Niệm Xuân Quy

Chương 58: Điểm bát




“Sao cha con có thể đối xử với ta như vậy! Ta rốt cuộc làm sai gì chứ, hắn lại có thể sai hạ nhân tới làm mất mặt ta.” Trương Thị sáng sớm đã chạy tới chỗ nữ nhi khóc lóc kể lể.
Đương nhiên là có! Hơn nữa còn là lỗi lầm lớn đặc biệt!
Cho dù phải đối phó Mộ Nguyên Xuân, cũng không đáng dùng tới biện pháp cấp thấp này. Chỉ cần Mộ Nguyên Xuân cao siêu trở cổ tay, làm bộ vừa khóc vừa thông suốt, đủ khiến cha sinh ra suy nghĩ rồi đối với kế thất bất mãn!
Luận về tranh thủ sự đồng tình, Trương Thị có phi ngựa cũng không theo kịp Mộ Nguyên Xuân.
Mộ Niệm Xuân nghĩ nhưng không nói, ngoài miệng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Có thể đột ngột hôm qua cha có việc nên mới ngủ ở thư phòng, không phải cố ý làm mẹ khó chịu.”
“Sáng sớm nay ta đi thư phòng, nghĩ muốn hầu hạ ông ấy rửa mặt chải đầu thay quần áo, nhưng ông ấy không thèm nhìn.” Trương Thị ủy khuất nói, nghĩ đến khó chịu buổi sáng là lại đỏ mắt: “Ta thật không nghĩ ra, rốt cuộc vì gì mà ông ấy giận ta.”
Mộ Niệm Xuân âm thầm thở dài.
Trương Thị không hề ngu ngốc, nhưng từ lúc lập gia đình tới giờ thập phần thuận lợi, không có kinh nghiệm trải qua thê thiếp tranh đấu, không có thủ đoạn gì.
“Chắc chắn là cha đã giáo huấn Mộ Nguyên Xuân, chị ta chẳng những không biện giải mà ngược lại vừa ủy khuất khóc vừa làm bộ hiểu rõ. Cha mềm lòng nhuyễn tai, đương nhiên tâm mềm, và rồi trút giận lên mẹ.” Mộ Niệm Xuân lạnh nhạt nói ra ngọn nguồn.
Trương Thị sửng sốt, ngừng cả khóc: “Con, làm sao con biết?”
Mộ Niệm Xuân khẽ nhếch môi: “Không phải quá rõ ràng rồi sao? Cha đi Thưởng Mai uyển, sau lại đi thẳng tới thư phòng. Nếu không phải Mộ Nguyên Xuân giở trò quỷ, ai còn có thể?”
Đúng vậy! Không phải Mộ Nguyên Xuân còn có thể là ai?
Trương Thị bỗng nhiên đứng lên, trong mắt bắn ra tức tối: “Đáng giận thật! Ta phải đi tìm Mộ Nguyên Xuân tính sổ!” Chân vừa bước đã bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại.
Mộ Niệm Xuân không còn lựa chọn, nói thẳng: “Mẹ, mẹ không rút ra được bài học sao. Chị ta ở trước mặt cha khóc lóc, cha mềm lòng nên giận mẹ, nếu mẹ lại đi tìm chị ta làm ầm lên. Không phải những lời chị ta nói là thật sao? Trong lòng cha sẽ nghĩ như thế nào?”|
Lời này, giống như một chậu nước lạnh. Lửa giận trong lòng Trương Thị nhất thời bị tiêu diệt, không tự giác thu hồi bước chân.
Mộ Niệm Xuân lại tiếp lời: “Càng tức giận, càng phải bình tĩnh nhìn nhận. Như vậy mới có thể thấy rõ nhược điểm đối phương, sau đó tìm ra chỗ tốt nhất phản kích, một tiễn trúng đích. Không để cho chị ta có cơ hội đáp trả.”
Đây mới là cảnh giới cao nhất trạch đấu.
Trương Thị không nói được lời nào, kinh ngạc nhìn Mộ Niệm Xuân. Một cảm giác kỳ lạ nổi lên trong lòng. Ánh mắt sắc bén tỉnh táo này là của tiểu nữ nhi mình sao?
Dung mạo quen thuộc nhưng ánh mắt kia thật xa lạ.
Mộ Niệm Xuân nhìn rõ kinh nghi cùng chấn động trong mắt Trương Thị nhưng nàng không né tránh ánh mắt đó. Nàng không có khả năng che giấu bản tính thật trước mặt Trương Thị mãi mãi. Hơn nữa, muốn thay đổi vận mệnh kiếp trước, Trương Thị cũng phải trưởng thành lên.
Đây đúng là vừa dịp, để Trương Thị nhận rõ nàng, cũng để Trương Thị biết sự lợi hại thật sự của Mộ Nguyên Xuân.
