Lữ Yên Hàn gửi một bức thư cho Vương gia Thanh Châu trước để gây áp lực, đại khái là để bọn họ dạy dỗ nữ nhi nhà mình cho tốt, hắn biết, lấy thân phận hiện tại của hắn trước mặt thánh thượng, đại lão vương gia kia sẽ bán đứng phần ân tình này. Hơn nữa, sau này Vương Ngô Đồng cũng chỉ có thể ở trong miểu nhà Vương gia ở góa cả đời.
So với làm bạn với tượng phật đèn nến, không ai quan tâm, không ai trông nom, đột nhiên rơi từ Trường An xuống thôn trang, Vương Ngô Đồng nhất định khó mà chịu được. Tuy hắn không thể giết nàng ta ở ngoài sáng, nhưng lại có thể hành hạ khiến nàng ta buồn bực mà chết. Hắn cũng sẽ phái người đi theo Vương gia tới Trường An đón Vương Ngô Đồng về nhà, không để nàng ta gây ra bất cứ rắc rối nào nữa.
Nhưng mới vừa rồi, có người đưa tin nói Vương Ngô Đồng bị mất trí.
Thật ra thì hắn cũng không thèm để ý, mà là sau khi Vương Ngô Đồng mất trí lại nói Lý Kỳ Thù không còn sống được bao lâu nữa.
Lữ Yên Hàn leo lên lưng ngựa chạy như bay về phía nhà Vương Ngô Đồng, nắm chặt dây cương trong tay, mắt nhìn về phía trước, hai mắt đỏ bừng.
- Không phải ta đã trở về rồi sao? Tại sao vẫn còn xảy ra loại chuyện này?
- Chẳng lẽ công chúa không bị hạ độc sau khi mới thành thân ư? Làm sao lại biết chuyện đã sớm phát sinh như vậy?
Vó ngựa làm cho bụi bay tán loạn, người dân hai bên đường tránh né trong tiếng hét của thị vệ, không biết lại xảy ra chuyện gì.
Lữ Yên Hàn hít sâu một hơi, viết một bức thư, phân phó cho tên thị vệ bên cạnh: “Đi đến nhà của ta tìm Mạc Tầm, giao cái này cho hắn, sau đó bảo ứng quý dẫn hắn đi đến chùa Tĩnh An.”
“Vâng!” Tên thị vệ kia lập tức thay đổi phương hướng, chạy về phía ngược lại với Lữ Yên Hàn.
Lữ Yên Hàn phân phó xong thúc ngựa đi về phía trước.
- -
“Thế tử gia.” Thị vệ có chút khó xửa nhìn nữ tử đầu tóc rối loạn như ổ gà, quần áo xộc xệch ở trong sân, nàng ta còn đang tươi cười.
Tay chân nàng ta đều bị trói lại, miệng la to: “Ngươi có biết phu quân của ta là ai không! Dám trói ta! Ngày mai ta sẽ giết ngươi!”
Một vài tên người hầu đứng bên cạnh, thận trọng tiến lại gần Lữ Yên Hàn: “Thế tử gia, vậy… chúng ta còn cần đưa ả ta về không?”
Lữ Yên Hàn liếc mắt nhìn hắn ta một cái, người nọ lập tức run lên, nhớ tới lời đồn hắn ta từng nghe, Lữ Thế tử này ở biên cương chỉ cần giơ tay là một cái đầu sẽ rơi xuống, thậm chí còn dám chặt cổ người khác cầm trên tay không hề chớp mắt, còn có người nói Lữ Thế tử ban đêm còn uống máu người, vì vậy trên mặt mới không có tí huyết sắc nào, đó cũng là do quỷ hồn quay về báo thù hút hết.
“Đưa bọn họ đi.” Giọng nói của Lữ Yên Hàn khiến người ta rùng mình, không có chút cảm xúc nào, phân phó cho người của mình.
Đến khi bốn bề trong viện vắng lặng, Lữ Yên Hàn nhìn Vương Ngô Đồng đã phát điên, hắn cau mày, thanh đao trong tay khẽ rời khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu lên mặt Vương Ngô Đồng, khiến nàng ta lui về sau một bước.
Lữ Yên Hàn đi nhanh về phía trước, một tay rút đao ra khỏi vỏ, kề vào cổ nàng ta: “Ngươi hạ độc công chúa?” Lữ Yên Hàn lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ngoại trừ giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.
