứng Cầm tựa người vào thang máy, giờ mới phản ứng được, đúng vậy, anh và cô không chút thân quen, tại sao anh lại muốn khuyên cô, còn nữa, nha đầu kia quả đúng như lời đồn, rất kiêu ngạo.
Thường Thụy Nhu đi vào văn phòng của Hồ Duyệt Chi, trợ lí của bà ta nói bà đang có cuộc họp nhỏ, sẽ quay lại sớm, cô liền ngồi ghế đối diện bàn làm việc chờ bà ta. Cô quan sát kỹ văn phòng chủ tịch một lần, đúng là càng lúc càng lớn, càng phô trương.
”Con gái ngoan, con tới rồi!” Hồ Duyệt Chi bước vào phòng, bà mặc váy đen kết hợp với phụ kiện màu trắng, đôi giày xăng đan cao gót màu đỏ, cả người toát lên nội hàm kín kẽ giống hệt tính cách bên trong của bà ta, làm cho người khác không nhìn rõ được tham vọng của bà ta.
Con gái ngoan, nghe thật mỉa mai! Thường Thụy Nhu quay cái bút trên bàn: “Còn nhớ, lúc tôi mới đến Tinh Á, Tinh Á chỉ có một phòng duy nhất, từ lúc tôi thành công, Tinh Á dần trở thành một tầng trong tòa nhà.”
Hồ Duyệt Chi cười tươi tắn, ngồi xuống ghế chủ tịch: “Đúng rồi, nếu như không có Thụy Nhu của chúng ta, Tinh Á và mẹ Duyệt Chi của con cũng không được như ngày hôm nay.”
Thường Thụy Nhu cười nhẹ, hiểu rõ nhưng vẫn hỏi: “Mẹ Duyệt Chi tìm con, có chuyện gì không?”
”Mẹ xem trên mạng có rất nhiều người nói chuyện giúp con, chắc chắn họ nhận không ít tiền.” Hồ Duyệt Chi đứng dậy, “Con muốn uống gì. chỗ mẹ có cà phê làm thủ công hảo hạng, muốn nếm thử không?”
”Được ạ.” Thường Thụy Nhu trả lời bà, “Những người đó không phải do mẹ mua sao?”
”Mẹ sao?” Hồ Duyệt Chi bưng một ly cà phê tới cho cô,“ Mẹ không làm, mẹ còn tưởng con ngầm bàn bạc với công ty anh ta, nhờ công ty khác giúp con xoay chuyển dư luận.”
Bà ta hoài nghi cô phản bội bà ta, quả thực là cô có ý nghĩ này, nhưng không thể gọi là cô phản bội bà ta, cô chỉ muốn rời khỏi người chỉ coi cô như cái máy kiếm tiền, còn chưa phải lúc đó. Thường Thụy Nhu cười tự giễu: “Hiện tại con chẳng khác gì cơm thừa rượu cặn, công ty nào sẽ chấp nhận con, không đủ làm no bụng lại càng không thỏa mãn được lòng tham, huống chi con còn hợp đồng bảy năm với mẹ.” Ban đầu khi cô ra mắt cùng với Hồ Duyệt Chi là ký hợp đồng bảy năm, vì để Thường Thụy Mạt có thể vào công ty, cô bèn ký với Hồ Duyệt Chi thêm bảy năm nữa, vì thế hợp đồng chưa hết hạn, nó như xiềng xích buộc chặt cô không thể thoát ra.
”Nói gì vậy! Là có người ghen tức với Thụy Nhu nhà chúng ta, nhìn lần này xem, trong chương trình con xinh đẹp như vậy, nhiều fan trước sẽ quay trở lại, tin tưởng vào chính mình.” Hồ Duyệt Chi an ủi cô, chỉ là không biết trong đó có bao phần là thật lòng đây. “Gần đây có nhiều chương trình gửi lời mời cho con, con lại không có hợp tác cùng công ty khác, vậy thì đi cùng đàn em công ty ghi hình đi!”
