Niệm Xuân Quy

Chương 104: Sinh bệnh




Ngày hôm sau, Mộ Nguyên Xuân liền bị cấm chừng. Trừ bỏ Đỗ Quyên đưa cơm, toàn bộ nha hoàn bà tử không chuẩn tới gần nửa bước.
Mộ Uyển Xuân âm thầm tò mò, lập tức tới tìm Mộ Niệm Xuân tìm lý do.
Mộ Niệm Xuân không chút để ý đáp: “Nghe nói đại tỷ sinh một loại bệnh kỳ quái, trên mặt nổi nốt hồng, hơn nữa còn lây bệnh.”
Mộ Uyển Xuân lập tức đánh mất ý định đi Thưởng Mai uyển tìm tòi trong đầu, thân thiết kéo tay Mộ Niệm Xuân cười nói:“Chúng ta vẫn là đừng đi quấy nhiễu đại tỷ, để cho tỷ ấy an dưỡng.”
Mộ Niệm Xuân nở nụ cười, cùng Mộ Uyển Xuân dắt tay cùng đi khuê học.
Lấy tính tình Mộ Uyển Xuân, không quá hai ngày, tin tức này sẽ gặp truyền khắp cao thấp trong phủ. Tối diệu là, Mộ Nguyên Xuân ngay cả cơ hội biện giải đều không có.
Mộ Nguyên Xuân thình lình xảy ra “Sinh bệnh”, khiến vợ chồng chi thứ hai Mộ Chính Đức nghi ngờ
“Lão gia, Nguyên Xuân hai ngày trước vẫn tốt, như thế nào đi một chuyến phủ Thái tử trở về liền sinh bệnh?” Ngô thị lòng tràn đầy nghi hoặc: “Cũng không thấy thỉnh đại phu đến, bỗng nhiên liền đóng viện tĩnh dưỡng. Thấy thế nào đều có chút không thích hợp.”
Mộ Chính Đức suy nghĩ nói: “Việc này quả thật có chút kỳ quái. Bất quá, nếu đại ca đại tẩu đã không chịu nói rõ, chúng ta coi như không biết gì.”
Ngô thị trong miệng vâng dạ, ở trước mặt Trương thị, đã có ý vô tình nhắc tới việc này: “…… Đại tẩu, nghe nói Nguyên Xuân bỗng nhiên sinh bệnh cấp tính, trên mặt nổi nốt hồng, còn có thể lây bệnh. Có phải hay không nên thỉnh đại phu đến xem xem? Thể diện cô nương quan trọng, nhưng nếu để lại sẹo thì còn đáng lo hơn.”
Trương thị cố nở một nụ cười đông cứng: “Đã mời đại phu xem, nói là chỉ cần tránh ánh sáng, nghỉ ngơi mấy ngày là đỡ.” Đây là lý do tốt nhất, miễn cho mọi người nghi ngờ.
Ngô thị không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy bị lừa. Bất quá. Trương thị không chịu nói, bà ta cũng không hỏi nhiều. Đành cười đổi đề tài.
……
Mộ Chính Thiện đối Mộ Trường Hủ thập phần thất vọng, nhưng thi hội là chuyện đại sự. Tự nhiên không thể không hỏi.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng. Mộ Chính Thiện liền đứng lên. Trương thị cũng theo rời giường, một bên phân phó chuẩn bị xe ngựa, một bên sai người đi gọi Mộ Trường Hủ.
Mã phòng rất nhanh liền chuẩn bị tốt xe ngựa. Hạ nhân phái đi Tùng Đào viện cũng rất nhanh đến quay lại: “Đại thiếu gia đã chuẩn bị xong xuôi, lập tức qua.”
Sau một lúc lâu, Mộ Trường Hủ quả nhiên đến đây.
Mộ Chính Thiện nhìn Mộ Trường Hủ một cái, không khỏi cả kinh: “Trường Hủ, con làm sao?”
Mộ Trường Hủ sắc mặt đen tối, còn có vẻ hơi sốt. Vừa thấy đã biết không ổn.
“Không có gì. Con vẫn ổn.” Mộ Trường Hủ hé miệng, liền lại càng không tốt, thanh âm lại có chút khàn khàn khác thường.
Mộ Chính Thiện trong lòng trầm xuống, bước lên, lấy tay xem trán Mộ Trường Hủ, tay nóng bỏng. Thời điểm mấu chốt quan trọng như vậy, Mộ Trường Hủ lại phát sốt.
Mộ Chính Thiện sắc mặt khó coi vô cùng, nhưng không tới mức rối loạn, trầm giọng nói: “Trương thị, bà cho người đi thỉnh đại phu đến.”
“Con thật sự không sao.” Mộ Trường Hủ khàn khàn nói: “Thời gian không còn nhiều. Con phải đi trường thi, bằng không sẽ không được nhập trường thi.”
Mộ Chính Thiện nhíu mày nói: “Con đã sinh bệnh, làm sao còn có thể đi thi.” Thi hội khảo suốt ba ngày. Mộ Trường Hủ sinh bệnh làm sao có thể chống đỡ?
