Niệm Xuân Quy

Chương 130: Đối trận




Rất nhanh, khách quý liền nhất nhất đến đây.
Nếu luận thân phận, Trấn quốc công phu nhân, Thái tử phi Du thị là muội muội ruột thịt Trấn quốc công, vị Trấn quốc công phu nhân là tẩu tử nhà mẹ đẻ Thái tử phi. Chỉ bằng một tầng thân phận này, liền đủ để ngạo thị chúng nữ quyến ở đây.
Lý thị Vương thị tự nhiên sẽ không chậm trễ khách quý như vậy, rất có vài phần chúng tinh phủng nguyệt.
Cô gái tú lệ bên người Trấn quốc công phu nhân, đúng là từng có gặp mặt một lần ở Hà Hoa Yến Du lục tiểu thư. Vị Du lục tiểu thư này là biểu muội thái tôn, lại tài mạo xuất chúng, chỉ tiếc là thứ xuất. Bằng không, vị trí thái tôn phi mười phần là của cô ấy.
Mọi người nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Du lục tiểu thư hơn vài phần vi diệu.
Mộ Niệm Xuân cũng nhìn Du lục tiểu thư.
Kiếp trước, Mộ Trường Hủ thi hội suôn sẻ, ở thi đình đỗ thám hoa, trở thành học sĩ hàn lâm tuổi trẻ nhất. Trấn quốc công phủ nhìn trúng Mộ Trường Hủ, chủ động mở cửa hôn nhân này. Du Thu Nương gả đến Mộ gia, thành đại thiếu phu nhân. Hai vợ chồng cũng coi như ân ái hòa thuận.
Kiếp này, còn có đoạn nhân duyên này sao?
Hẳn là sẽ không!
Trấn quốc công phu nhân dưới gối có ba người con, thứ xuất hai người con. Du Thu Nương tuy là thứ xuất, cũng là tiểu thư duy nhất của Trấn quốc công phủ. Thuở nhỏ liền dưỡng ở bên người Trấn quốc công phu nhân, được sủng ái. Thân phận như vậy, so với tiểu thư con vợ cả huân quý phủ đệ bình thường, cũng kém không có mấy.
Mộ Trường Hủ không có phong cảnh kiếp trước, làm sao có thể lọt vào mắt vợ chồng Trấn quốc công?
Trên thực tế, Mộ Chính Thiện cùng Trương thị hôm nay đến La gia hạ thọ, còn có một mục đích quan trọng. Vì Mộ Trường Hủ tìm một mối hôn nhân tốt! Trường hợp này, đến hạ thọ nữ quyến phần lớn sẽ mang theo khuê nữ nữ nhi tới cùng, đúng là thời cơ tốt.
Trương thị từ đáy lòng không tình nguyện hỏi đến việc hôn nhân Mộ Trường Hủ, nhưng nbà thân là kế mẫu không thể lảng tránh trách nhiệm. Đành đả khởi tinh thần, cùng nhóm nữ quyến bắt chuyện. Một bên bất động thanh sắc nhìn xem.
Có thể hiểu rõ, với gia thế Mộ gia, lương xứng thì chỉ có thể gia cảnh bình thường. Bà nguyện ý, chỉ sợ không qua được cửa Mộ Chính Thiện.
Như vậy xem ra nhìn lại. Nhất thời lại không có hợp ý.
Trương thị tới thủy chung cũng không nghĩ tới Du lục tiểu thư.
Sau một lúc lâu, Bình Viễn hầu phu nhân cũng đến đây, cô gái thanh lệ ôn nhã bên cạnh người, đúng là bị tứ hôn thành thái tôn phi Tương tam tiểu thư.
……
Cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mộ Nguyên Xuân. Châm chọc đùa cợt chế ngạo vui sướng khi người gặp họa đều có cả.
Mộ Nguyên Xuân ý nghĩ trống rỗng, hai tay mất khống chế run rẩy không thôi.
Cô ta từng nghĩ khi gặp Tương tam tiểu thư nên như thế nào ứng đối. Giờ khắc này cô ta mới biết được, mình suy nghĩ an ủi đều là lừa mình dối người thôi. Tương tam tiểu thư là chính phi, mà cô ta về sau chỉ có thể làm thiếp thất……
Tương tam tiểu thư hiển nhiên cũng lưu ý đến Mộ Nguyên Xuân, ngẩn ra giây lát. Liền mỉm cười tiến lên cùng Mộ Nguyên Xuân “Ta nói là ai như vậy nhìn quen mắt, nguyên lai là Mộ gia muội muội.”
Thái độ coi như thân mật. Câu Mộ gia muội muội, lại dị thường chói tai.
Mộ Nguyên Xuân cố nở một ngụ cười cứng ngắc: “Không nghĩ tới Tương tam tiểu thư hôm nay cũng đến đây.”
Tương tam tiểu thư mím môi cười, ý vị thâm trường nói: “Mộ muội muội không cần khách sáo như vậy, xưng hô ta một tiếng Tương tỷ tỷ là được.”
