Nhớ Em

Chương 57: Khẽ hôn




Editor: Yang Hy.
Tấn Hi nghẹn họng nhìn trân trối, hắn vốn dĩ cho rằng Khương Tuệ là lừa hắn, không nghĩ tới cô thực sự có bạn trai.
Nếu đổi người khác, có lẽ hắn còn nghĩ Khương Tuệ có thể chia tay, nhưng Trì Yếm vừa nhìn liền biết là không dễ chọc, hắn ủ rũ cụp đuôi đi về.
Trì Yếm nhìn người đi xa, trong cửa thò ra một cái đầu, do dự kêu anh: "Trì Yếm?"
Trì Yếm: "Ừm." Anh đi tới.
Khương Tuệ ở trong nhà không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng trái tim đang đập thình thịch của cô lại nảy lên một loại cảm giác chờ mong: "Anh nói gì với anh ta vậy?"
Trì Yếm thay giày vào nhà, rũ mắt đối diện với ánh mắt chờ mong của cô.
Vào một buổi hoàng hôn của tháng mười một, bên ngoài gió thổi mạnh, trong nhà lại yên tĩnh, cô tựa như thẹn thùng vì ánh mắt của anh, mắt ngấn nước, nhưng mà cô vẫn không chịu dời tầm mắt đi.
Trì Yếm bước qua chỗ cô, giọng nói vừa nhạt vừa lạnh: "Nói tôi là bạn trai của em."
Anh không có lựa chọn lừa cô, nhưng cũng không dám nhìn biểu tình của cô lúc này.
Khương Tuệ sửng sốt, bình tĩnh lại một chút mới cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Má cô đỏ lên, đến lúc phản ứng lại thì cô đã ở trong phòng.
Khương Tuệ không thể lừa dối chính mình, cảm giác hưng phấn nho nhỏ lan toả đến tận tim, lấp đầy những ý nghĩ anh đã từng ném mình cho Trì Nhất Minh.
Cô cực kỳ sung sướng, lăn lộn trên giường hai vòng, cho nên anh là thích cô, đúng không?
Cô chưa từng yêu đương nghiêm túc, gặp được loại tình huống này, nhất thời cũng có chút mờ mịt. Sau khi do dự một lúc lâu, Khương Tuệ đã đăng một bài -
【Tình hình của chủ nhà rất phức tạp, có một vị tiên sinh vẫn luôn lúc lạnh lúc nóng với chủ nhà, hôm nay anh ta đột nhiên tuyên bố với người ngoài chủ nhà là bạn gái anh ta, anh ta có thật sự thích tôi không? Chủ nhà cũng không biết mình có thích anh ta hay không.】
Năm nay rất thịnh hành chuyện hỏi ý kiến, Khương Tuệ vừa đăng bài, phía dưới liền có người phản hồi.
【L1: Oa, lúc lạnh lúc nóng, tra nam.】
【L2: Chủ nhà, anh ta khẳng định là thích cô, không thích cô tôi sẽ ăn phân.】
【L3: Muốn xem lầu 2 ăn phân, tôi đồng ý với ý kiến tra nam của lầu 1.】
【L4: Lúc nghe thấy tin này chủ nhà vui mừng hay là tức giận?】
Khương Tuệ nhịn không được giải thích:【Không, anh ta không phải tra nam, chỉ là tính cách tương đối lạnh nhạt thôi. Lúc nghe được tin này tôi cảm thấy vừa khiếp sợ vừa vui vẻ.】
【L6: Vậy chủ nhà thích anh ta rồi.】
Khương Tuệ nhịn xuống đỏ mặt, cảm thấy trái tim thiếu nữ đang đập thình thịch, cô giả vờ bình tĩnh nhắn lại:【Ừm, nhưng rốt cuộc anh ta có thích tôi không?】
Trong lúc nhất thời phía dưới có rất nhiều chủ ý.
【L7: Nghe miêu tả, điều này thật khó xác định, nếu không chủ nhà ngược anh ta đi, giả bộ ở bên người khác để kích thích anh ta.】
Khương Tuệ gần như lập tức bỏ qua biện pháp này.
【L8: Lầu 7 không đáng tin, cách làm này nếu là rất thích, sẽ đặc biệt làm tổn thương người ta. Chủ nhà, lúc lạnh lúc nóng cũng có thể là không có cảm giác an toàn, nghe cô nói người kia tính cách lạnh nhạt, nếu không cô trêu đùa một chút, xem anh ta phản ứng thế nào.】
Cách nói này được rất nhiều người tán đồng.