Mộ Trường Hủ lại dị thường kiên trì: “Phụ thân, con thật sự không sao. Con lập tức đi trường thi.” Nói xong, xoay người liền đi. Mộ Chính Thiện trở tay không kịp, chỉ có thể thở dài đuổi theo.
Mộ Chính Thiện tự mình đưa Mộ Trường Hủ đến bên ngoài trường thi.
Lúc này bên ngoài trường thi có không ít thí sinh. Hơn nữa cũng có nhiều người thân đưa thí sinh tới, nói nhao nhao ồn ào ầm ĩ. Mộ Trường Hủ xuống xe ngựa, không cẩn thận bị thí sinh bên cạnh huých một cái, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Mộ Chính Thiện cả kinh, đưa tay đỡ Mộ Trường Hủ: “Cẩn thận chút.”
Mộ Trường Hủ ổn định thân mình, lấy lại bình tĩnh nói: “Cám ơn phụ thân.”
“Trường Hủ. Con bỏ lần thi hội này đi!” Cho dù sinh khí cũng là trưởng tử của mình, Mộ Chính Thiện từ đáy lòng lý lo lắng thân thể hắn: “Bộ dáng này của con. Căn bản không có khả năng chống đỡ qua ba ngày thi hội.”
Mộ Trường Hủ im lặng một lát, mới ngẩng đầu. Trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu: “Phụ thân, con vì lần thi hội này, đã chuẩn bị hai năm. Con thật sự không nghĩ bỏ thi, van cầu cha, cho con đi vào thử một lần. Con nhất định có thể!”
Thân thể tình trạng như thế nào, không có người nào rõ ràng hơn Mộ Trường Hủ.
Gần đây sự tình phát sinh liên tiếp, một chuyện tiếp một chuyện lại càng nghiêm trọng hơn. Nhất sau khi từ phủ thái tử về, Mộ Trường Hủ lại tâm tư ưu kết. Hai ngày rồi không ngủ, ngày hôm qua ban đêm ở thư phòng ngồi đến nửa đêm.
Sáng sớm đứng lên, hắn liền cảm thấy sức khỏe yếu trầm trọng, trong lòng biết là sầu lo quá độ lại bị hàn khí. Nhưng hắn không nghĩ bỏ thi hội.
Trong lòng Mộ Chính Thiện run lên, bỗng nhiên có chút đau xót. Rốt cục không nói gì, trơ mắt nhìn Mộ Trường Hủ xếp hàng vào trường thi.
……
“Trường Hủ phát sốt, còn kiên trì muốn đi tham gia thi hội.” Trong giọng nói của Trương Thị cũng không bao nhiêu thân thiết, vui sướng khi người gặp họ: “Cũng không biết nó có thể bình yên chống đỡ qua ba ngày không.”
Thi hội cường độ cao, người thường không có khả năng tưởng tượng. Ba ngày chỉ có một người ở ngoài truyền lời, trừ bỏ ăn ngủ, còn lại thời gian đều dùng để hoàn thành khảo đề. Dù là như thế, thời điểm cuộc thi chấm dứt, cũng sẽ xuất hiện không ít thí sinh không thể hoàn thành khảo đề. Lấy tình trạng thân thể Mộ Trường Hủ trước mắt, có thể chống đỡ hay không thật khó mà nói.
Mộ Niệm Xuân cười nhắc nhở nói: “Mẹ, trước mặt cha, mẹ nên thu liễm một chút. Trăm ngàn đừng để cha phát giác.”
Một kiếp này, có rất nhiều sự tình không giống kiếp trước.
Kiếp trước, Mộ Trường Hủ trải qua tỉ mỉ chuẩn bị, ở thi hội đại tỏa sáng. Ở kế tiếp thi đình giành được ưu ái của Hoàng thượng, trở thành thám hoa. Tuổi còn trẻ liền vào hàn lâm, nhất thời truyền thành giai thoại. Mộ Trường Hủ đường làm quan rộng mở, địa vị Mộ Nguyên Xuân cũng theo nước lên thì thuyền lên. Đem tỷ đệ các nàng không còn chút ánh sáng nào.
Mà hiện tại, Mộ Nguyên Xuân cùng vị trí thái tôn phi xa vời, bị giam lỏng ở trong khuê phòng. Mộ Trường Hủ ưu tư quá độ, mang bệnh đi tham gia thi hội……
Kết quả rốt cuộc như thế nào, thật khiến cho người ta chờ mong.
Trương Thị tâm tình thư sướng, vẻ mặt tươi cười: “Con yên tâm đi! Điểm ấy việc nhỏ ta há có thể không biết, sẽ không ở trước mặt cha con lòi đuôi.” Dừng một chút, lại thấp giọng nói: “Nguyên Xuân lần này chọc họa, mặt cha con không chút vui vẻ, đối với nó hoàn toàn thất vọng. Liền ngay cả tổ mẫu con cũng buồn bực vô cùng. Ta xem, từ nay về sau, nó chớ mơ tưởng xoay người.”
Rốt cục có thể nhổ được cái đinh trong mắt.