Vương Ngô Đồng vẫn biết sợ, nhưng nghe thấy tên kẻ thù của mình, lại nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “A! Ta hạ độc thì sao, nữ tử kia đáng chết, nếu không phải giữ nàng ta còn có lợi thì ta đã sớm độc chết nàng ta rồi.”
Cho dù đã phát điên nhưng nàng ta vẫn rất hận Lý Kỳ Thù.
Dẫu sao trong mắt nàng ta, Lý Kỳ Thù là lý do mà kế hoạch nhiều năm của nàng ta bị phá hủy, chính Lý Kỳ Thù đã hủy hoại nàng ta, nếu không phải vậy thì Vương Ngô Đồng đã sớm thành chính thê của Vương Miểu Chi sau khi y thăng quan, hơn nữa sau khi Lý Kỳ Thù đào hôn thì cũng chỉ bị phạt đến miếu nhàn rỗi mấy ngày. Còn có Vương Miểu Chi, vẫn còn mê luyến Lý Kỳ Thù. Rõ ràng bây giờ công chúa chỉ còn là cái giày rách mà thôi, nàng ta tìm hắn để lấy bức thư kia, hắn lại không để mình được như ý.
Đều là do Lý Kỳ Thù… đều là nàng sai!
Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều cảm thấy nàng tốt!
Hơn nữa tên thích khách lần trước cũng tình nguyện vứt hết thù lao không thèm quay về báo tin cho nàng ta, nàng ta cũng biết, nàng ta để hắn ta vẩy thuốc bột, làm cho chất độc trong máu lưu chuyển nhanh hơn, biện pháp làm Lý Kỳ Thù nhanh chóng chết cũng mất đi, sau đó, nàng ta điên rồi.
Đương nhiên điều khiến Vương Ngô Đồng phát điên còn có áp lực từ Vương gia Thanh Châu.
Năm nay nàng ta đã mười lăm, đến tuổi cập kê cũng nên xuất giá, lúc trước Vương Miểu Chi khó khăn lắm mới có chút tiền đồ, còn đỗ Trạng nguyên, được công chúa coi trọng, vốn nàng ta chỉ muốn dựa hơi Vương Miểu Chi để biết nhiều quan lại, nhưng sau đó phát hiện, sao nàng ta không trực tiếp dựa vào Vương Miểu Chi chứ. Dẫu sao nếu hắn ta làm Phò mã, sau này đường thăng quan sẽ trót lọt hơn nhiều, mà nàng ta cũng có lòng tin có thể ly gián được hai người kia, dù sao nàng ta cũng hiểu rõ Vương Miểu Chi, lòng tự trọng quá cao mà Lý Kỳ Thù vẫn luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng.
Phụ thân của nàng ta Vương lão gia kỳ thật cũng có hai lòng, dù sao nếu thứ nữ này thật sự có thể lưu lại chút tên tuổi ở thành Trường An cũng coi như là trợ lực cho ông ta, bởi vậy mới tùy ý để nàng ta ở kinh thành lâu như vậy, nhưng nếu Vương Ngô Đồng tuổi lớn mà vẫn không thể làm được trò trống gì, nàng ta phải vâng theo lời phụ mẫu, gả cho một người nào đó.
Nhưng Vương Ngô Đồng nào có nguyện ý gả cho lão già bại hoại có chút quyền, có chút tiền, dĩ nhiên là không cam lòng, nàng ta nhất định phải gả cho người dòng dõi tôn quý, được tất cả mọi người tôn kính, nàng ta phải là người đứng trên mọi người!
Vậy nên khi mơ ước tan biến, chỉ có thể nói dục vọng của con người là một thanh kiếm hai lưỡi, nó sẽ đẩy ngươi về phía trước, cũng sẽ biến ngươi thành bộ dạng kinh khủng.
“Lý Kỳ Thù chỉ là một con tiện nữ…”
“Ngậm miệng lại, đưa nàng ta tới Hình bộ.” Lữ Yên Hàn thấy nàng ta không trả lời, lại nghe thấy nàng ta không ngừng nhục mạ, nhíu mày phân phó xuống, sau đó chỉ vào đám tỳ nữ cùng người hầu hạ Vương Ngô Đồng đang ở trong phòng chứa củi: “Nhốt bọn họ lại.”
“Chuyện này…” Người hầu thấy Lữ Yên Hàn đi ra ngoài còn muốn hỏi một chút tiếp theo làm thế nào, dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của Vương gia.
Nhưng Lữ Yên Hàn chỉ để lại một câu: “Nhục mạ hoàng thất là trọng tội.” Sau đó phân phó những người còn lại lục soát nhà Vương Ngô Đồng.
