Niệm Xuân Quy

Chương 42: Y phục (nhị)




Buổi chiều, người Như Ý lâu tới.
Trên bàn tràn đầy những hộp trang sức, các loại vòng vàng ngọc trai, trân châu phỉ thúy… chất đầy một chỗ, ánh sáng lóa mắt,
Nữ tử trời sinh đối châu bảo trang sức không thể chống cự. Tới Mộ Nguyên Xuân luôn tỏ ra lãnh đạm cũng hứng trí bừng bừng.
Có kinh nghiệm buổi sáng, Mộ Niệm Xuân không còn biểu tình hờ hững nữa, cũng hứng trí nhìn trang sức. Thậm chí còn bình luận.
Mộ Uyển Xuân thì chạy nhảy khắp chỗ.
Cô ta sai thợ làm một tram cài hồng bảo thạch. Cho dù ở trong phòng cũng phát ra ánh sáng. Mang lên đầu, ánh sáng chiếu xuống má hồng nhuận.
Mộ Uyển Xuân vui vẻ vô cùng.
Chưởng quầy cười nói: “Tam tiểu thư thật có mắt nhìn. Trâm khảm hồng bảo thạch này là trân phẩm. Chỉ có Như Ý lâu chúng tôi mới làm ra được.”
“Mẹ, con yêu món đồ này quá đi.” Mộ Uyển Xuân rạo rực nói.
Ngô Thị cười cười, phân phó tiểu nhị giữ lại trâm cài này. Tiểu nhị nhanh chóng viết giấy: Trâm hồng bảo thạch, năm mươi lượng.
Trương Thị liếc mắt một cái, nhất thời cảm thấy đau lòng không thôi. Năm mươi lượng bạc, là chi phí một viện cả tháng, Mộ Uyển Xuân này, hôm nay chọn không ngừng như vậy…
Một hồi, Mộ Nguyên Xuân cười nói: “Mẫu thân, nữ nhi chọn vòng ngọc này.”
Vòng ngọc bích thượng hạng, sáng trong long lanh, tám mươi lượng.
Trương Thị lại một trận đau lòng, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra cười vui vẻ. Sau đó toàn tâm toàn ý chọn trang sức cho Mộ Niệm Xuân.
Khó có dịp Chu Thị chủ động mở miệng cấp trang sức cho cháu gái, không thể nhượng Mộ Nguyên Xuân cùng Mộ Uyển Xuân chiếm trước. Như thế nào cũng phải chọn trang sức đẹp nhất cho nữ nhi bảo bối của mình.
Vì thế, Mộ Niệm Xuân rất nhanh liền được chọn một trâm cài vàng ròng, một vòng tay ngọc, một đôi bông tai cũng bằng ngọc.
“Mẹ, con thật sự không cần nhiều trang sức như vậy.” Mộ Niệm Xuân không còn là một tiểu cô nương, nhìn những thứ này chỉ thấy chói mắt: “Hơn nữa, mấy thứ đồ này đều quá xa xỉ, phải tới mấy trăm lượng bạc. Tổ mẫu biết, khẳng định sẽ không vui.”
Trương Thị không cho là đúng cười nói: “Có cái gì mà không vui. Nguyên Xuân, Uyển Xuân đều chọn ba bốn món, tiền không hề ít. Vì gì mà con phải kém chúng hai món. Vả lại, ngày thường đương gia chủ mẫu là ta, mệt nhọc cũng là ta, không ai khen ta nửa chữ. Nếu không chu đáo thì bị oán giận. Chỉ là chọn cho con vài món trang sức thì làm sao?”
Trương Thị quản chuyện trong phủ, mẹ chồng để tùy ý. Tuy nhiên, quyền cuối cùng vẫn trong tay Chu Thị. Phàm vượt quá một trăm lượng đều phải được Chu Thị gật đầu. Cũng bởi vì như thế, Trương Thị có tâm thiên vị nữ nhi cũng không thể làm được.
Khó có dịp tốt như thế này, đương nhiên không thể bỏ qua.
Trương Thị vui rạo rực quan sát nữ nhi, khen ngợi không ngừng: “Con ngày thường ăn mặc đơn giản tùy ý, hôm nay đeo mấy thứ trang sức, quả nhiên xinh đẹp hơn.”
Khó có lúc Trương Thị cao hứng, nàng vẫn nên trầm mặc thì tốt hơn.
Đeo trang sức, mặc đồ đẹp chỉ là để cứu viện. Nữ tử thông minh, tuyệt sẽ không để y phục thể hiện mình.
