Niệm Xuân Quy

Chương 137: Gặp lại




Nữ nhi hiếu tâm như vậy, Mộ Chính Thiện tự nhiên vui mừng, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Cũng tốt, để mẹ con mang con đi cùng.”
Mộ Niệm Xuân cười nói: “Mẹ mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi cùng con, con đi một mình được rồi. Đến lúc đó mang nhiều gia đinh, nếu là cha còn không yên tâm, để cho Tử Kiều biểu ca đi cùng con là được.”
Mộ Chính Thiện do dự, đang muốn nói, Mộ Nguyên Xuân cười xen mồm: “Phụ thân nếu không yên lòng tứ muội, không bằng con cùng tứ muội cùng đi Từ Vân am!”
Tuy rằng không biết Mộ Niệm Xuân trong hồ lô bán cái gì dược, bất quá, Mộ Nguyên Xuân rất thích ý khiến Mộ Niệm Xuân ngột ngạt.
“Đa tạ đại tỷ một phen ý tốt.” Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Bất quá, đại tỷ nay đã định thân, không nên ra phủ đi lại, vẫn nên ở lại trong phủ. Miễn rơi vào trong tai thái tử phi, khiến Thái tử phi bất khoái.”
Mộ Nguyên Xuân bị đánh trúng chỗ đau, tươi cười nhất thời có chút vặn vẹo.
Mộ Chính Thiện càng bị gợi lên bất khoái, thần sắc nhất thời lạnh lùng vài phần: “Nguyên Xuân, con ở trong phủ đợi, Từ Vân am cũng đừng đi.”
Mộ Nguyên Xuân âm thầm cắn răng, cố gắng dường như không có việc gì tươi cười nghe lời.
Mộ Chính Thiện suy nghĩ một lát, đối Mộ Niệm Xuân nói: “Để Tử Kiều đi cùng con!”
Mộ Niệm Xuân trong lòng vui vẻ. Tuy rằng mang theo Trương Tử Kiều không tiện, bất quá, cuối cùng có thể ra phủ. Đến Từ Vân am, muốn tìm cơ hội cùng Tề vương một mình “Câu thông” là chuyện dễ dàng.
……
Rời khỏi thư phòng, Mộ Niệm Xuân đi tìm Tử Kiều.
Trương Tử Kiều còn dưới đèn khổ đọc, thấy Mộ Niệm Xuân đến đây, ngoài ý muốn vô cùng vui sướng, đứng dậy đón: “Đã trễ thế này, sao muội còn đến đây?”
Mộ Niệm Xuân mím môi cười nói: “Vô sự không đăng tam bảo điện, muội tới tìm huynh. Đương nhiên là có chuyện quan trọng cùng huynh thương nghị. Muội tính đi Từ Vân hai ngày, huynh đi cùng muội được không?”
Trương Tử Kiều không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Được.” Trong lòng yên lặng bỏ thêm một câu, đừng nói là Từ Vân am. Cho dù là đến chân trời góc biển, ta cũng nguyện ý đi cùng nàng.
Mộ Niệm Xuân giống như nghe được thanh âm trong lòng hắn. Khóe môi hơi hơi cong lên, đôi trong mắt hiện lên nụ cười ấm áp.
Trương Tử Kiều chỉ nhìn liếc mắt một cái, tim không tự chủ đập nhanh, yên lặng rời ánh mắt.
Mộ Niệm Xuân cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, liền rời đi.
Trương Tử Kiều một lần nữa cầm lấy sách vở, lại như thế nào cũng xem không đi vào. Trước mắt chữ viết tựa hồ đều biến thành kia thiếu nữ ôn nhu rạng rỡ kia.
……
Ba ngày sau, Mộ Niệm Xuân cùng Trương Tử Kiều đi Từ Vân am.
Xa phu là tiểu Quý Tử.
Tiểu Quý Tử nguyên bản gầy yếu thấp bé, mấy tháng ở Mộ gia ăn uống đẩy đủ. Đã cao hơn một chút, sắc mặt cũng hồng nhuận khỏe mạnh rất nhiều. Khả năng đánh xe của hắn không tính thuần thục, nhưng rất cẩn thận.
Xe ngựa tới Từ Vân am ngừng lại.
Tiểu Quý Tử lưu loát mở cửa xe, hầu hạ Mộ Niệm Xuân xuống xe.
“Ngươi đánh xe rất ổn.” Mộ Niệm Xuân cười nói: “Mới trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã học rất tốt, thật là thiên phú.”
Tiểu Quý Tử được khen, trên mặt tràn đầy hưng phấn kích động ửng hồng, lắp ba lắp bắp nói: “Cám ơn tiểu, tiểu thư khen, nô tài về sau nhất định đánh xe thật tốt cho tiểu thư.”
Nếu không phải tiểu thư cho hắn làm xa phu, chuyện tốt như vậy làm sao đến phiên hắn. Hắn nhất định phải hảo hảo làm việc. Không thể khiến tiểu thư mất mặt.
Một bên Thạch Trúc xì cười.
