Nữ Chính Bị Hoang Tưởng

Chương 2:




Mấy nay cả lớp đang xôn xao bởi sắp có một học sinh từ Hà Nội chuyển tới lớp tôi. Mọi người mong ngóng, bàn ra tán vào không biết là trai hay gái, xinh hay xấu, đặc biệt hay tầm thường. Và tôi, cũng thuộc nhóm tò mò này.
Tôi nghĩ, liệu chăng đó có phải là định mệnh của cuộc đời tôi, "nam chính" của quyển tiểu thuyết này?
Và ngay tại khoảnh khắc đầu tiên khi chàng thiếu niên ấy xuất hiện, tôi biết, suy luận của mình hoàn toàn chính xác!
Cậu ta có gương mặt góc cạnh, đôi mắt khép hờ cùng bờ môi mỏng đang mím chặt ấy đã lộ rõ tính khí ngang tàng trong cậu ta. Tuy nhiên, thứ làm tôi ấn tượng hơn cả cái ngoại hình hoàn hảo ấy là quả đầu đỏ tía và chiếc khuyên tai hình chữ thập được đeo ở tai bên trái kia.
Vốn nhà trường cấm học sinh nhuộm tóc và đeo khuyên nên luôn có một đôi sao đỏ và thầy giám thị túc trực ở cổng trường, đuổi những thành phần "bất hảo" này về nhà. Nào có ai vào được hẳn lớp, theo sau cô giáo như thế này đâu. Cho dù hôm nay có là ngày đầu tiên nhận lớp đi chăng nữa. Chẳng lẽ cậu ta là con ông cháu cha?
Tôi giật mình, lia mắt nhìn lại cậu ta từ trên xuống dưới một lượt. Thấy áo trắng vẫn là áo trắng nhưng chẳng giống loại mà tôi đang mặc, thấy quầy tây vẫn là quầy tây nhưng lại có cảm giác mềm, mịn, đứng dáng hơn so với quần nhà trường phát. Chậc! Quả nhiên, phải ở cấp độ này thì mới xứng với tôi chứ!
"Bạn Nguyễn Tâm Tưởng từ Hà Nội chuyển về đây học, các em nhớ giúp đỡ bạn làm quen với môi trường mới. Tưởng, ngồi bàn cuối đi em. Nhớ chiều đi học về nhuộm lại tóc. Cả lớp mở sách học bài mới."
Cô giáo chủ nhiệm nói nhanh như súng liên thanh, sau, phất tay bảo Tưởng mau "biến" khỏi tầm mắt cô mà không hề buông lời trách mắng nào trước mặt cả lớp. Tôi chống cằm, buông tiếng thở dài, mơ hồ cảm thấy vui vui trong lòng.
Đúng là "nam chính" của cuộc đời tôi có khác, quá chất! Cậu ta có lẽ thuộc dạng nam chính bất cần đời, chống đối bố mẹ nên bị đuổi về quê với tâm hồn tổn thương và rồi cần tôi ở bên chữa lành? Chà, tự dưng tôi thấy áp lực ghê, khi phải mang trong mình trách nhiệm "cảm hóa" một người.
À, tôi tên Mộng, cậu ta tên Tưởng. Mộng Tưởng. Đúng là một đôi, đến cái tên cũng hợp nhau vãi đạn!
Tôi sửng sốt, tự vỗ vào miệng mình trong tưởng tượng ba cái. Tôi là nữ chính ba tốt: Học lực tốt, tích cách tốt, ngoại hình tốt; không thể nói tục chửi bậy, kể cả trong suy nghĩ cũng không được. Nhỡ nghĩ nhiều quá rồi buột miệng nói ra thì sao! Phải chấn chỉnh ngay mới được!
Bất giác, tôi ưỡn ngực, thẳng lưng, mắt nhìn đăm đăm lên bảng cho đến khi cái My ngồi cạnh bỗng huých tay tôi.
"Này, từ nãy tới giờ tao nói gì mày có nghe không thế?" Nó khó chịu hỏi.
Tôi vội xin lỗi My rồi thành khẩn hỏi lại vừa nó nói gì.
My chép miệng: "Cuối tuần này đi xem phim không?"
