Những Đứa Con Bị Bỏ Lại

Chương 36: Ngoại truyện




ba tháng sau đó đập vào mắt bà châu là tờ báo.
"" giám đốc trẻ ĐOÀN DĨ PHÚC chuẩn bị cùng vợ đãi tiệc ăn mừng thông báo chuẩn bị có thêm thành viên nhí tại biệt thự ""đoàn gia"" bữa tiệc được đoàn gia tổ chức linh đình và mới hết tất cả mọi người trong dưới thượng lưu tới dự. người đứng bên PHÚC không ai khác mà chính là NY và mẹ của Phúc. BÀ CHÂU vội ném tờ báo xuống bàn giọng tấc tối gọi lớn ;
- NHI, nhi ơi! con đâu rồi xuống đây mẹ bảo.
nhi lúc này bụng cũng đã nhô lên một chút, lúm khúm đi nhè nhẹ từ trên lầu xuống giọng không mấy vui vẻ đáp;
- mẹ, làm gì mà gọi con như cháy nhà ra thế? còn sớm mà mẹ.
bà châu lấy lại tờ báo lúc nãy dơ ra trước mặt nhi và nói;
- con xem đi.
nhi cầm lấy tờ báo vừa đọc tay vừa run lên vì tấc giận nói như hét;
- thằng khốn nạn, con không ngờ nó lại qua mặt mẹ con mình một cách trắng trợn như vậy?
- bà châu; có lẽ nó đã biết được mẹ con mình muốn hại con nhà quê đó nên mới ra cái hạ sách đó để hòng che mắt mẹ con mình, mẹ thật không ngờ mẹ già tầng này tuổi, trải qua biết bao nhiêu chuyện, đã gặp biết bao nhiêu thể loại trong đời vậy mà đến phút cuối cùng vẫn để cho thằng nhãi đó qua mặt một cách trắng trợn như vậy?
- nhi; mẹ, con không chấp nhận, không bao giờ chấp nhận thua con nhà quê đó đâu, bữa tiệc đó dù họ có mời hay không con nhất định sẽ phải đến.
một tuần sau tại biệt thự của ""ĐOÀN GIA"" bữa tiệc được diễn ra khá suôn sẻ, duy trong số những người đó lại thấp thoáng đâu đây những vị khách không mời mà tới.
- cô đi ra đây...., cô định bỏ cái gì vào ly nước này của cô chủ tôi đây?
giọng một người đàn ông trầm khàn vang lên, khiến cho tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía họ.
tôi hoảng hồn khi thấy đó là NHI, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi thấy người đó gọi tôi là cô chủ, vì cốc nước nhi định bỏ thứ gì đó vào là cốc nước cam của tôi vì phúc biết tôi không uống được rượu nên đã bảo người chuẩn bị riêng cho tôi.
liếc qua người bên cạnh tôi bỗng đứng hình khi thấy mẹ của tôi đang đứng bên cạnh người đàn ông đó, và bên cạnh mẹ cũng còn có một người đàn ông khác nhìn có vẻ rất sang trọng với đôi mắt toát ra biểu cảm hùng hồn khiến cho người đối diện ít nhiều cũng phải một phần kiêng nể...
tôi tiến lại để một lần nữa xác nhận xem mình có bị hoa mắt mà nhìn nhầm mẹ với ai khác hay không?, nhưng không, mẹ tôi vẫn đứng đó gần chỗ tôi ung dung không kém phần sang trọng.
- tôi; mẹ.... mẹ có phải không?
bất chợt mẹ ngoảnh lại nhìn tôi mỉm cười, tôi hạnh phúc vì biết rằng mình không nhận nhầm mẹ, tôi tiến tới ôm mẹ khóc nức nở mặc cho đây là đâu, mặc cho ở đây còn rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn mẹ con tôi đầy dò xét.