Xem tiểu Quý Tử kia thật ngốc nghếch!
Tiểu Quý Tử nghe được Thạch Trúc cười, không khỏi đỏ mặt. Nhịn không được vụng trộm nhìn Thạch Trúc thanh tú một cái, sau đó. Mặt càng đỏ hơn.
Thiện Âm rất nhanh đi ra đón, cười cùng Mộ Niệm Xuân hàn huyên một phen, sau đó dẫn Mộ Niệm Xuân đi dàn xếp chỗ ở. Nói đến cũng khéo, nơi ở đúng là viện lần trước, đúng cả phòng ở cũ.
Trương Tử Kiều tất nhiên là không tiện cùng Mộ Niệm Xuân một viện. Vài gia đinh cùng tiểu Quý Tử cũng theo Trương Tử Kiều ở viện khác.
“Tiểu thư, tiểu Quý Tử thật là khờ.” Thạch Trúc nhắc tới tiểu Quý Tử, liền nhịn không được nở nụ cười: “Nô tỳ nghe cô phân phó, thường đi mã phòng nhìn hắn. Hắn rõ ràng lớn hơn nô tỳ hai tuổi. Nhưng mỗi lần thấy nô tỳ đều kêu Thạch Trúc tỷ.”
Không chỉ có là như thế này, mỗi lần thấy nàng còn có thể mặt đỏ. Nói chuyện cũng lắp bắp không lưu loát.
Mộ Niệm Xuân tươi cười có chút phức tạp vi diệu: “Tiểu Quý Tử không ngốc, chính là quá thật thà. Nhận thức chủ tử, làm chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện.”
Thí dụ như kiếp trước, vì nàng sai lầm, vì thế uổng tánh mạng.
Nàng tình nguyện tiểu Quý Tử thông minh một chút ích kỷ một ít, hảo hảo sống sót.
Thạch Trúc mẫn cảm nhận thấy được cảm xúc Mộ Niệm Xuân có chút khác thường, thật cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, có phải nô tỳ nói sai gì không ạ?”
Mộ Niệm Xuân bình tĩnh lại cười nói: “Không có gì, em không cần khẩn trương. Ta chỉ là nghĩ đến tiểu Quý Tử, nhất thời có chút thổn thức thôi.”
Thạch Trúc do dự một lát, mới nói: “Tiểu thư đối tiểu Quý Tử tựa hồ phá lệ coi trọng!”
Từ khi tiểu Quý Tử đến Mộ gia, Mộ Niệm Xuân liền đối với hắn vài phần coi trọng. An bài hắn vào mã phòng làm việc, còn tự mình nói chuyện với quản sự mã phòng. Sau lại thường xuyên mệnh nàng đi mã phòng thăm. Làm như vậy dụng ý, đơn giản là hướng mọi người tuyên cáo tiểu Quý Tử là người của tiểu thư. Như thế, mọi người sẽ không dám khi dễ hắn.
Tiểu Quý Tử đến Mộ gia mới chỉ có ba bốn tháng, cũng đã thành người tâm phúc trong mã phòng. Đều là công lao tiểu thư.
Nhưng là, tiểu thư vì cái gì đối tiểu Quý Tử tốt như vậy? Chính là bởi vì duyên cớ Tuệ Như sư thái sao?
Mộ Niệm Xuân làm như xem thấu tâm tư Thạch Trúc, nhưng không có giải thích cái gì, chỉ thản nhiên cười nói: “Ta không chỉ coi trọng tiểu Quý Tử, mà còn coi trọng ngươi.”
Thạch Trúc nghe xong lời này, có chút ngượng ngùng đỏ mặt: “Thực xin lỗi, nô tỳ tâm nhãn quá nhỏ.”
Tiểu thư đối tốt với nàng, nàng ở bất tri bất giác tham lam. Thấy tiểu thư đối xử tốt với tiểu Quý Tử đỡ, lại có chút khó chịu.
Mộ Niệm Xuân lại nửa điểm cũng không để ý, cười nói: “Yên tâm, em ở lòng ta vĩnh viễn đứng thứ nhất, không ai có thể thay thế vị trí của em.”
Thạch Trúc mặt cười càng đỏ: “Tiểu thư, cô đừng trêu nô tỳ. Nô tỳ về sau không bao giờ vì tiểu Quý Tử mà dấm chua.” Ai cũng không thể tốt hơn tiểu thư.
Chủ tớ đang nói giỡn, cửa có tiếng động. Ngọc Trâm bẩm báo: “Tiểu thư, một người tên là Tuệ Như sư thái đến cầu kiến.”
Tuệ Như đến thật mau, mới biết nàng đến đã tới.
Mộ Niệm Xuân cười nói:“Để bà ấy vào đi!”
……
Tuệ Như vừa tiến vào phòng, liền cảm động đến rơi nước mắt quỳ xuống: “Bần ni tạ đại ân đại đức của tứ tiểu thư.”
Mộ Niệm Xuân đỡ Tuệ Như dậy:“Sư thái trăm ngàn không cần đa lễ, ta hẳn là đa tạ bà mới phải.” Cám ơn bà đem tiểu Quý Tử đến bên ta. Để cho ta có cơ hội bù lại tiếc nuối cùng áy náy kiếp trước.
