Nhứ Quả Lan Nhân

Chương 1:




Đêm ta trở thành hoàng hậu, ta đã mơ một giấc mơ.
Ta mơ thấy Tạ Nam Sơ cưới ta, chúng ta cưỡi ngựa đi đến cuối cánh đồng cỏ, đột nhiên hắn thay đổi sắc mặt và đẩy ta xuống ngựa, ta khóc lóc và đuổi theo hắn, cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta. Nhưng hắn chỉ nhìn ta một cách dửng dưng, không có gì khác ngoài sự chế giễu trên khuôn mặt.
Hắn nói, "Tô Như Thuấn, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy mình tốt hơn Tô Như Hoa."
Trái tim ta bị ép đau, ta nhìn hắn đi xa, không quay đầu lại một lần.
Một lần cũng không.
Bừng tỉnh lại ta mới phát giác đây là một giấc mộng.
   
Trước mắt vẫn là một mảnh màu đỏ.
Suýt nữa đã quên,Tạ Nam Sơ đã sớm không cần ta, hắn đem ta gả cho hoàng đế Nam Triều Ngu Tử Khê.
Như vậy hắn liền có thể cùng người trong lòng ở bên nhau.
1.
Quy cũ của Nam Triều thật quá rườm rà.
Chẳng qua chỉ là thành thân mà thôi, trên người phải mang cả đống trang sức vàng, bạc không nói, ngay cả biên độ lay động của khuyên tai cũng phải chú ý, càng đừng nói đến cái mũ phượng trên đầu sắp đè gãy cổ của ta.
Phu quân của ta, vị hoàng đế cao quý nhất Nam Triều không biết là đang đi nơi nào rồi.
Ta cũng chỉ muốn đem mũ phượng tháo xuống nghỉ ngơi một chút, cả đám nha hoàn trong phòng liền đồng loạt quỳ xuống, bọn họ nói với ta điều này không hợp quy củ, nếu bị phát hiện họ sẽ bị chém đầu.
Chỉ là, chưa đợi đến chém đầu thì cái đầu này của ta cũng sắp rớt xuống rồi.
Ta gật gù dựa vào đầu giường mà ngủ, trong mơ ta nhớ tới khi còn ở thảo nguyên, ta và Tạ Nam Sơ cũng cưỡi chung một con ngựa, niềm vui sướng đó cứ như đám mây phiêu du trên bầu trời nhưng còn chưa để ta nhìn rõ phong cảnh xung quanh, liền bị hắn đẩy xuống.
Hắn nói, "Tô Như Thuấn, ngươi cũng xứng sao?"
Ta quả thật không xứng.
   
Ta chính là đầu sỏ khiến mẫu hậu khó sinh mà chết, cũng là sao chổi khiến Bắc Triều hạn hán ba năm.
Cứ như vậy, ta liền bị Tạ Nam Sơ tiến cử, ép buộc gả cho Ngu Tử Khê làm hoàng hậu.
Cánh cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, ta sợ đến mức tim hẫng một nhịp.
Người tới tựa hồ nhận thấy được không ổn, lại gõ cửa thêm một lần, "Ta có thể vào trong không?"
Là giọng nam, cả cái hoàng cung này có thể vào được đến đây trừ nam nhân là phu quân của ta chắc chắn là không còn người nào khác.
Trở về phòng mình mà còn câu nệ như vậy, thật là kì quái.
Ta có hơi hoang mang, nhưng vẫn lớn giọng bảo vào đi.
Do khăn trùm đầu che mất nên ta không nhìn thấy mặt Ngu Tử Khê mà chỉ thấy một đôi giày đen được thêu chỉ vàng.
Trước khi đến đây, Tô Như Hoa đã đến phòng kể với ta những tin đồn về Ngu Tử Khê.
Hắn là đứa con do tiên đế Nam Triều đi vi hành bên ngoài sinh ra, đến tám tuổi mới được tìm về, đại thần tìm được hắn trong một cái miếu hoang, lúc bị tìm thấy trong tay hắn còn đang cầm nửa con chuột chết dở.
Nghĩ đến hắn chắc là một người có dáng vẻ gầy gò, thấp bé, tóm lại không thể phù hợp thẩm mỹ của Bắc triều
"Là tiểu công chúa Bắc Triều sao?" Hắn hỏi.
Giọng nói dễ nghe thật, luyến láy đầu đuôi khiến tim ta khẽ rung.
Ta băn khoăn không biết người đàn ông này có vấn đề về đầu óc không, ngoài ta ra thì còn có mấy người sẵn sàng thành hôn với hắn.
“Hay là vợ của Ngu Tử Khê?” Nửa câu sau dường như đang tự lẩm bẩm một mình.
Ta đang sững sờ nhìn vào phần trên chiếc giày của hắn, thì trước mặt ta đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Không biết hắn lấy gậy như ý vén khăn trùm đầu của ta lên từ lúc nào.
Ta ngước nhìn lên liền ngây người.
Đường đường là một nam tử làm sao mà có thể trắng như vậy?
Một đôi mắt đào hoa đang nhìn xuống ta, đôi mắt đen mờ, có lẽ là do uống rượu mà khuôn mặt có chút đỏ thẫm, nhưng tuyệt nhiên không hề nữ tính, đôi môi thấm rượu trông còn đẹp hơn cả môi ta.
"Ngươi còn chưa có trả lời ta?" Hắn câu khóe miệng, "Ngươi là ai?"
"Tô Như Thuấn." Ta bị nụ cười của hắn làm chói mắt
   
