Diêu cẩu nhi, hiện tại chính thức
thay tên, gọi Trường Qúy.
“Tiểu Quý Tử,” Mộ Niệm Xuân nhịn
không được kêu cái tên quen thuộc khi xưa: “Ngươi có đặc biệt thích hay am hiểu
việc gì không?”
Xưng hô tùy ý thân thiết như thế,
nhất thời làm cho Tiểu Quý Tử thụ sủng nhược kinh, đỏ mặt đáp: “Hồi tiểu thư,
tiểu nhân đều làm qua mọi việc nhà.”
Nói cách khác, không có gì đặc
biệt am hiểu.
Mộ Niệm Xuân hơi trầm ngâm.
Trước khi gặp hắn, nàng nguyên bản
định tùy tiện an bài một việc gì. Hiện tại đương nhiên vì Tiểu Qúy Tử tỉ mỉ
tính một phen. Nếu làm chân chạy hoặc làm sai vặt làm việc nặng, tương lai
không có tiền đồ gì. Đi điền trang, lại cách mình quá xa, không tiện quan tâm.
Tiểu Quý Tử sở trường là chịu khó, cũng không tính đặc biệt lanh lợi, lại chưa
từng đọc sách, chuyện phòng thu chi không làm được…
Suy nghĩ một lát, Mộ Niệm Xuân rốt
cục có chủ ý: “Như vậy đi, ta đi nói với mẹ một tiếng, an bài ngươi đi mã
phòng. Việc mã phòng cũng coi như thanh nhàn, ngày thường chăm sóc ngựa. Việc
này phải học chút ít, ngươi còn phải học giá xe ngựa, sau này xuất hành, sẽ cho
ngươi giá ngựa.
Công việc mã phòng, vốn béo bở.
Ngày thường thanh nhàn tự tại, chỉ có đánh xe cho chủ tử. Được chủ tử tín
nhiệm, sẽ có tư cách làm nhiều việc khác, ngay cả tiền công cũng cao hơn nơi
khác một ít.
Tiểu Qúy Tử vốn chậm chạp, lại có
thể cảm nhận được Mộ Niệm Xuân có ý tốt, lại bùm một tiếng quỳ xuống: “Đa tạ
tiểu thư, Tiểu Qúy Tử nhất định tận tâm tận sức làm việc, tuyệt không làm mất
mặt tiểu thư.”
Cũng không tính, nhanh như vậy, đã
đem chính mình là người của nàng.
Mộ Niệm Xuân bật cười, ánh mắt nhu
hòa: “Ngươi chăm chỉ làm việc, gặp việc gì khó, tới tìm ta, còn nữa, về sau
đừng động chút là quỳ. Tuy nói chủ tớ khác biệt, nhưng dưới trướng nam nhi có
hoàng kim, sao có thể tùy tiện quỳ. Mau đứng lên.”
Tiểu Quý Tử cảm động không biết
nên nói cái gì cho phải. Dập đầu mấy cái, đứng lên ánh mắt đã hồng hồng, trong
lòng yên lặng thề. Sau này nhất định phải trung tâm vì tiểu thư làm việc.
Mộ Niệm Xuân gọi Ngọc Trâm tới,
phân phó: “Ngọc Trâm, ngươi dẫn Tiểu Qúy Tử đi mã phòng, nói một tiếng với quản
sự mã phòng. Thỉnh hắn an bài Tiểu Qúy Tử một công việc, cũng sắp xếp chỗ ở
luôn.”
Ngọc Trâm cười vâng lời, tò mò
đánh giá Tiểu Qúy Tử, thấy hắn gầy yếu, nhìn ngơ ngắc, nhịn không được xì cười.
Tiểu Quý Tử bị cười cả người không
được tự nhiên. Tay chân cũng không biết nên làm gì.
“Còn không mau đi!” Mộ Niệm Xuân
trừng mắt Ngọc Trâm, trong ánh mắt ngầm có ý cảnh cáo.
Ngọc Trâm không dám cười, thành
thành thật thật lên tiếng, dẫn Tiểu Quý Tử đi mã phòng.
Mộ Niệm Xuân đi qua chỗ Trương
Thị, lược qua ước định của mình và Tuệ Như, chỉ nói: “Con ở Từ Vân am hơn một
tháng, có thân quen với một người tên Tuệ Như sư thái. Bà cầu riêng con giúp đỡ
tôn tử của mình, con đáp ứng. Hôm nay Diêu Trường Qúy kia tìm tới cửa, con an
bài hắn đi mã phòng. Đến nói với mẹ một tiếng.”
Trương Thị quả nhiên không đem
điểm nhỏ ấy để ở trong lòng, cười nói: “Đã đáp ứng rồi thì phải an bài thỏa
đáng. Việc mã phòng coi như thanh nhàn, coi như Diêu Trường Qúy kia được phần
tốt.”