- tôi.... mẹ ơi! lâu nay mẹ đi đâu, con nhớ mẹ quá.
mẹ khẽ hôn lên tóc tôi và vuốt tóc tôi và nói ;
- con ngoan, mẹ xin lỗi để con phải khổ, mẹ đây rồi giờ mẹ sẽ không bao giờ xa con nữa....
chợt tiếng nói của nhi vang lên làm cho mẹ con tôi giựt mình...
- nhi; bố,,,, sao bố lại ở đây?,sao bố lại đi với ả đàn bà này?
câu nói của nhi vừa dứt thì....
tách.... nhi hứng trọn cái tát từ người đàn ông đó.
người đàn ông đó quăng đôi mắt săc như dao nhìn về phía nhi mà nói.
- con im ngay, bố cấm con không được ăn nói kiêu hỗn láo như vậy?
- sao bố lại vì một người ngoài không ra gì mà đánh con, chính cô ta đã cướp đi anh phúc của con mà, chính cô ta đã cướp đi chính hạnh phúc mà con gái của bố lẽ ra phải được hưởng, lẽ ra người hôm nay đứng cạnh anh phúc, người là nhân vật chính của bữa tiệc phải là con và con của con chứ không phải là cái đứa nhà quê nghèo nàn, mạt hậu như nó.
bà châu nãy giờ im lặng bỗng trong phút chốc như hóa điên nhìn mẹ tôi mà lên tiếng.
- thì ra cuối cùng cô cũng đã xuất hiện, gần hai mươi năm rồi giờ chúng ta lại gặp nhau. thật không ngờ hai mươi trước cô cướp chồng tôi, xen vào phá hoại hạnh phúc gia đình tôi giờ con gái cô lai là kẻ phá hoại hạnh phúc của con gái tôi. trái đất này có vẻ tròn quá nhỉ?
tôi đang ngơ ngác không hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì mẹ tôi tiến về phía bà châu, nhìn thẳng mặt bà châu lớn tiếng nói;
- cô nói nghe ngược quá, nếu không vì cô dùng mưu hèn kế bẩn chia rẻ tình cảm của tôi và anh huy thì cô nghĩ mình là ai mà giờ này có thể đứng đây lớn tiếng với tôi hả? nếu không vì sự đố kỵ, ích kỷ của một kẻ tiện tỳ ích kỷ nham hiểm như cô thì tôi và anh huy đã không phải xa nhau lâu đến như vậy, và con gái chúng tôi cũng đã không phải gồng mình sống khổ sở suốt những tháng ngày qua như thế? nợ cũ, nợ mới hôm nay nhất định tôi phải trả lại cho cô cả vốn lời.
bà châu quay qua nhìn phúc lớn giọng cười rồi nói;
- nếu không tại vì cậu giỏi qua mặt tôi thì con nhỏ nhà quê này sớm đã mồ xanh cỏ rồi. vừa nói bà châu vừa quay lại nhìn tôi, miệng của bà ta không quên nở một nụ cười nhích mép khiến tôi sợ đến run người,
bất chợt bàn tay phúc khẽ nắm lấy tay tôi trấn an tôi ra hiệu tôi im lặng để xem người lớn nói chuyện.
ông huy nhìn bà châu lắc đầu nói;
- thật không ngờ bao nhiêu năm qua bà vẫn không hề thay tâm đổi tính, vẫn thâm độc đến đáng sợ như vậy.
bà châu quay lại nhìn ông huy đáp;
- đúng, tôi thâm độc, thâm độc vì các người.
- mẹ tôi ; thật không ngờ đến giờ bà vẫn chưa nhận ra cái sai của mình, bà vẫn cố chấp đến như vậy? năm xưa bà đi theo tôi, tôi không những không hề phân biệt tôi tớ mà thậm chí còn xem bà như chị em trong gia đình, có gì cũng muốn chia sẻ với bà, cũng chia cho bà, vậy nhưng bà không những không biết điều cảm kích mà ngược lại khi thấy tôi được anh phúc yêu thương bà lại đem lòng đố kỵ mà tìm đủ mọi cách để lên giường với chồng sắp cưới của tôi là anh phúc đây rồi còn cố tình nhắn cho tôi tới để chứng kiến tất cả mọi chuyện, bà đã dùng đủ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình nhưng khi bà biết được tôi và anh huy lỡ có với nhau một đúa con thì bà lại tìm cách hãm hại nó, tôi nói thế có đúng không bà châu?