Mộ Niệm Xuân lại cười nhẹ:“Chúng ta lúc này đang chiếm thượng phong. Bất quá, không thể bởi vậy liền khinh thường chị ta.” Mộ Nguyên Xuân nếu khinh địch như vậy có thể đối phó, nàng kiếp trước lại sao lại bị hại thảm như vậy?
Trương Thị không cho là đúng nói: “Nó muốn làm thái tôn phi là hoàn toàn không có khả năng. Thái tử phi thái độ thế nào con cũng đã thấy, tuyệt không dung nó vào cửa. Nó còn có biện pháp gì?”
“Cái này con không rõ. Con chỉ là cảm thấy, chị ta sẽ không chủ quan như vậy.” Mộ Niệm Xuân tăng thêm ngữ khí: “Mẹ, mẹ trăm ngàn lần không thể sơ suất.”
Nàng nói thận trọng như vậy, Trương Thị rốt cục thu liễm tâm tư khinh thị, gật gật đầu.
Trương Thị nghĩ nghĩ, cười nói: “Chuyện Trường Hủ mang bệnh đi tham gia thi hội, người trong phủ khẳng định đều biết Mộ Nguyên Xuân hiện tại cũng biết rồi mới đúng!”
Mộ Nguyên Xuân bị giam lỏng ở trong phòng, mỗi ngày chỉ tiếp xúc với nha hoàn đưa cơm. Bất quá, chuyện quan trọng như vậy, khẳng định nha hoàn đưa cơm kia không dám giấu diếm.
Nếu Mộ Nguyên Xuân biết Mộ Trường Hủ sinh bệnh, trong lòng sẽ tư vị gì?
……
Trong Thưởng Mai viện, im lặng gần như nặng nề.
Bọn nha hoàn đều thành thành thật thật đứng trong phòn, không dám tùy ý đi ra đi lại. Liền ngay cả Phương mama cũng không dám tùy ý xuất viện, tùy ý thuê thùa. Không cẩn thận, liền bị kim đâm trúng ngón tay.
Phương mama nhíu mày, dừng tay, kinh ngạc ngẩn người một lát.
Tiểu thư bị lệnh cưỡng chế cấm chừng, cửa khuê phòng bị khóa trái, chỉ có một ngày ba bữa mở cửa. Trừ bỏ Đỗ Quyên đưa cơm tới bên ngoài, ngay cả bà ta là vú nuôi cũng không chuẩn tới gần nửa bước.
Tiểu thư luôn luôn mạnh mẽ, như bây giờ, trong lòng nhất định rất khó chịu……
“Phương mama,” Thân ảnh Đỗ Quyên nhanh nhẹn tiến vào tiến vào, vẻ mặt không yên nói nhỏ vài câu.
Phương mama bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh hoảng: “Ngươi nói cái gì? Thật là như vậy sao?”
Đỗ Quyên cười khổ một tiếng thở dài: “Chuyện như vậy, ta làm sao dám nói lung tung. Việc này ta cũng nghe người ở trù phòng nói, chuyện này mà cũng dám nói, sợ rằng không phải giả.” Dừng một chút lại chần chờ hỏi:“Phương mama, việc này có phải nên bẩm báo tiểu thư một tiếng?”
Phương mama cũng do dự, sau một lúc lâu mới đáp: “Chuyện quan trọng như vậy, không thể gạt.” Có thể lừa gạt được nhất thời chứ không lừa được mãi, ngày sau Mộ Nguyên Xuân sớm hay muộn sẽ biết. Nếu bọn họ giấu diếm không báo, chỉ sợ Mộ Nguyên Xuân càng thêm tức giận.
Buổi tối lúc đưa cơm, Đỗ Quyên lấy dũng khí nói tới việc này: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói, đại thiếu gia hôm nay thân mình không khoẻ, cũng không ở lại trong phủ thỉnh đại phu đến xem, dám chống đỡ đi tham gia thi hội……”
“Choang” một tiếng, cắt lời Đỗ Quyên.
Bát cơm trong tay Mộ Nguyên Xuân rơi xuống đất, vỡ tan.
Gương mặt tiều tụy tái nhợt của cô ta không thể tin được, run run hỏi: “Ngươi nói cái gì? Đại ca làm sao bị bệnh?”
Đỗ Quyên bị hoảng sợ, ngập ngừng nói: “Cụ thể sao lại thế này, nô tỳ cũng không rõ ràng. Chỉ nghe phòng bếp người ta nói, đại thiếu gia khả năng ưu tư quá độ lại bị hàn khí, buổi sáng bị sốt. Lão gia nói đại thiếu gia ở lại trong phủ, đại thiếu gia không nghe, kiên trì đi trường thi.”
Mộ Nguyên Xuân nghe, tim như bị đao cắt, rơi lệ đầy mặt.
Đều do cô ta! Đều là do lỗi của cô ta!
Vì cái gì không thể chờ qua mấy ngày này? Vì cái gì lại bắt ép đại ca truyền tin cho mình thời điểm này? Đều là mình bức đại ca tới mức này……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.