Mộ Niệm Xuân nhân cơ hội yêu cầu:
“Con đã phân phó hắn, không chỉ học việc trông coi xe ngựa, còn phải học đánh
xe, qua mấy ngày, chờ hắn học tốt, liền cho hắn làm xa phu.”
Công việc xa phu thật khong tệ,
không cần phải thường xuyên ở mã phòng. Khi chủ tử xuất hành thì có mặt, khi
tới quý phủ khác, xa phu cũng được chiêu đãi. Thời điểm vận khí tốt, còn có thể
có chút tiền thưởng. Công việc như thế, ai cũng muốn tranh.
Bất quá, ở trong mắt chủ tử, đây
không coi là đại sự gì. Trương Thị không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Mộ Niệm Xuân an tâm, ngọt ngào
cười: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
“Việc nhỏ ấy, làm sao đáng Mộ tứ
tiểu thư chúng ta nói lời cảm tạ.” Trương Thị cười trêu ghẹo: “Nếu con thật sự
có lòng biết ơn. Không bằng xuống bếp làm đồ ăn ngon, cho mẹ đỡ thèm.”
Hai mẹ con đang nói đùa, gác cổng
vội vàng chạy tới bẩm báo: “Bẩm phu nhân, thái tôn điện hạ tới.”
Trương Thị ngẩn ra. Thái tôn điện
hạ sao tự nhiên tới?
Trước đây thái tôn từng tới Mộ
gia, bất quá, mỗi lần đều cùng Tề vương tới, chưa từng đăng môn một mình, lúc
này khiến người ta cảm thấy có chút quái dị không được tự nhiên.
Trong mắt Mộ Niệm Xuân hiện lên
một tia lãnh ý, Mộ Nguyên Xuân quả nhiên lắm thủ đoạn, thuyết phục được Mộ
Trường Hủ từ giữa giật dây bắc cầu, hẹn thái tôn đăng môn làm khách.
Trương Thị rất nhanh bình tĩnh trở
lại: “Mau thỉnh thái tôn tới ngoại đường, lại phái người đi Tu Đức đường đưa
tin.”
Gã sai vặt kia lắp bắp: “Thái tôn
điện hạ tới, nói là hôm nay cố ý tới thăm đại thiếu gia. Không cần kinh động
lão phu nhân. Hơn nữa, thái tôn điện hạ đã đi Tùng Đào viện.”
Trương Thị: “…”
Mộ Trường Hủ rõ ràng là thư đồng
Tề vương, Tề vương tới thăm hắn thì cũng thôi, thái tôn đăng môn tới thăm là
thế nào? Việc này, rõ là kỳ quái…
Không được, bà phải tới Tùng Đào
viện nhìn xem.
Trương Thị đang chuẩn bị đứng dậy,
Mộ Niệm Xuân cười nói: “Mẹ, điện hạ tới gặp riêng đại ca, nói không chừng có
chút chuyện riêng cần nói. Chúng ta đi quấy rầy là không nên, vạn nhất điện hạ
không vui thì không tốt. Chẳng tùy điện hạ tự nhiên, phân phó phòng bếp chuẩn
bị đồ ăn là được…”
Trò hay mới bắt đầu, tạm thời để
Mộ Nguyên Xuân hóa trang lên sân khấu đắc ý một lát.
Trương Thị nghe vậy, nhất thời bỏ
ý niệm đi Tùng Đào viện.
Lúc này Chu Diễm đã tới của Tùng
Đào viện.
Lúc trước trong lòng lo lắng đi
rất nhanh, nhưng đến cửa, lại khẩn trương dừng lại, tim đập thình thịch.
Phương Đồng từ lúc bước vào cửa Mộ
gia, liền lộ ra gương mặt đau khổ. Biết rõ không thể khuyên, lại vẫn như cũ
không chịu buông tha: “Điện hạ, ngài nói muốn đi du ngoạn bờ sông, hiện tại lại
vụng trộm chạy tới Mộ gia, nếu như bị thái tử phí biết, khẳng định giận dữ… Đến
lúc đó……”
Không chỉ có Chu Diễm bị xử tội,
hắn làm người hầu bên cạnh cũng không trốn thoát…
Chu Diễm tính tình luôn tốt, hôm
nay thái độ cố chấp khác thường, lạnh lùng liếc Phương Đồng: “Nếu ngươi sợ hãi,
có thể lập tức trở về phủ bẩm báo mẫu phi. Đến lúc đó mẫu phi sinh khí, cũng
chỉ xử lý ta, không quan hệ tới ngươi.”
Phương Đồng run toàn thân, không
chút nghĩ ngợi nói: “Điện hạ, nô tài đối với ngài một mảnh trung tâm nhật
nguyệt chứng giám. Nô tài vừa rồi nói như vậy, cũng là vì ngài suy nghĩ, tuyệt
không có ý phản bội ngài…”
Thật sự là tiếng huyên náo làm
người ta đau đầu!