Tuệ Như tự nhiên nghe không ra ẩn ý trong giọng nói Mộ Niệm Xuân, hãy còn không ngừng nói lời cảm tạ: “Bần ni vừa rồi ở bên ngoài quét rác, vừa lúc nhìn thấy cẩu nhi. Cẩu nhi mặc sạch sẽ, cao và béo lên, bần ni thiếu chút nữa không nhận ra……”
Nói xong, thanh âm đã muốn nghẹn ngào.
Trong nhà vốn là nghèo khó, con dâu vừa nặng bệnh nằm trên giường, cẩu nhi ngày thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Tuy rằng mười sáu tuổi, lại gầy yếu giống như một đứa nhỏ chín mười tuổi. Muốn làm học đồ người ta cũng không nhận. Như vậy ngày sau muốn tìm đường sinh sống rất khó. Hiện tại vào Mộ gia, quả thực tựa như tiến vào nơi tốt nhất.
Tiền tiêu vặt hàng tháng nhiều, ăn ngon mặc đẹp, một tháng được nghỉ hai ngày. Cẩu nhi còn học đánh xe, về sau chính là xa phu của tứ tiểu thư. Này hết thảy, đều là tứ tiểu thư tâm địa nhân hậu cố ý chiếu cố.
Nhìn Tuệ Như đã có tuổi một phen tạ ơn, Mộ Niệm Xuân trong lòng chua xót: “Ta cho hắn đại danh, kêu Diêu Trường Qúy. Về sau đừng gọi cẩu nhi, miễn cho bọn gia đinh chê cười hắn. Kêu tiểu Quý Tử.”
Tuệ Như liên tục gật đầu, dùng tay áo lau nước mắt, nói:“Tứ tiểu thư là đại ân nhân bần ni, cũng là đại ân nhân một nhà tiểu Quý Tử. Ngày sau có cái gì sai phái, bần ni tuyệt không hai lời.”
…… Còn có thể có cái gì sai phái?
Tiết mục đấy đời nào có thể diễn với Tề vương một lần nữa?
Mộ Niệm Xuân nghĩ ngày nào đó, không khỏi cong khóe môi, thanh âm ôn hòa: “Tuệ Như sư thái nói quá lời. Ta nào có cái gì sai phái sư thái.”
Tuệ Như lúc này mới nghĩ ra chính mình nói lỡ, cười nói: “Phải phải phải, đều là bần ni hồ đồ, nhất thời nói sai rồi, mong rằng tiểu thư không sinh khí.”
Tứ tiểu thư đã dặn dò, chuyện đã phát sinh kia, mặc kệ thế nào cũng không được nói ra. Là bà nhất thời kích động quên mất
Mộ Niệm Xuân hảo ngôn trấn an một hồi, cảm xúc Tuệ Như cuối cùng bình tĩnh lại, áy náy nói: “Bần ni quấy rầy tứ tiểu thư nghỉ ngơi, bần ni còn đi ra ngoài quét rác, cáo lui trước.”
Mộ Niệm Xuân mỉm cười gật gật đầu.
Tiễn Tuệ Như đi rồi sau, Mộ Niệm Xuân cũng đứng dậy: “Thạch Trúc, cùng ta cùng đi phòng bếp.”
Đã lâu không gặp Thiện Năng, trong lòng thực nhớ thương.
……
Đến gần phòng bếp, nghe được quen tiếng động quen thuộc, tâm tình Mộ Niệm Xuân thập phần sung sướng, nhẹ nhàng bước chân vào phòng bếp.
Nhóm nữ nhi đều cúi đầu vội vàng làm việc. Mộ Niệm Xuân liếc mắt một cái liền thấy được Thiện Năng.
Màu áo xám rộng không thể che được vóc dáng thanh toát, động tác lưu loát.
Nghe được tiếng bước chân, Thiện Năng ngẩng đầu, sau đó ngẩn ra.
Mộ Niệm Xuân cười khẽ nháy mắt mấy cái: “Nhìn thấy ta là không phải cảm thấy quá kinh hỉ đấy chứ?”
Thiện Năng trong lòng rõ ràng thập phần vui mừng, ra vẻ lãnh đạm: “Sao cô lại tới Từ Vân am, không phải đã học xong cách nấu đồ ăn chay rồi sao?”
“Lâu như vậy không gặp, sư thái không nhớ ta chút nào sao?” Mộ Niệm Xuân cố ý thở dài: “Uổng ta cố ý chạy đến Từ Vân am gặp sư thái. Thật sự là ý chí sắt đá.”
Thiện Năng trong mắt hiện lên mỉm cười, nói: “Cô đến Từ Vân am, khẳng định là có cái gì quan trọng, thuận tiện đến gặp ta.”
…… Đoán thực chuẩn!
Mộ Niệm Xuân nửa điểm cũng không chột dạ phủ nhận: “Không thể nào, ta thật là đến gặp sư thái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.