Lúc này chắc chắn Trương Thị sẽ chấn kinh, thậm chí có chút sợ hãi. Bất quá, Trương Thị rất nhanh sẽ thông suốt.
Trên đời này, mặc kệ tình hình thế nào đi nữa, người duy nhất tin tưởng nàng, yêu thương nàng vô điều kiện, chỉ có Trương Thị.
Quả nhiên. Trương Thị rất nhanh bình tĩnh, nghiêm túc gật đầu.
Mộ Niệm Xuân thở phào, đến giờ phút này, nàng mới phát hiện lòng bàn tay mình có chút ẩm ướt.
Mộ Niệm Xuân tiếp tục nói: “Mẹ, Mộ Nguyên Xuân mặc dù rất lợi hại, nhưng chị ta cũng là bậc dưới. Mẹ là mẫu thân. Chị ta là nữ nhi, một chữ hiếu đủ áp trụ chị ta. Mẹ phải biểu hiện khí độ quan tâm của mẫu thân, để kẻ khác không thể chê trách. Về chuyện tranh đấu, giao cho con là được.”
Trương Thị bình tĩnh nói: “Hảo, lần này ta nghe con.” Lại tiếp: “Nhưng cha con thì thật khó để mà nguôi. Lại còn cố ý dùng Thụy Hương chọc tức ta.”
“Tính tình của cha mẹ còn chưa rõ sao? Chỉ cần nghiêng đầu rơi nước mắt, cha tự nhiên mềm lòng.” Mộ Niệm Xuân cười nói: “Thụy Hương nếu dám được sủng sinh kiêu, cha là người đầu tiên không vui, làm sao đến mẹ động thủ.”
Đây là sự thật. Tính tình Mộ Chính Thiện rất cứng nhắc, lại nặng nhất gia phong, tuyệt không dung chuyện được sủng sinh kiêu.
Trương Thị được Mộ Niệm Xuân an ủi một hồi, tâm tình tốt lên không ít.
“Phu nhân, đại tiểu thư tới thỉnh an người.” Bạch Lan bẩm báo.
Trương Thị theo phản xạ muốn nói không gặp, Mộ Niệm Xuân nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
“Cho nó vào đi.” Trương Thị lập tức sửa lại lời.
“Nữ nhi kiến quá mẫu thân.” Mộ Nguyên Xuân đi vào hành lễ, khóe môi mỉm cười, khiêm tốn cung kính, không có nửa điểm thất lễ.
Trương Thị vốn hết sức kiềm chế tức giận xuống, nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân giả tạo như thế, lại bắt đầu sôi sục. Mộ Niệm Xuân cười nhìn nàng một cái, trong mắt hàm chứa nhắc nhở.
Trương Thị hít sâu một hơi, tươi cười: “Mau miễn lễ.”
Mộ Nguyên Xuân giật mình. Trương Thị vì sao không tức giận? Làm sao có thể?
Đêm qua một màn khóc lóc của cô ta khiến Mộ Chính Thiện tức giận Trương Thị, không quay về phòng nghỉ ngơi mà đi thư phòng. Trương Thị mất mặt, không biết tức giận ra thế nào. Cô ta sáng ra cố ý đi thỉnh an Trương Thị, chính là muốn xem trò hay.
Nếu Trương Thị có biểu hiện gì không hay, thì đó chính là kế mẫu lòng dạ hẹp hòi, mình sẽ là nữ nhi đáng thương chịu nhẫn nhục. Tâm Mộ Chính Thiện hướng ai, không nói cũng biết.
Nhưng mà phản ứng của Trương Thị lại ngoài dự đoán của mọi người.
Trên mặt Mộ Nguyên Xuân hiện lên một tia áy náy: “Mẫu thân, tối hôm qua phụ thân tới Thưởng Mai uyển hỏi han nữ nhi, không biết vì sao lại sinh ra hiểu lầm với mẫu thân, tức giận đùng đùng bỏ đi. Không biết sau có cãi cọ với mẫu thân?”
Một đao xuyên tim, đúng là Mộ Nguyên Xuân cao tay!
Trương Thị âm thầm cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tối qua phụ thân con ngủ ở thư phòng, vẫn chưa ầm ĩ với ta.”
Mộ Nguyên Xuân muốn nói lại thôi, biểu lộ đã biết rõ, khiến kẻ khác càng tức giận. Trương Thị nhanh chóng nội thương, đang muốn nói thì giọng nói Mộ Niệm Xuân đã vang lên.
“Đại tỷ, sao hôm nay không thấy Liên Kiều tới đây cùng tỷ?”