Nhìn xem Trịnh Hỉ bên người thập
tứ thúc, thật lanh lợi. Ánh mắt thập tứ thúc bay qua, lập tức sẽ ngoan ngoãn
câm miệng. Người bên cạnh mình lúc này, thật lắm lời.
“Câm miệng!” Chu Diễm bực bội, làm
ra vẻ chủ tử uy nghiêm: “Không được ta phân phó, không chuẩn há mồm nói nửa
chữ. Bằng không, sau khi trở về sẽ cho ngươi đi gác cổng.”
Phương đồng ủy ủy khuất khuất nghe
mệnh.
Chu Diễm hít sâu một hơi, bình
tĩnh vào Tùng Đào viện.
Hạ nhân trong Tùng Đào viện không
biết đều đi đâu hết, trong viện im ắng. Hình như có tiếng đàn truyền ra. Đúng
là khúc Bình sa lạc nhạn nghe ở Hà Hoa yến ngày ấy.
Thần sắc Chu Diễm động, theo tiếng
đàn đi tìm, tiếng đàn càng ngày càng gần. Tới chỗ hành lang gấp khúc, một lương
đình tinh xảo dẫn vào mắt.
Một cô nương xiêm y màu lam ngồi
trong lương đình, chuyên chú cúi đầu đánh đàn.
Tóc dài đen bóng trút bên vai,
khuôn mặt trắng nõn giống như ngọc, tinh xảo vô cùng. Lông mi dày dài, làn môi
mọng đỏ. Ngón tay ngọc nhẹ nhàng dừng trên cầm, như cánh bướm cánh hoa lướt
trong gió.
Tình cảnh này, mĩ giống một bức
họa, kẻ khác không dám tới gần, e sợ quấy nhiễu không khí yên tĩnh.
Chu Diễm không tự giác dừng bước,
si ngốc nhìn cô gái cách đó không xa.
Đến giờ phút này, Phương Đồng thế
nào còn không rõ. Thái tôn đến Mộ gia, rõ ràng là hướng về vị Mộ đại tiểu thư
này. Hiện tại hắn muốn làm gì, đều đã muộn. Lại nghĩ tới thái độ thái tôn vừa
rồi, trước mắt hắn chỉ còn một lựa chọn…
Phương Đồng khẽ cắn môi, nhẹ bước
thối lui, đứng ở hành lang gấp khúc, vì chủ tử thông khí.
Toàn bộ tâm thần Chu Diễm đều đặt
trên người Mộ Nguyên Xuân, căn bản là không lưu ý Phương Đồng rời đi.
Mộ Nguyên Xuân như trước không có
ngẩng đầu, tiếng đàn lại vang lên, tựa hồ hóa thành đàn chim ca xướng, uyển
chuyển du dương biểu đạt tâm tình vui sướng.
Trong lòng Chu Diễm rung động, khó
kìm lòng nổi, tiến tới gần vài bước.
Mộ Nguyên Xuân rốt cục ngẩng đầu
lên, đôi mắt sáng như nước, yên lặng dừng ở Chu Diễm. Rõ ràng cái gì cũng chưa
nói, lại giống như kể ra thiên ngôn vạn ngữ.
Chu Diễm chỉ cảm thấy toàn thân
nhẹ tựa lông hồng, như ở trên đám mây. Tim đập thình thịch.
“Nguyên Xuân,” Đây là lần đầu tiên
hắn kêu khuê danh của cô ta, lại cũng ở trong mộng kêu qua trăm ngàn hồi. Thật
cẩn thận, e sợ kinh động tới cô ta: “Ta đến đây.”
Hai má Mộ Nguyên Xuân khẽ đỏ, nhẹ
nhàng nói: “Ta còn nghĩ điện hạ sẽ không đến.”
Chu Diễm có chút thẹn thừa nhận:
“Thật xin lỗi, lúc trước ta luôn do dự. Nàng viết thư cho ta, bị mẫu phi phát
hiện, mẫu phi thập phần sinh khí. Không chuẩn ta và nàng gặp mặt, sau, ta không
dám hồi âm cho nàng… Thực tế, ngay lúc Trường Hủ mở miệng, ta còn do dự. May
mắn một khắc cuối cùng, ta nghĩ hiểu được.”
Mộ Nguyên Xuân nhẹ giọng nói: “Là
ta làm cho điện hạ khó xử.”
Chu Diễm cố lấy hết dũng khí, nhìn
thẳng mắt Mộ Nguyên Xuân: “Nguyên Xuân, biết nàng ái mộ ta, ta thực sự cao
hứng. Kỳ thật, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta liền thích nàng. Nàng yên tâm, ta
nhất định sẽ thuyết phục mẫu phi, đồng ý chuyện hôn nhân hai chúng ta.”
Gương mặt Mộ Nguyên Xuân càng thêm
đỏ, trong mắt lóe lên nồng đậm vui mừng cùng ngượng ngùng.