Nếu có thể, Khương Tuệ còn muốn hỏi trêu đùa thế nào, nhưng mà hỏi cái này, không khỏi cảm thấy có chút thẹn, cô đóng bài, cảm thấy mặt nóng đến sắp thiêu cháy.
Tiếng tim đập không ngừng phóng đại trong hoàn cảnh an tĩnh như vậy, cô đột nhiên cũng rất muốn biết, anh có thật sự thích cô không?
Trì Yếm nhìn Khương Tuệ sau khi nghe thấy câu nói kia, bước chân hỗn loạn chạy vào phòng, đôi mắt tối lại, anh không nói gì.
Khương Tuệ rốt cuộc vẫn là... không chịu tiếp nhận loại quan hệ này.
...
Ngày hôm sau chính là thứ sáu, Khương Tuệ nhận được thông báo liên hoan của CLB Kịch.
Cô tham gia CLB Kịch chính là vì ở đây nhàn nhã, bởi vậy phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt.
Tống Cần Cần chấn động tinh thần, Khương Tuệ quả thực là báu vật quốc gia của CLB Kịch bọn họ, cô đi nhất định mọi người đều đi, cô không đi như vậy mọi người chắc hẳn đều không muốn đi.
Tống Cần Cần nói: "Đi đi, buổi liên hoan này sẽ không chơi đùa quá phận đâu, CLB Kịch của chúng ta cũng không phân cao thấp, sẽ không bắt người kính rượu, tan học ăn một bữa cơm là có thể về nhà."
Trần Thục Quân đồng ý đi, cô nàng thấy Khương Tuệ lên đại học vẫn ngoan như vậy, mỗi ngày đúng giờ về nhà, một chút hoạt động giải trí cũng không có liền nhịn không được khuyên nhủ: "Tuệ Tuệ, chúng ta cùng đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Khương Tuệ không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng cũng đồng ý: "Được."
Tống Cần Cần rất cao hứng, quả nhiên Khương Tuệ nguyện ý đến, gần như các thành viên đều đến, vốn dĩ cô nàng cho rằng Tấn thiếu cũng sẽ tung tăng đi theo, không nghĩ tới hôm nay lại không thấy bóng người.
CLB Kịch đặt phòng ở một nhà hàng khá yên tĩnh, Tống Cần Cần cực kỳ biết chọn chỗ, hương vị cũng không tồi, nhà hàng giống một cái sân nhỏ, trong sân còn trồng trúc, phòng riêng của bọn họ có tên là "U Thúy".
Lúc Khương Tuệ và Trần Thục Quân đi vào, phần lớn mọi người đã tới. Tống Cần Cần kích động vỗ vỗ chiếc ghế nhỏ bên cạnh: "Tới đây, bên cạnh chị còn chỗ."
Bọn họ đi qua đó ngồi xuống, phần lớn nam sinh trong CLB Kịch đều từng gặp qua Khương Tuệ, hoặc là nghe qua tên cô.
Lúc này gần như tất cả ánh mắt đều rơi trên người Khương Tuệ, cô gái mười tám tuổi, mặc chiếc áo khoác màu xanh bạc hà vô cùng đơn giản và quần jean, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Đôi mắt long lanh, được cô nhìn như có cảm giác bị điện giật, vài nam sinh hướng nội đã đỏ mặt cúi đầu. Số ít nữ sinh mếu máo, trong lòng thầm mắng hồ ly tinh không đoan trang, câu dẫn Tấn Hi còn chưa đủ, vậy mà còn liếc mắt đưa tình đoạt mất tất cả nổi bật.
Nói vậy rất oan uổng cho Khương Tuệ, cô trời sinh đã có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đuôi mắt còn hơi nhếch lên, mang theo một chút ánh sáng nhàn nhạt, ba phần tươi đẹp bảy phần kiều diễm, diện mạo xinh đẹp quá mức câu hồn, nhìn qua quả thật không có cảm giác đoan trang của Tiểu gia Bích ngọc[1].
[1] Tiểu gia Bích Ngọc: là một câu thành ngữ, nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê cát".
Nhóm người đều trẻ trung có sức sống, sau khi mọi người lần lượt giới thiệu, đồ ăn cũng được bưng lên, Tống Cần Cần cực kỳ tri kỷ, nước ngọt bia đều chuẩn bị, cô nàng không có lừa Khương Tuệ: "Không thể uống rượu thì uống nước ngọt, mọi người hãy xem CLB Kịch như nhà mình, không cần câu nệ."