- bà châu; đúng vậy, tất cả đều đã được nằm trong mọi kế hoạch của tao. cả con ngọc cũng vậy, nó là do tao cài vào hòng để phá cái hạnh phúc của gia đình mày, tao muốn nó rút hết tài sản của công ty mà bao nhiêu năm qua mày và chồng mày cùng chung tay gây dựng, và khi tao gặp được con ny tao đã nghi ngờ vì nó quá giống với con nhi nhà tao mà con nhi thì rất giống bố no, nên tao đã lấy tóc của nó và thằng khang con tao đi xét nghiệm, quả là suy đoán của tao không hề sai, nó đích thị là đứa con hoang của mày và chồng tao.
phúc như hiểu ra chuyện gì đó vội nói;
- vì thế cho nên chính bà đã cho tôi, uống thứ thuốc kích dục trong bữa tiệc đó và để cho tôi hại ny đúng không? bà quả thật thâm độc quá mà.
- đúng, chính tao là người đã bỏ thuốc kích dục vào trong ly rượu của mày, lúc đầu tao cũng tính là chờ mày và nó đang vui vẻ thì tao sẽ cho người quay lại hết video của hai đứa để tiện khống chế một trong hai đứa và nhất là đứa con hoang đáng ghét này, nhưng tao thật không ngờ thằng con ngu ngốc của tao lại đi yêu đứa em cùng cha khác mẹ của mình nên nó đã âm thầm cúp hết tất cả mọi nguồn điện trong nhà.
- nhi; me... mẹ và bố và cả bà ta nữa nãy giờ mọi người đang nói gì thế? con không hiểu gì hết,... bố.... bố nói gì đi, có phải con đang mơ không?
nó, nó là chị em cùng cha khác mẹ với con sao?
- bà châu ; đúng đó con đó là sự thật mà mẹ không bao giờ muốn nó bị phát hiện ra, ít nhất là vì các con nhưng mẹ xin lỗi..
tôi; nhìn mẹ khẽ hỏi;
- mẹ có đúng vậy không mẹ?
- mẹ ; đúng đó con à. thật ra năm đó khi quyết định lấy bố con nhưng mãi mẹ vẫn không thể có bầu thì nội con rất ghét mẹ, thậm chí là ghét ra mặt rồi mẹ và bố đi khám, khi có kết quả do bố bận việc ở công ty nên mẹ đến lấy, kết quả là bố con vô sinh, mẹ vì sợ bố con không thể chấp nhận được nên mẹ đã không nói với bố con rồi mẹ buồn quá và đi uống rượu một mình bất chợt gặp lại bố ruột con đây.
sau khi nói chuyện mới hóa giải được mọi hiểu lầm năm xưa và con là kết quả của buổi chiều lầm lỡ đó, mẹ cũngđã rất hối hận vì đã phản bội bố con nhưng hai tháng sau mẹ biết mẹ có con,mẹ muốn con chỉ biết tới ông sang là bố của con thôi và mẹ cũng nhủ lòng rằng bí mật về bố ruột của con mẹ sẽ mang theo xuống mồ, nhưng mẹ không ngờ mọi chuyện lại xảy ra với gia đình mình như thế? và bố con lại nhẫn tâm với mẹ con mình như vậy...
- tôi; vậy có nghĩa là cu..cu bin không phải con của bố;
- me; ừ đúng con, ông sang cũng chỉ là người đổ vỏ cho người khác thôi.
mẹ tôi khẽ thở dài. Âu đó cũng là cái giá mà ông ấy phải trả vì đã quá bất công với con, với những gì mà ông ấy đã làm với mẹ con mình.
a...... tiếng bà châu cất lên...
tao phải giết chết mày.... vừa nói bà châu vừa lôi trong người ra con dao mà bà đã thủ sẵn từ bao giờ.
bất chợt một người nào đó nắm lấy tay tôi lôi tôi ra.
