Những Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Những Công Tử Trẻ Con

Chương 28: Nhị đại thiếu gia về nước




Sân bay quốc tế
Hai chàng trai bước xuống từ chiếc máy bay làm tâm điểm chú ý cho hết thảy mọi người ở sân bay. Ai cũng nhìn 2 người không chớp mắt. Nữ thì mắt trái tim, nam thì ngưỡng mộ, ganh ghét cũng có. Bao nhiêu tiếng xì xầm xung quanh 2 người. Nhưng không thèm để ý người khác nói gì về mình, 2 người đến chỗ chiếc BMW đen đang đậu, đứng cạnh là một người đàn ông trung niên ( quản gia Hạ ). Thấy 2 người liền cúi đầu chào cung kính:

- Đại hoàng tử, tứ hoàng tử.- Ông quản gia mở cửa xe
- ...- Cả 2 không nói gì chỉ gật đầu rồi cùng bước lên xe
Trên xe
- Ở đây không cần phải gọi là hoàng tử đâu.- Bảo Nam
- Dạ thưa thiếu gia.
Bảo Nam cười hài lòng, nhưng rất mau tắt nên không ai thấy. Anh nhắm hờ mắt, còn Hoàng Duy thì lướt web. ( tg quên nói, với người trong nhà thì 2 người này thân thiện, nói nhiều nhưng với người ngoài thì lạnh lùng, ít nói. Thậm chí là băng lãnh, siêu kiệm lời, luôn dùng hành động thay lời nói, lâu lâu cũng vậy với cả người nhà, lâu lâu thôi nha. Vì quản gia Hạ là người đã làm trong nhà từ lúc 2 người còn nhỏ nên mới nói được vài câu.)
À nói luôn nè, tên trong hoàng tộc của nó là Elda, của Bảo Nam là Eric, còn Hoàng Duy là Roy nhé. Vì là tên hoàng tộc nên tg sẽ ko gọi thường xuyên mà sẽ gọi tên bình thường.
Học viện B&g School
- Ê, dậy đi.- Zen, Zin và Yun cố đánh thức nó nhưng vô dụng
- Ê...ê- Zen lay lay nó
- Gì thế?- Nó tỉnh dậy, vương vai
- Hôm qua làm gì mà ngủ ghê thế?
- Làm việc.- Nó đưa tay lên che cái ngoáp
- Tụi tao có tin vui cho mày nè.
- Tin gì?- Nó nhìn tụi kia
- Anh Nam và Duy về nước rồi.- Tụi nó nói
- Tin vui cái con khỉ, 2 người đó mà về đây thì tao chết chắc rồi.
- Sao vậy?
- Mày ko nhớ tao về VN quẳng cái công ty cho ổng hả?
- Ừ ha. Vậy chết mày rồi.- Zen, Zin, Yun cười khúc khích
Nó nhíu mày khó chịu. Ai chứ 2 người này mà về thì sao nó sống nổi. Chậc chậc, với cái mã ngoài đó thì B&g School lần này có thêm 2 "hót boi" rồi. Cái trường này sẽ thành cái quái gì đây? Rộn như cái chợ hay khủng khiếp hớn thế? Nghĩ tới đây mà nó đã nổi da gà.
Tan học
Tụi nó và tụi hắn mau chóng thu dọn cặp sách để đi về
Ra tới cổng trường, chợt nó quay lại nói:
- Tụi bây về Smile, tao về Sky.
- Sao vậy?
- Nhị đại hoàng tử về nước, phận làm em chẳng lẽ ko tiếp?
- Ồ, vậy mày đi đi. Tụi tao về trước nhé.
- Ừ.- Nói rồi nó lấy chiếc moto của mình ra phóng về nhà với tốc độ bàn thờ.
Ko cam tâm cảm giác bị hít bụi, tụi nó và tụi hắn cũng lấy xe và về nhà
Chú thích: Sky là biệt thự nhà nó, là nơi ở của gia đình nó, còn Smile là biệt thự riêng của tụi nó.
Nó bước vào nhà, ngôi biệt thự được trang trí giống như một cung điện nguy nga tráng lệ. Những ánh đèn vàng trải dài xuống các dãy hành lang. Đường đi vào phòng khách còn trải cả một tấm thảm đỏ dài vô cùng sang trọng. Nó vừa bước vào là đã có 2 hàng người 2 bên cửa quỳ một chân xuống, tay để trên ngực cúi đầu đồng thanh:
- Công chúa Elda, mừng người về nhà.
- Không cần đa lễ, đứng lên hết đi.- Nó nói
- Anh 2 và em trai ta đâu?
- Hồi công chúa, hoàng tử Eric đang ở trong phòng, còn hoàng tử Roy thì đang trong bếp ạ.
- Ừ.- Nó cười và đi vào nhà bếp uống nước