Đứng hình vài giây, tôi chầm chậm gật đầu. Vốn tôi định dùng ngày nghỉ duy nhất để tìm hiểu về "nam chính" nhưng My đã rủ thì.. cũng không vội. Bởi đã là định mệnh thì trước sau gì cũng sẽ thuộc về nhau thôi, không chạy đi đâu được. Cái quan trọng trước mắt là cần giữ được mối quan hệ tốt với đám bạn xung quanh đã. Để có chuyện gì thì bọn nó sẽ đứng về phía tôi.
"Mà.. dạo này.. mày vẫn đọc ngôn tình à?" My ngập ngừng, khẽ nghiêng người về phía tôi, hỏi nhỏ.
"Ừ, sao thế?" Tôi đáp mà không nhìn My, mắt nhìn chăm chăm lên bảng, thi thoảng lại liếc xuống xem mình đã viết đúng hàng đúng lối chưa. Để làm một nữ chính ba tốt thì không thể lơ là việc học được.
"Ờm, thì, tao nghĩ mày nên đọc in ít thôi."
Tôi ngừng viết, hơi nhăn mày: "Tớ vẫn cân bằng được việc học và đọc truyện mà. My yên tâm đi."
Đọc truyện là sở thích duy nhất của tôi. Tôi không thể bỏ được! Đây là giới hạn!
Miệng cái My méo xệch, gượng cười mãi mới đáp: "Ờ. Được.. được. Rảnh thì đọc thêm cả tiểu thuyết nước ngoài nữa nhé."
"Ok ok."
Tôi nghĩ My có phần thái quá, đọc nhiều ngôn tình cũng có gì xấu đâu mà nó cứ một thời gian lại nhắc nhở tôi. Nếu không phải biết nó có ý tốt thì tôi đã không thèm nói chuyện với nó nữa rồi.
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, tôi vội chạy vào phòng, lục tung tủ quần áo, lôi chiếc váy mà chị họ cho gần đây ra ngắm một lượt trước gương. Đây là kiểu váy liền thân dài tới đầu gối, dáng chữ A, cổ sơ mi, tay cộc có bo ở eo. Đúng kiểu vừa dịu dàng, vừa dễ thương; mang đậm chất học sinh. Điều đặc biệt quan trọng để tôi đưa ra quyết định chọn chiếc váy này là vì nó màu trắng.
Từ nhỏ, tôi đã thích mặc váy trắng. Bởi váy trắng là một cái gì đó tượng trưng cho thân phận nữ chính vậy. Có cái, mẹ tôi sợ nhanh bẩn, sợ chỉ mặc được có một mùa nên chẳng bao giờ mua cho tôi đồ màu trắng cả.
Váy đã qua sử dụng nên màu hơi ngả vàng, phần cổ áo tiếp xúc với gáy có một vệt lờ mờ màu nâu. Có vẻ cũ quá nhỉ?
Tôi nhìn chiếc váy trên tay, hơi đắn đo. Mặc váy cũ quá cũng không thể tạo được hiệu ứng mà tôi muốn, có khi còn bị mọi người cười chê. Còn mặc cái khác thì lại không hợp với khí chất của tôi lắm. Không biết ngâm thuốc tẩy liệu có đỡ hơn không?
Ướm váy lên người một lần nữa, tôi nhìn trên ngó dưới một lượt, quyết định giặt sạch đã rồi tính. Nếu không tẩy được vết ố vàng, tôi đành phải mặc chiếc váy khác vậy.
OOo
Tối thứ Bảy.
Đồng hồ chỉ đúng 6 giờ 15 phút, tôi đứng dậy, ra khỏi nhà.
Nhân vật chính luôn xuất hiện sau cùng.
Luận điểm này, tôi đã thấm nhuần từ lâu.
Và để trở thành "nhân vật chính", trước khi đi, tôi đã cố ý nhắn tin hỏi My quân số hôm nay để còn biết đường mà tính toán. Nếu đến sớm quá cũng không có gì đặc biệt, mà đi muộn quá lại dễ làm phật lòng mọi người. Vậy nên, tôi cần nhẩm tính thời gian bọn nó sẽ đến.
Hẹn nhau lúc 6 giờ tối, My chủ trì sẽ đến tầm này. Sau đó sẽ đến Phong, tuy tính tình có hơi thô lỗ nhưng được cái luôn đến đúng giờ trong mọi cuộc chơi. Bọn con trai khác có thể đến lúc sáu rưỡi. Còn cái Ngân, điệu đà, thích làm dáng nên bảy giờ mới đến.