Mặt người hầu kia lúc trắng lúc xanh, không thể làm gì khác hơn là gửi thư về, hỏi lão gia nên làm gì bây giờ.
Lữ Yên Hàn đang đợi, đợi tin của Mạc Tầm.
Cho đến khi sắc trời chuyển tối, Mạc Tầm mới vội vã trở lại, vừa vào cửa liền la hét muốn uống nước.
Lữ Yên Hàn đã ngồi ở trong sân rất lâu giống như cây cột, vẫn đang nhìn chằm chằm vào cửa, Mạc Tầm đến một hồi rồi mà vẫn không phát hiện ra hắn.
“Nói trước tình hình hiện giờ đi.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía bên trái mình, Mạc Tầm mới nhìn thấy Lữ Yên Hàn đang ngồi thẳng lưng như diêm vương đang thẩm vấn hành vi phạm tội của ác quỷ.
“Ngươi cũng tốt quá đi, ta đi cả đoạn đường xa để xem bệnh cho người trong lòng của ngươi, bây giờ mới quay về mà ngay cả một ngụm nước cũng không cho ta uống? Đúng là quỷ hẹp hòi, không có nhân tính.” Mạc Tầm ôm ngực, vẻ mặt bi thương đứng cách xa Lữ Yên Hàn hai trượng.
“Uống nước đi rồi nói.”
“Được được, ngươi đừng dùng ánh mắt kia nhìn ta, ta nói, ta nói.”
Sau đó y hắng giọng, gạt bỏ dáng vẻ không nghiêm túc sang một bên: “Quả nhiên là trúng độc, hơn nữa bệnh này ta đã thấy ở Tây Vực nhiều năm về trước.”
Lữ Yên Hàn siết chặt tay nói: “Cái gì?”
“Phệ tâm mạn.”
Nghe thấy cái tên này Lữ Yên Hàn như rơi vào hồ băng, trên người tản ra hơi lạnh khiến Mạc Tầm cảm nhận được cũng run lên.
Lữ Yên Hàn vẫn hỏi một câu: “Có cách chữa không?”
Mạc Tầm không trả lời, y biết, Lữ Yên Hàn chỉ là đang tự hỏi mình mà thôi.
Dẫu sao hắn chắc chắn biết loại độc này, ở Tây Vực danh tiếng cũng không nhỉ, nghe nói người chế ra loại độc này không có ý làm giải dược, mà độc này nhiều năm cũng không thấy xuất hiện, có thể nói là đồ hiếm thấy, lúc trước y đã lật toàn bộ Tây Vực cũng không tìm ra nói. Bây giờ cũng thật kỳ quái, tại sao lại thấy nó ở thành Trường An.
Ngón trỏ của Lữ Yên Hàn nhẹ nhàng gõ lên bàn đá, sau đó đứng lên, ánh trăng chiếu vào mặt hắn lúc sáng lúc tối, hắn thấp giọng hỏi một câu: “Thật sự không có cách chữa?”
Mạc Tầm ngồi xuống: “Ngươi cũng biết độc này không mùi không vị, khó mà phát hiện, giống như tên của nó vậy, phệ tâm mạn (*), chính là để cho người chết đi một cách bất ngờ, người thường khó phát hiện ra, nếu không phải trước đây ta từng ở Tây Vực một thời gian, hiểu rõ triệu chứng thì cũng không biết được công chúa bị trúng loại độc này.”
Lữ Yên Hàn nghe cũng hiểu, Mạc Tầm đang nói khéo rằng thuốc này thật sự rất khó giải.
“Nhưng mà…”
Đột nhiên nghe thấy lời này, Lữ Yên Hàn lập tức ngồi xuống, trong giọng nói còn có chút nôn nóng: “Nhưng mà cái gì?”
“Ta nghe nói có cách để khắc chế độc này, khắc chế nó một thời gian, nếu có thể tìm ra thuốc độc thì ta sẽ nghiên cứu được thuốc giải.”
Mạc Tầm nói rất thận trọng, mặc dù y học y thuật, những năm này lại lang thang khắp nơi, biết được không ít chứng bệnh cùng thuốc, nhưng không thể nắm chắc được mười phần có thể giải được độc này, nhưng y nói những lời này cũng chỉ là nghe nói được mà thôi, y cũng không biết có phải thật hay không, nhưng thấy dáng vẻ như vậy của Lữ Yên Hàn, y sợ nếu như mình không nói chút gì thì Lữ Yên Hàn sẽ giơ đao giết người.