…… Vị Tương tam tiểu thư này cũng không vừa. Một câu tỷ tỷ một câu muội muội, rõ ràng là có ý ở trước mặt mọi người làm cho Mộ Nguyên Xuân khó xử.
Mộ Niệm Xuân ngắm sắc mặt tái nhợt Mộ Nguyên Xuân một cái, tiếp tục xem kịch vui.
Mộ Nguyên Xuân rốt cuộc vẫn chưa trước mặt mọi người cùng Tương tam tiểu thư trở mặt. Bất quá, kia một tiếng tỷ tỷ vô luận như thế nào cũng kêu không ra lời.
“Tương tỷ tỷ,” Một giọng thiếu nữ kinh hỉ vang lên.
Tương tam tiểu thư cùng Mộ Nguyên Xuân đều sửng sốt. Không hẹn mà cùng quay đầu nhìn qua.
Cô gái này ước chừng mười lăm sáu tuổi, gương mặt xinh xắn, đôi mắt sắc sảo. Mặc áo xanh, váy hồng. Mặc dù không tính đặc biệt mĩ, nhưng cũng là quyến rũ.
Chính là, cô gái này rất lạ mặt. Như thế nào lại kêu tỷ tỷ?
Tương tam tiểu thư trong lòng nghi hoặc, trên mặt lại không động thanh sắc, cười hỏi: “Thứ ta thất lễ, xin hỏi cô là tiểu thư quý phủ nào?”
Cô gái kia cười đáp: “Là ta rất mạo muội, đã quên tự giới thiệu. Gia phụ là Hộ bộ Thị Lang, ta họ Lưu. Khuê danh một chữ Phương. Ở nhà đứng hàng thứ hai, tỷ tỷ nếu không chê. Xin gọi ta một tiếng Lưu muội muội!”
Đúng là Lưu nhị tiểu thư!
Tương tam tiểu thư ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại. Cười hô Lưu muội muội.
Mộ Nguyên Xuân mặt cười lạnh đi vài phần.
Mộ Niệm Xuân cũng không thể không thầm than. Thật sự là rất trùng hợp! Ai có thể nghĩ đến, ba người lại đồng thời đến La gia, còn tiến đến cùng nhau. Cái này thật đúng là náo nhiệt
Mộ Uyển Xuân đối vị Lưu nhị tiểu thư trong truyền thuyết này rất tò mò, cố ý vô tình đứng sát vào, cùng Mộ Niệm Xuân xem kịch vui.
Lưu nhị tiểu thư thập phần lanh lợi biết điều, cùng Tương tam tiểu thư ríu rít. Không đến chốc lát công phu, hai người liền huyên náo một góc. Giỏi về ứng đối Mộ Nguyên Xuân, hôm nay lại dị thường trầm mặc, biểu tình cũng có chút đờ đẫn.
La Kỳ nhìn này một màn, trong lòng thực không thoải mái. Liền tiến lên, cười kéo tay Mộ Nguyên Xuân:“Biểu muội, người ở đây nhiều không tiện nói nói, không bằng cùng ta đi dạo trong vườn tán giải sầu đi.”
Mộ Nguyên Xuân cảm kích nhìn La Kỳ, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Nơi này cô ta thật sự không chống cự nổi nữa! Nếu không né tránh, cô ta sợ mình sẽ sụp đổ.
……
Mộ Nguyên Xuân vừa đi, Tương tam tiểu thư cùng Lưu nhị tiểu thư cũng đều tự tan.
Mộ Uyển Xuân hơi có chút tiếc nuối, ghé vào bên tai thấp giọng Mộ Niệm Xuân cười nói: “Thấy không, vị Lưu nhị tiểu thư này còn lanh lợi hơn đại tỷ. Một câu tỷ tỷ, kêu thật sự là thân thiết.” Lời nói lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Mộ Niệm Xuân mâu quang lóe lên, kéo kéo khóe môi: “Đại tỷ rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt, nói không chừng về sau kêu so với Lưu nhị tiểu thư còn thân thiết hơn!”
Mộ Uyển Xuân bán tín bán nghi: “Không phải đâu! Đại tỷ nhìn ôn nhu, kỳ thật tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được ủy khuất như vậy.”
Mộ Nguyên Xuân cười mà không nói.
Trên đời này không ai so với nàng về hiểu biết Mộ Nguyên Xuân. Lấy tính tình Mộ Nguyên Xuân, sẽ không khinh địch như vậy. Chờ cô ta nhận rõ sự thật, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp ứng đối.
Lúc này, lại có khách quý đến đây.
Vĩnh Ninh hầu phu nhân vẻ mặt rụt rè tao nhã tươi cười, hồng y thiếu nữ bên cạnh, không phải Lục Vô Song còn có thể là ai?
Mộ Niệm Xuân vừa thấy Lục Vô Song đến, phản xạ tính nghiêng mình, lặng lẽ dắt Mộ Uyển Xuân trốn vào góc vắng. Nàng thật ra không sợ Lục Vô Song, chính là lười cùng Lục Vô Song phân cao thấp.