Một chữ, tục!
Kỳ thật, thiếu nữ trẻ trung tưới tắn, không cần trang điểm trang sức quá nhiều, một nụ cười mỉm, đuôi mày khẽ động đã đủ hấp dẫn ánh mắt người đối diện.
Trương Thị rốt cuộc xuất thân thấp hèn, không có tầm mắt đó.
Trong lòng Mộ Niệm Xuân nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cười nói: “Mẹ, mẹ nói đẹp, con nên mỗi ngày đều mang.”
“Đúng vậy.” Trương Thị nhìn nàng yêu thương: “Trước tiên để chỗ ta, tới ngày dự tiệc thì lấy ra.”
Mộ Niệm Xuân cười đồng ý.
Thật sự mặc như vậy đi dự tiệc, không bị người ta cười thầm mới là lạ. Bất quá, nàng vốn không tính toán làm náo động, không trong ánh mắt thái tử phi, mặc thành dạng gì cũng không quan trọng.
Trang sức bỏ vào tráp, được Bạch Lan thu lại.
Trương Thị cười nói về Phong Ca Nhi: “Ngày thường thì náo loạn không yên, không có có một khắc an tĩnh. Bây giờ chăm chỉ học hành, hôm qua ta đi gặp Đường bá phụ nói chuyện. Ông ấy khen Phong Ca Nhi không dứt lời.”
Ngữ khí thật kiêu ngạo.
Phu tử Mộ gia là đường huynh của Mộ Chính Thiện, Mộ Chính Hậu. Mộ Chính Hậu từng qua khảo thí, về sau còn trúng tiến sĩ. Nhưng không xuất sĩ, chuyên tâm ở nhà dạy con cháu. Ông làm việc chính trực ngay thẳng, giáo học nghiêm cẩn, đối với tất cả như nhau.
Người như vậy, đương nhiên sẽ không nịnh Trương Thị. Nếu là khen, nhất định là thật.
“Phong Ca Nhi thiên tư thông minh, sau này nhất định vượt qua đại ca.” Mộ Niệm Xuân nói tự đáy lòng.
Lời này động tới tâm khảm Trương Thị, nhất thời cười híp mắt: “Ta cũng nghĩ muốn như vậy.” Dừng lại thở dài: “Con nhu thuận khôn ngoan, Phong Ca Nhi hoạt bát khả ái, đọc sách thông tuệ. Chỉ cần hai con có tiền đồ, cả đời ta sẽ không còn gì tiếc nuối.”
Năm đó đến Mộ gia làm kế thất, trong lòng nàng cũng có chút chua xót. Có ai nguyện ý làm vợ kế một quan phu? Lại còn là kế mẫu hai đứa nhỏ, có huynh muội Mộ Trường Hủ, nhi nữ mình sinh xuất thân lại thấp hơn.
Bất quá, thời gian lâu, Trương Thị cũng đã nghĩ thông.
Mặc dù bóng ma nguyên phối La Thị còn tồn tại, mặc dù hai đứa con La Thị sinh ra đều ưu tú nhưng nhìn lại hai đứa con của mình, trong lòng Trương Thị lại thấy được an ủi.
Mộ Niệm Xuân mỉm cười, cầm tay Trương Thị: “Mẹ, mẹ hãy vui vẻ sống, tuyệt sẽ không có gì tiếc nuối.”
Kiếp trước đều trở thành quá khứ. Cả đời này, nàng không bao giờ… để Trương Thị phải thống khổ cùng tiếc nuối.
Mẹ con đang tâm sự, cửa phòng có đứa hầu chạy vào bẩm báo: “Phu nhân, cữu lão gia gửi thư.”
Trương Thị nhất thời vui mừng: “Thư đâu, mau lấy ra.”
Đứa hầu vội đưa thư lên.
Trương Thị nhận lấy thư,
Cữu lão gia chính là huynh trưởng của Trương Thị, Trương Tuyển. Trương Tuyển hai mươi tuổi khảo trúng tiến sĩ, được phong làm quan huyện Thanh Trì. Cùng thê nhi đi nhậm chức đã sáu năm,
Huynh muội xa cách ngàn dặm, ngày thường dựa vào thư tín đi lại. Trương Tuyển đã ba tháng rồi không viết thư, đột nhiên lại nhận được thư, Trương Thị dĩ nhiên cao hứng.
Mộ Niệm Xuân mỉm cười đứng ở một bên, nhìn nội dung trong thư.
Quả nhiên, sự việc vẫn giống như kiếp trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.