“Được.” Lữ Yên Hàn đáp một tiếng.
Dù chỉ nắm chắc một phần, hắn cũng phải thử.
“Công chúa… còn bao nhiêu thời gian?”
“Cái này hả,” Mạc Tầm sờ cằm: "Thật ra thì nhìn tình hình, có vẻ công chúa bị hạ độc còn chưa được mười ngày, hơn nữa liều lượng cũng không nhiều, xem ra người hạ độc cũng không muốn công chúa chết ngay, nếu như cẩn thận thì có thể sống được một, hai năm.”
Tay Lữ Yên Hàn run lên: "Một, hai năm…” Ngón cái của hắn không ngừng vuốt ve hoa mẫu đơn trên chuôi đao, nhưng cho dù là như vậy cũng không có cách nào khiến hắn dừng run rẩy trong lòng.
Lúc này hắn như đang nhìn người chết, ánh mắt lạnh lẽo.
“Này này này, ngươi đừng nhìn ta như vậy, thật dọa người.” Mạc Tầm lui về sau một bước, y đã từng thấy bằng hữu này giết người, quả thực giống như ác quỷ, nhìn mình như vậy khiến y cảm thấy mình như người chết rồi vậy.
Nghĩ đến việc nếu không tìm thấy thuốc giải cho Lý Kỳ Thù, nàng chỉ có thể sống một hai năm nữa, tim Lữ Yên Hàn run rẩy phát đau, có phải hắn trùng sinh là chuyện sai lầm hay không? Tại sao lại trở nên như vậy? Cách khắc chế mà Mạc Tầm nói không chừng Vương Ngô Đồng cũng biết, nhưng bây giờ nàng ta điên rồi, cũng không biết có thể dò hỏi ra điều gì không.
Lữ Yên Hàn đột nhiên đứng dậy rời đi, mỗi một bước đi đều rất nặng nề.
Mạc Tầm thấy dáng vẻ này của hắn liền hoảng sợ: "Muộn như vậy rồi mà ngươi còn đi đâu? Bên ngoài còn cấm đi lại vào ban đêm đấy!”
“Tìm người!” Lữ Yên Hàn chỉ để lại một câu liền sải bước rời đi.
Ngọn đèn dầu đã sớm tắt, một bóng đen di chuyển qua các mái nhà, nhẹ nhàng như tiếng chân mèo, chờ đến khi đội tuần tra nghe thấy thì không nhìn thấy gì cả, chỉ nghĩ là gió thổi.
Lữ Yên Hàn dọc theo đường đi suy nghĩ rất nhiều.
Rốt cuộc độc này là tới từ đâu, theo như thân phận của Vương Ngô Đồng mà nói, độc này không thế lưu lạc đến tay nàng ta, nếu là mua được từ tay người khác thì cũng cần phải có nhiều tiền, nhưng dựa vào những gì hắn tra được mà nói, Vương Ngô Đồng không có năng lực đó. Dẫu sao nàng ta cũng chỉ khá hơn một chút so với đám ăn chơi trác táng trong giới.
Còn việc có nên nói chuyện này cho công chúa hay không, sau đó phái người mời thái y trong cung tới, giúp chữa trị cho Lý Kỳ Thù, nói không chừng còn có cách khác. Nhưng lại nghĩ đến ngay cả Mạc Tầm y thuật cao siêu như vậy, còn từng lang bạt khắp nơi mà cũng chỉ nghe thấy mấy tin đồn về loại độc này, những thứ khác đều không biết, hắn lại không rõ rốt cuộc có nên nói hay không.
Bây giờ hắn muốn đến nhà Vương Ngô Đồng xem một chút, ban ngày thị vệ không tìm thấy thứ gì, nhưng sau khi hắn nghe những lời Mạc Tầm nói thì đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng: Vương Ngô Đồng đã đầu độc công chúa từ lâu.
Chỉ là nàng ta không có ý định cho công chúa chết ngay lập tức mà là đến khi nàng ta lấy được vật mình muốn thì mới đưa Lý Kỳ Thù vào chỗ chết, sau đó còn dùng tính mạng của công chúa để nàng ta có thể kiểm soát.
Cho nên trong phòng Vương Ngô Đồng rất có thể vẫn còn thuốc độc, nếu như có thể bắt được, lại để Mạc Tầm kiểm tra những thành phần trong đó, nói không chừng còn có cách.