La gia chính đường lớn như vậy, khách nhân lại nhiều, có nhiều người chống đỡ tầm mắt, Lục Vô Song sẽ không nhìn đến nàng……
“Mộ tứ muội muội, đã lâu không thấy.” Thanh âm quen thuộc ở sau người vang lên.
Mộ Niệm Xuân nhịn xuống xúc động thở dài, cười xoay người tiếp đón: “Không nghĩ tới Lục tỷ tỷ hôm nay cũng đến đây.”
Lục Vô Song tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta vừa rồi mới tới. Cô không muốn tiếp ta, còn trốn đi. Không nghĩ gặp ta sao?”
Một màn Từ Vân am qua đi, hai người lần đầu tiên gặp mặt. Kiếm giương nỏ trương hình dung cũng không đủ.
Đương nhiên, là Lục Vô Song đơn phương khiêu khích. Mộ Niệm Xuân căn bản không có ý tứ tiếp chiêu, thản nhiên cười nói: “Lục tỷ tỷ hiểu lầm. Ta vừa rồi cùng Tam tỷ đang nói chuyện, không lưu ý tỷ cũng đến đây.”
Lục Vô Song hơi cong môi châm chọc: “Ồ? Chiếu theo cô nói, nhãn lực của cô không được tốt lắm sao!”
Mộ Niệm Xuân mặt không đổi sắc cười nói: “Đúng vậy, ta không thể sánh được tuệ nhãn của Lục tỷ tỷ. Cách nhiều người như vậy, lại cũng có thể nhìn đến ta.” Bởi vậy đủ có thể hiểu Lục Vô Song đối nàng ghen ghét oán hận sâu đậm thế nào.
Luận võ mồm, Lục Vô Song làm sao là đối thủ Mộ Niệm Xuân. Chưa tới hai hiệp, liền á khẩu không trả lời được.
Mộ Uyển Xuân đưa mắt dạo qua một vòng.
Vị Lục đại tiểu thư này biểu tình cùng ngữ khí đều không thích hợp, một bộ lai giả bất thiện. May mắn tứ muội phản ứng mau, nói mấy câu liền khiến cô ta không lời nào để nói.
Lục Vô Song hít sâu khẩu khí, ra vẻ lơ đãng nói: “Từ lúc Từ Vân am hồi phủ, Dung phi nương nương thưởng ta một ít vật liệu may mặc, còn sai người đưa đến hầu phủ. Quần áo hôm nay ta mặc, chính là vật liệu nương nương thưởng may nên.”
…… Này quả thực chính là khoe khoang!
Mộ Niệm Xuân đánh giá Lục Vô Song một cái, cười khen: “Dung phi nương nương thưởng vật liệu may mặc dĩ nhiên là thượng phẩm, làm được quần áo cũng phá lệ xinh đẹp. Cũng chỉ có Lục tỷ tỷ tài năng mặc mới đẹp như thế.”
Không có nửa điểm hâm mộ ghen ghét!
Không có khả năng! Mộ Niệm Xuân nhất định là ở giả vờ!
Lục Vô Song trong lòng âm thầm nghĩ, cố ý cười hỏi: “Đừng chỉ lo nói ta. Cô ở Từ Vân am làm bạn Dung phi nương nương suốt một tháng, Dung phi nương nương ban cho cô khẳng định còn nhiều đồ tốt hơn!”
Mộ Niệm Xuân vẻ mặt tiếc nuối: “Nói ra không sợ Lục tỷ tỷ chê cười. Dung phi nương nương căn bản là không ban cho ta cái gì, xem ra, Dung phi nương nương thích Lục tỷ tỷ!”
Lời này, Lục Vô Song nghe xong, tâm tình thư sướng cực độ. Mấy tháng qua nghẹn hờn dỗi, cuối cùng thoáng thư giải. Bất quá, cô ta không tính nhanh như vậy đã bỏ qua Mộ Niệm Xuân: “Có chuyện cô nên biết! Hoàng hậu nương nương đang định chọn lựa Tề vương phi, nhiều nhất đến năm sau sẽ định ra người được chọn.”
Thật sự là tin tức tốt!
Lấy gia thế Mộ gia, khẳng định nhập không được mắt Hoàng hậu. Huống chi, Mộ Nguyên Xuân đã là trắc phi thái tôn. Tổng không thể để nữ nhi Mộ gia làm Tề vương phi!
Mộ Niệm Xuân tâm tình đột nhiên tốt lên, cười tủm tỉm đáp: “Lục tỷ tỷ tài mạo hơn người, gia thế hiển hách, vị trí Tề vương phi, khẳng định là Lục tỷ tỷ.”
Cuối cùng còn có vài phần tự mình hiểu lấy.
Lục Vô Song khinh miệt nở nụ cười, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi: “Tề vương điện hạ cùng thái tôn điện hạ tới.”
……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.