Giống như lúc trước khi sống lại, Hồ Duyệt Chi chính là một dạng ma cà rồng muốn hút khô danh tiếng của cô giúp đỡ người mới, kiếp trước, lúc ấy cô nhìn rõ bộ mặt thật của bà ta, cô thấy mình không còn khả năng cùng thực hiện tham vọng đứng đầu làng giải trí cùng bà ta còn thấy tiếc bà ta, bà ta muốn cô dùng danh tiếng của mình nâng đỡ người mới, cô cam tâm tình nguyện, nhưng bộ mặt đã lộ rõ, cô không cần thương hại cũng không cần thiết báo ơn.
”Mẹ Duyệt Chi, con chia tay với Thẩm Kiều Vũ rồi.” Thụy Nhu khó khăn nhìn Hồ Duyệt Chi, bà ta có thể làm bộ như mẹ quan tâm con gái, cô cũng có thể giả vờ như con gái ỷ lại vào bà ta, bởi vì hiện tại cô cần bà ta để nổi tiếng một lần nữa.
Tay cầm tách cà phê của Hồ Duyệt Chi hơi dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Các con chia tay, chẳng phải cậu ta đã cầu hôn con sao?”
”Anh ta có sự nghiệp của bản thân, con có suy nghĩ của mình, bất đồng ý kiến không chung đường.” Thường Thuỵ Nhu không muốn nói cho Hồ Duyệt Chi biết chuyện xảy ra giữa Thường Thụy Mạt và Thẩm Kiều Vũ, bởi vì cô cũng hiểu là chẳng giải quyết thêm được gì. “Cho nên, hiện giờ con muốn tiếp tục trở lại làm tốt công việc, mẹ Duyệt Chi có thể cho con thêm cơ hội không?” Thường Thụy Nhu chắp tay trước ngực, đáng thương cầu xin bà.
”Không phải đã cho con tham gia ghi hình chương trình sao.”
”Uh~” Thường Thụy Nhu lắc đầu làm nũng Hồ Duyệt Chi, “Con muốn đóng phim.” Cổ họng cô tuy đã hồi phục tốt, nhưng không hát được những nốt cao, nếu tiếp tục ca hát, sẽ khó có thể vượt qua hạn chế của bản thân, cũng không thể tiếp tục quãng thời gian huy hoàng, để giẫm đạp đôi gian phu dâm phụ Thường Thụy Mạt và Thẩm Kiều Vũ dưới chân, cô chỉ có thể trở thành diễn viên xuất sắc.
”Đóng phim à!” Hồ Duyệt Chi uống một ngum cà phê, suy tính một chút nói, “Gần đây không có vai diễn thích hợp cho con!”
”Ngọc Lưu Ly thế nào?” Thường Thụy Nhu ôm khuôn mặt của mình, hai mắt to tròn dưng dưng, tha thiết nhìn Hồ Duyệt Chi.
”Đấy là thử vai diễn, con.....”
”Được rồi, bộ phim này!” Hồ Duyệt Chi chưa kịp nói từ chối, Thường Thụy Mạt đã bước vào. “Con hôm nay không phải bay đến Thành Đô sao? Tại sao còn chưa đi?” Hồ Duyệt Chi hơi bực mình nhìn cô.
”Vừa nãy ở sân bay, nghe thông báo hoãn chuyến bay xuống buổi tối, mà vẫn còn sớm nên con trở về công ty, mới nghe thấy chị muốn diễn “Ngọc Lưu Ly“.” Thường Thụy Mạt nhìn Thường Thụy Nhu cười hết sức kỳ lạ.
”Con gái ngoan, nữ chính trong “Ngọc Lưu Ly” là Thụy Mạt, hơn nữa là do đạo diễn chọn từ trước.” Nghe Hồ Duyệt Chi nói, bà ta nhất định không giành nhân vật chính cho cô.
Thường Thụy Mạt nhíu đôi mày lá liễu nói: “Nếu chị không ngại có thể đến buổi diễn thử vai phản diện Nhị Hào, đúng lúc vai này cũng chư chỉ định ai, mà tuần sau bộ phim đã bắt đầu khởi động quay, tới lúc đạo diễn gấp rút tìm diễn viên, em có thể đề cử chị, nói không chừng đạo diễn vì nể tình em, chị có thể đến quay phim thẳng không cần qua buổi diễn thử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.