Để chắc kèo, sáu rưỡi tôi đã đến nơi nhưng đứng ở chỗ khác, cách điểm hẹn không xa. Thấy đường đã lên đèn, khoảng bảy giờ hơn, tôi mới bắt gặp bóng dáng lững thững đi tới của Ngân. Vội chỉnh lại váy vóc, tóc tai. Tôi chạy chậm về phía bọn họ trước khi có thằng con trai nào buông lời chửi thề.
Dạo này đang có chính sách tiết kiệm điện nên cứ cách hai cột đèn mới có một cái sáng, khiến không khí xung quanh tăng thêm phần mờ ảo. Tuy là thế, nhưng tôi vẫn có thể bắt trọn khoảnh khắc của từng đứa khi bọn nó thấy tôi chạy chậm tới. Bởi chúng đang đứng ở nơi có ánh sáng duy nhất trong bán kính năm mươi mét đổ lại.
Đứa thì hét toáng, đứa trợn mắt há mồm, đứa nhìn tôi không chớp mắt, mặt xanh hơn cả tàu lá chuối.. Phản ứng, hình như lố hơn tôi nghĩ.
Tôi hí hửng chạy tới, kéo nhẹ dây túi có phần xộc xệch, nhỏ giọng xin lỗi: "Nhà có việc nên giờ tớ mới tới được, mọi người đến lâu chưa?"
"..."
Bầu không khí chìm trong tĩnh mịch, có lẽ bọn nó vẫn còn choáng ngợp bởi cảnh tượng vừa rồi nên chẳng có đứa nào trả lời tôi chăng? Tự dưng tôi thấy tiếc, tiếc bản thân không có con mắt thứ ba để chứng kiến hình ảnh sinh động vừa rồi của mình. Mỗi bước chạy nhẹ sẽ làm làn váy bay bay, chắc sẽ giống hoa sen trắng nở rộ trong đêm đen nhỉ? Hiệu ứng về mặt thị giác có vẻ đã khá thành công.
"Mày.. sao lại mặc cái này?" Mãi một lúc lâu sau, My mới lên tiếng, giọng lạc hẳn đi.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy trắng đã được ngâm thuốc tẩy của mình. Không dính một vết bẩn nào, cũng không bị sứt chỉ hay rách ở đâu. Chẳng có vấn đề gì cả. Không lẽ, My e ngại trước nhan sắc của tôi nên mới hỏi thế? Cũng phải, nay tôi cố ý xõa mái tóc đen nhánh của mình để tăng thêm phần thục nữ mặc dù nóng muốn chết.
"Tớ chỉ có bộ này thôi, trông tệ lắm hả?" Tôi hỏi, rồi nhìn lại My trong chiếc áo phông đen và quần đùi bò. Có lẽ My mặc đơn giản quá nên không thích tôi mặc vậy ư? Tôi đã cố không trang điểm, chỉ tô mỗi son mà vẫn khiến My thấy e dè. Haiz.
"Trông như vong!" Phong "hừ" một tiếng, hai tay đút túi quần rồi đi thẳng tới rạp chiếu phim gần đấy.
"Cậu.." Tôi cắn môi, bồi hồi tính hỏi, giống vong ý là cậu ta tính chiều tôi như chiều vong ấy hả, thì My đã lên tiếng chặn đứng.
"Đừng nghe cậu ta nói. Không sao, trông cũng không tệ đâu. Mà có cái.." My gãi má, ấp úng đáp: "Tao nghĩ, mày không nên mặc thế khi đi buổi tối."
Tôi ngẩn người, không được mặc thế này vào ban đêm tức có thể mặc vào ban ngày? Có nghĩa là do đẹp quá nên mặc thế đi đêm dễ bị đàn ông trêu ghẹo phải không?
Hiểu ra ý tứ trong lời My nói, tôi vừa cảm động vừa tự trách. My quan tâm tôi từng cái nhỏ nhất, vậy mà tôi lại nghĩ My vì ghen tị tôi nên mới hỏi thế. Tôi thật khốn nạn mà!
Tự vả vài phát vào miệng trong tưởng tượng, tôi bước tới, nắm tay My, kiên định đáp: "Ừ. Tớ sẽ chỉ mặc thế này vào ban ngày thôi, được không?"
"Ừ.. ừ.. đi thôi.. đi không muộn. Tao phải vào trước mua vé đây." My gỡ tay tôi, chạy thục mạng như bị ma đuổi.
"Đợi tớ vớiiiiiii."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.