Một câu nói nhẹ như lông hồng của Mộ Niệm Xuân nhanh chóng khiến nụ cười trên mặt Mộ Nguyên Xuân biến mất.
Liên Kiều từ tám tuổi đã bắt đầu hầu hạ bên cạnh Mộ Nguyên Xuân, sáu năm nay, sớm thành thân tín bên cạnh cô ta. Chuyện gì Mộ Nguyên Xuân làm cũng không giấu Liên Kiều. Mộ Nguyên Xuân âm thầm chuẩn bị bài thơ vịnh hoa sen, Liên Kiều cũng biết.
Hà Hoa yến hôm qua, bài thơ này lại phát ra từ miệng Mộ Niệm Xuân, Mộ Nguyên Xuân không kịp trơt tay, tâm tình cực kỳ tồi tệ. Mà tất cả chỉ có một lời giải thích. Có người bên cạnh cô ta bị Mộ Niệm Xuân thu mua, âm thầm báo nhất cử nhất động của cô ta cho Mộ Niệm Xuân.
Rốt cuộc là ai? Chỉ cần dùng đầu nghĩ một chút là có thể đoán được. Trừ Liên Kiều biết tất cả bí mật của cô ta, còn có thể có ai?
Tối qua chất vấn, Liên Kiều tất nhiên không thừa nhận, quỳ gối khóc trước mặt cô ta rất lâu: “Tiểu thư, nô tỳ đối với người một mảnh trung tâm, không làm nửa điểm có lỗi. Nếu nô tỳ có dị tâm, nô tỳ chết không được tử tế.”
Liên Kiều khóc thảm thiết cũng không khiến cô ta động lòng. Cô ta lạnh lùng nói: “Nếu không phải ngươi thì là ai? Ta chỉ viết một lần, sai ngươi đọc. Chỉ có một mình ngươi biết, vì gì Mộ Niệm Xuân cũng biết, đi đọc ở Hà Hoa yến?”
Liên Kiều trăm lời thề thốt, đập đầu rất mạnh, thậm chí trán rỉ máu, nhìn rất đáng sợ.
Mộ Nguyên Xuân không hề mềm lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi về phòng, không có phân phó của ta, không được ra ngoài nửa bước.”
Liên Kiều nghe lời này, tâm rớt xuống vực. Hầu hạ tiểu thư nhiều năm, tính tình tiểu thư thế nào bản thân biết rõ nhất. Nhìn thì ôn nhu nhưng rất cố chấp lạnh lùng. Quyết định rồi, sẽ không bao giờ dao động.
Liên Kiều bị giam lỏng trong phòng, nha hoàn hôm nay theo hầu Mộ Nguyên Xuân là Đỗ Quyên.
Mộ Niệm Xuân như không biết gì, cố ý hỏi đau Mộ Nguyên Xuân: “Hằng ngày đại tỷ đều dẫn theo Liên Kiều, sao hôm nay lại là Đỗ Quyên? Liên Kiều bị ốm sao!”
Chuyện xảy ra ở Hà Hoa yến hôm qua, Mộ Nguyên Xuân ăn quả đắng như vậy, tất nhiên nghi ngờ người bên cạnh. Hôm nay không thấy Liên Kiều, hiển nhiên, sự nghi ngờ của Mộ Nguyên Xuân đổ lên đầu nha hoàn này.
Mộ Nguyên Xuân cười cười, giọng nói lộ ra lãnh ý: “Sao hôm nay tứ muội lại quan tâm tới nha hoàn bên cạnh ta? Nếu Liên Kiều biết được, trong lòng sẽ rất cảm động.”
Mộ Niệm Xuân làm như không nghe ra ẩn ý của cô ta, cười đáp: “Đại tỷ nói lời này thật khách khí. Chúng ta là tỷ muội. Quan tâm tới người bên cạnh tỷ, không phải là quan tâm tỷ sao?”
Mộ Nguyên Xuân cười lạnh một tiếng: “Người bên cạnh ta, ta tự quản giáo tốt, không phiền tứ muội quan tâm.”
Mộ Nguyên Xuân cố ý nhíu mày một cái, trong lòng thầm cười lạnh.
Đối phó với người thông minh, sẽ dùng biện pháp thông minh hơn. Mộ Nguyên Xuân hoài nghi Liên Kiều, nàng không ngại thêm dầu, diệt trừ một cánh tay của Mộ Nguyên Xuân.
Trương Thị căn bản nghe không hiểu rốt cuộc hai người nói gì.
Nhưng nhìn Mộ Nguyên Xuân ẩn nhẫn cố giấu tức giận, lại nhìn Mộ Niệm Xuân bình thản ung dung, trong lòng nàng bỗng nhiên có chút tư vị phức tạp không nói nên lời.
Đối phó Mộ Nguyên Xuân, xác thật không cần nàng ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.