...phộp... nghoảnh lại tôi hết lên khi thấy con dao đã cắm thẳng vào ngực khang.
- bà châu;
con ơi! sao con lại làm vậy?
khang ngực đầy máu thở những cú thở mệt nhọc nói;
- mẹ ơi! mẹ dừng lại đi.... vừa nói khang vừa trút những hơi thở còn lại cuối cùng nhìn tôi mỉm cười rồi nụ cười dần tắt hẳn.
tôi quỳ xuống bên khang ;
- tôi ; anh khang anh tỉnh lại đi, em còn chưa kịp cảm ơn anh, cảm ơn những gì anh đã giúp đỡ mẹ con em kia mà, anh ơi huhu.....
ba năm sau..... tôi và phúc dẫn con trai về thăm mẹ tôi ở việt nam, chúng tôi cùng nhau đi ra mộ đặt lên mộ khang bó hoa cúc vàng rực rỡ lòng khẽ nói;
"" hai vợ chồng em cảm ơn anh nhé, yên nghỉ nhé anh trai của em;""
"" vâng.
mọi người thường nói khi cánh cửa hôn nhân bị khép lại ". Người trong cuộc rồi cũng sẽ đâu và đâu nhất là người bị phũ phàng, bị chính người mình tin yêu nhất phản bội, còn nỗi đâu nào hơn thế?
nhưng thời gian trôi qua nỗi đau dù có lớn đến máy rồi cũng sẽ được vùi đi theo năm tháng chỉ có những tổn thương sẽ là "" dư vị""đọng lại và ám ảnh mãi trong tâm trí tuổi thơ của những đứa con bị bỏ lại đằng sau cuộc hôn nhân không trọn vẹn ấy.
như tôi đây thây vì cả gia đình ba người chúng tôi gòm bố, mẹ và tôi bên nhau cùng đi ăn nhà hàng mỗi tối thứ bảy,hay cùng nắm tay nhau qua những chốn đông người ngày chủ nhật để đi xem phim và đi công viên dạo mát thì thỉnh thoảng tôi lại như nguuoiwf không hồn, thiếu sức sống đang ngồi co ro trong chính căn phòng của mình.
ở đời ai cũng muốn mình được sinh ra trong gia đình đủ cha, đủ mẹ, được ba mẹ yêu thương, nhưng đâu phải cứ muốn là được, ở đời ai cũng có thể chọn cho mình cách sống và lối đi riêng, nhưng không ai có quyền được chọn ba mẹ cho riêng mình. ""
trải qua bao vui buồn mất mát tôi và phúc không ai nói với ai nhưng cả hai đều thầm tự mặc định cho mình, cho chính gia đình nhỏ của chúng tôi rằng. "" tất cả sẽ cố gắng vì con, tôi và anh nhất định sẽ không bao giờ để cho con phải thiệt thòi hay chịu bất kỳ một tổn thương nào được xuất phát từ gia đình.. "
💞💞💞💞💞💞💞💞💞💞
Qua bộ truyện này Tg cũng muốn truyền tải tới bạn đọc thông điệp sống đó là.
Gia đình là yếu tố phần tạo dựng Nên tính cách của một con người.
Ly hôn bố mẹ rồi cũng sẽ tìm được phúc mới cho mình chỉ có những đứa con bị bỏ lại là chịu nhiều tổn thương nhất.... Còn cố gắng được thì hãy cố gắng ít nhất là vì những đứa con do mình tạo ra nhé...!!! Những người mang chúng đến với cuộc đời, những người gánh trên vai trách nhiệm cao cả và "thiêng liêng nhất ".... Những người mang danh bố mẹ.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.