"Bây giờ nàng chính là thê tử của ta."
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn những hạt châu đung đưa trên mũ phượng.
"Nặng không, sao không tự mình tháo xuống?"
Ta gật đầu, nhưng lại nghĩ đến những lời nhà hoàn nói, liền lắc đầu.
"Bọn họ nói trước khi bệ hạ đến thì không được tháo xuống".
"Đừng nghe bọn họ nói." Hắn xắn tay áo, ngón tay mảnh khảnh lướt qua tóc của ta bắt đầu cởi bỏ mũ phượng,"Từ nay về sau đây là lãnh địa của nàng, nàng thích làm gì cứ việc làm"
"Vậy người thì sao?", Vừa mở miệng ta liền hối hận, hắn chính là hoàng đế.
"Ta? Ta chính là bị vợ quản nghiêm, đều nghe theo nàng." Ngu Tử Khê nhẹ giọng nói. Ta đỏ mặt, không chỉ bởi vì lời nói đó mà còn vì cánh tay đang choàng sau cổ ta
Trang sức trên người gần như đã cởi xong, ta ngồi trên giường nghĩ bước tiếp theo, chẳng hạn uống một ly rượu?
"Bệ hạ, chúng ta uống một ly đi." Ta đứng dậy rót một ly rượu rồi đem đến cho hắn.
   
Ngu Tử Khê thoáng nhíu mày, trên mặt có chút bất đắc dĩ, "Không cần gọi ta là bệ hạ."
Dừng một chút, lại nói, "Vừa rồi đích thật có uống hơi nhiều, hiện tại thật sự uống không nổi nữa."
Ta nghĩ thấy cũng có lý, nhưng quả thực nếu không uống rượu ta cũng không biết phải làm gì tiếp.
Ta ngửa đầu một cái liền uống hết ly rượu.
   
Đang định giúp Ngu Tử Khê uống luôn ly còn lại thì đột nhiên tay bị nắm lấy, Ngu Tử Khê lẳng lặng nhìn ta, dùng sức một cái liềm đem ta kéo đến, trong ngực một mảnh mềm mại.
Quanh đầu phảng phất mùi rượu, hắn nỉ non bên tai ta: "Uống thêm một ly cũng không phải là không được…"
Ý thức cuối cùng trong đầu ta gần như sụp đổ, ta phải bám chặt vào tấm màn đỏ treo lủng lẳng để giữ cho mình vững vàng.
Mặc dù Tô Như Hoa biết nhiều hơn ta, nhưng những gì nàng ta nói không hoàn toàn chính xác.
Nàng ta nói Ngu Tử Khê xấu xí không nói nên lời, cao chưa đến mét sáu.
Là giả.
Nàng ta còn nói Ngu Tử Khê nhu nhược, ốm yếu.
Cũng là giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.