Cũng là vì Tống Cần Cần am hiểu lòng người, trong lúc nhất thời không khí cực kỳ thả lỏng.
Có một cô gái giả vờ vô tình hỏi: "Khương Tuệ, hôm nay sao không thấy Tấn Hi đi theo cậu vậy?"
Lời này vừa nói ra, không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Ý cười trên khoé miệng Khương Tuệ cũng phai nhạt đi, cô nhìn cô gái kia một cái, bình tĩnh nói: "Nếu bạn muốn biết có thể đi hỏi anh ấy."
Cô gái kia vốn nghe nói Khương Tuệ rất dễ gần, tính tình không tồi, cho rằng lúc này cô sẽ xấu hổ, không nghĩ tới cô lại thản nhiên như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy mình có vẻ tâm cơ keo kiệt, cô ta ngượng ngùng cười cười.
Trần Thục Quân nói trắng ra: "Trương Tử Hoan cậu có ý gì, lời này của cậu vừa nghe liền biết là không có ý tốt."
Tống Cần Cần vội vàng hòa hoãn không khí: "Tấn Hi vốn dĩ cũng không phải thành viên của CLB Kịch chúng ta, Trương Tử Hoan em đừng nói chuyện lung tung. Chỉ ăn cơm thôi thì không thú vị, chúng ta chơi một chút trò chơi đi."
Cô nàng rất cố gắng điều tiết bầu không khí, qua một lát mọi người liền quên đi chuyện kia.
Lúc mọi người đang chơi, Khương Tuệ cúi đầu nhìn di động.
【Trì Yếm, em ở bên ngoài liên hoan với bạn.】. 𝒯ìm‎ 𝑡𝗿𝘶𝒚ệ𝑛‎ ha𝒚‎ 𝑡ại‎ ++‎ 𝒯𝗿Um𝒯𝗿𝘶𝒚𝑒𝑛.𝐕𝑛‎ ‎ ++
Cô biết vấn đề an toàn không thể nói đùa.
Đáng tiếc Trì Yếm có lẽ đang bận, anh không trả lời cô.
Mãi cho đến khi bữa ăn kết thúc, di động Khương Tuệ cũng không vang lên.
Thành viên khác thấy cô thất thần, nhiệt tình kêu cô: "Khương Tuệ, muốn cùng chơi trò chơi không?"
Khương Tuệ lấy lại tinh thần, cô gật gật đầu, cười nói: "Được."
Trần Thục Quân ríu rít giới thiệu: "Cái này gọi là xúc xắc, cậu tùy ý báo một con số trong hộp xúc xắc, sau đó đối phương đoán tin hay không, không tin thì sẽ mở ra xác minh, cộng tất cả xúc xắc trong hộp làm kết quả, nếu kết quả lớn hơn số báo, vậy thắng. Chúng tớ làm mẫu cho cậu xem."
Khương Tuệ học hỏi không chậm, cô nhìn hai vòng liền gia nhập với mọi người.
"Bốn cái năm."
"Năm cái năm."
"Sáu cái sáu."
"Không tin, mở, ha ha ha tôi thắng."
Khương Tuệ gia nhập đội của Trần Thục Quân, tuy cô báo số hơi chậm một chút, nhưng lại tăng tỉ lệ thắng của bọn họ.
Di động Khương Tuệ vang lên, cô cúi đầu nhìn.
Thời gian đã là 21:32, Trì Yếm nhắn lại:【Địa chỉ?】
Anh định tới đón cô, trong mắt Khương Tuệ lộ ra ý cười, cô gửi địa chỉ của U Thuý sang cho anh.
"Tuệ Tuệ, mau tới chơi đi."
Lại thêm mấy vòng, đội Khương Tuệ thua. Theo thường lệ là con trai trong đội sẽ uống rượu thay con gái. Tim Khương Tuệ đập rất nhanh, cô nghĩ đến chuyện Trì Yếm rốt cuộc có thích mình không, đột nhiên cô muốn lớn gan một chút, mím môi lên tiếng: "Tôi sẽ tự uống."
Cô uống hết một ly bia.
Lúc Trì Yếm tới đón, cô đã uống tổng cộng ba ly.
Không nhiều lắm, Khương Tuệ không có say, chỉ là khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh ôn nhu, đến Tống Cần Cần là một cô gái cũng nhìn đến mặt đỏ tai nóng.