Vừa vào là nó đã thấy một dáng người quen thuộc, khuôn mặt điển trai, thân hình hoàn hảo đang đứng dựa lưng vào lạnh, 2 tay đút túi quần nhìn nó trông rất đẹp trai. Ai nhìn thấy cậu ta lúc này chắc chắn sẽ đổ ngay lập tức. Người đó ko ai khác chính là Hoàng Duy, hay còn gọi là Roy. Nó nhìn thấy Hoàng Duy, vẻ mặt hớn hở chạy lại ôm cổ cậu nói:
- Roy, nhóc về hồi nào vậy, sao ko báo chị biết?
- Ko phải chị Zen, chị Zin và chị Yun báo rồi hay sao?- Cậu vẫn đứng im cho nó ôm
- Có báo rồi, có biết chị nhớ nhóc lắm không?- Nó nịnh
- Xạo. Chị mà nhớ cái nỗi gì, mới có 2 tuần.
- Biết rồi hả.- Nó buông Duy ra
- Thấy chưa, mà còn nữa, đây là VN, đừng gọi em là Roy.
- Biết rồi, tại chưa quen, sau này sẽ sửa. Bây giờ thì tránh ra cho chị mày uống nước.
- Sao lại sau này, phải sửa ngay bây giờ chứ.- Duy tránh khỏi cái tủ lạnh.
- Biết biết, sửa liền.- Nó nuốt ngụm nước
- Lên phòng anh 2 đi, anh ấy nhớ chị.
- Nhớ cái con khỉ, ổng sắp xử tao tới nơi rồi kìa.
- Thì cũng phải lên đi chứ.
- Ừ.- Nói rồi nó đi lên phòng
Phòng của Nam
Nó mở cửa phòng đi vào, thấy Nam đang ngồi bấm laptop mà ko hay nó vào.
- Hé lô.- Nó vui vẻ lên tiếng
Nam giật mình rời mắt khỏi màn hình ngước lên nhìn nó. Môi anh chợt hiện lên một nụ cười tươi như "hoa".
- Elda? Là em hả?- Nam
Nó trừng mắt nhìn Nam, ngay lập tức anh nói tiếp:
- Ừ anh quên, Hana.
Nó liền nở nụ cười hài lòng đi đến nhảy lên giường của Nam nằm dang tay dang chân thoải mái. Nam nhìn nó cười:
- Tiểu công chúa à, ý tứ chút đi, đây là phòng con trai đó.
- Hứ, anh là anh trai em, em ko sợ.- Nó
- Ừ cũng đúng. Thấy anh về ko mừng hả?
- Mắc gì phải mừng, mà công ty sao rồi?
- Hơ, em ngang nhiên về đây để lại nguyên cái công ty cho anh quản lý, bậy giờ còn dám hỏi?
- Đương nhiên, nhưng mà anh cũng đừng tính toán chi nhiều, với cái đầu của anh, một cái công ty chi nhánh cũng ko quản lý được hay sao?
- Em còn dám nói, biết là ko thành vấn đề nhưng đó là chi nhánh tập đoàn của em, đâu phải của anh đâu.
- Em cũng có muốn đâu, tại em bị bama bắt về chứ bộ.- Nó bĩu môi
- Tại em quậy quá đó.- Nam véo mũi nó
- Chứ làm gì bây giờ.- Nó xoa xoa cái mũi
- Thôi ko nói nữa, bây giờ anh có việc phải làm rồi.
- Hả việc gì thế?
- Từ từ sẽ biết.- Anh đóng màn hình laptop lại, đứng dậy đi đến bàn học lấy cây roi mây. Nó cảm thấy bất an. Anh cầm cây roi từ từ tiến lại chỗ nó.
- Em gái hư, hôm nay anh mày phải dạy dỗ lại mới được.- Anh nở nụ cười man rợ, đưa tay lên búng trán nó một cái.
- A đau.- Nó sờ sờ trán
- Hay nha, bên Anh thì quậy phá, về đây thì ko nói tiếng nào mà để lại nguyên cái công ty, giờ còn dám trừng mắt với bổn thiếu gia, mày chán sống rồi con ơi.- Nam càm cây roi may phủi phủi đi vòng vòng quanh cái giờng kể tội nó.
- Á anh hai, tha cho em đi mà, em hứa mốt sẽ không dám làm vậy nữa.
- Nằm sắp xuống.- Nam
Nó nằm sắp trên giường của Nam. Nam đi tới đưa cây roi mây lên cao và giáng xuống một cái đau điếng. Nó cắn răng chịu đựng, trước giờ chưa ai đánh nó, ngay cả bố mẹ, chỉ có Nam mới đánh được nó thôi. Đánh xong một cú thì anh liền bỏ cây roi xuống không đánh nữa, miệng thì nói thế nhưng anh ko nỡ đánh nó vì nó là đứa em gái anh thương nhất mà. Vì thế mà tuy là có đánh nhìu làn nhưng mỗi lần đánh anh chưa bao giờ đánh quá một roi.
Nó ngồi dậy nhìn anh cười nói:
- Anh vẫn thế nhỉ?
- Ừ, ko biết tại sao luôn.- Nam cười
2 anh em lại vui vẻ chơi laptop.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.