Nhận được tin nhắn của Trì Yếm, Khương Tuệ tạm biệt mọi người: "Tôi đi trước."
Tống Cần Cần tuy tiếc nuối nhưng cũng không cản cô: "Đi đường cẩn thận."
Có người chủ động hỏi: "Có cần tôi đưa cậu về không?"
Khương Tuệ lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."
Cô đẩy cửa phòng ra, tháng mười một gió đêm có chút lạnh, nhưng mà có lẽ là khẩn trương, cô nhìn bóng đêm cũng thấy mê ly.
Người đàn ông dựa vào bên xe, tầm mắt anh nhìn ánh đèn ở nơi xa, tay cắm trong túi. Bởi vì khí chất lãnh đạm ngạo mạn, xung quanh có rất nhiều người nhìn anh, nhưng mà không ai dám đi tới nói chuyện.
Thậm chí bởi vì cô muộn như vậy còn chưa về nhà, sắc mặt anh không quá tốt, lạnh đến có chút dọa người.
Tâm tình Trì Yếm cực kỳ không tốt, đêm nay anh mở hội nghị khẩn cấp, như thường lệ để làm gương tốt anh tắt điện thoại, không nghĩ tới hội nghị kết thúc đã hơn chín giờ, anh mới thấy tin nhắn của Khương Tuệ trên di động.
Đến nhà cũng không về, anh trực tiếp tới nhà hàng đón Khương Tuệ.
Sau khi thành niên anh sống ở đảo Hoành Hà, cũng không biết bây giờ đã khác với mười mấy năm trước, mười giờ đêm đối với những sinh viên cú đêm trẻ tuổi tinh thần phấn chấn mà nói chỉ vừa mới bắt đầu, thật sự rất sớm.
Trì Yếm xoay người liền thấy cô. Vào một đêm tháng mười một, cô đứng dưới ánh đèn, đôi má ửng đỏ như trái đào.
Trên đường tới đây, Trì Yếm đã nghĩ tới rất nhiều lời răn dạy lạnh lùng.
Anh sẽ nói với cô rằng tình cảnh của cô hiện giờ rất nguy hiểm, cũng không an nhàn như cô nghĩ, muốn nói cho cô biết, chạy đi liên hoan với một đám người lung tung là hành vi ngu xuẩn cỡ nào.
Thậm chí, anh nghĩ, cấm loại hành vi này cũng là cần thiết.
Trì Yếm mím môi, mặt vừa thối vừa lạnh, anh vừa muốn nói thì cô gái bỗng nhiên nhào vào trong lòng anh.
Thần kinh đình trệ một lát, gần như là theo bản năng vòng tay ôm lấy eo cô.
Dưới đèn đường, người đàn ông dựa vào bên xe, cô gái giống như đạn pháo nhỏ đánh vào ngực anh. Sự lạnh lùng của Trì Yếm đều bị đánh nát, sự hờ hững trong mắt cũng vỡ tan, anh muốn nói cái gì?
Dường như đã không còn nhớ rõ.
Gió trở nên vừa nhẹ vừa triền miên, anh thấy nóng vì độ ấm trên người cô, ngón tay có chút phát run, cô đang làm cái gì vậy?
Mặc kệ là làm cái gì, đây là cái ôm đầu tiên mà Khương Tuệ cho anh.
Anh cứng đờ như bức tượng đá.
Tim Khương Tuệ cũng đập rất nhanh, cô nâng mắt, cảm thấy một chút cồn trong thân thể đang đốt cháy.
Anh có thích cô không?
Thích bao nhiêu?
Trong lòng ngực người đàn ông rất lạnh, như là dính vào nhiệt độ của gió đêm tháng mười một.
Trên đường thỉnh thoảng lại có người đi qua lặng lẽ nhìn bọn họ, nhưng mà lúc này hai người cũng không rảnh mà để ý. Khương Tuệ đỏ mặt ngẩng đầu, không biết là tác dụng của cồn hay do tim đập, cô nghe thấy mình nhỏ giọng hỏi anh: "Anh có thích em không?"
Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy đôi mắt đen nhánh còn muốn thâm trầm hơn màn đêm vài phần.
Trì Yếm cau mày, tựa như suy nghĩ cô đột nhiên trở nên thật khó giải quyết, cũng không nói chuyện.
Khương Tuệ cắn môi, lại lần nữa áp sát lỗ tai vào ngực anh, lần này cô nghe được nhịp tim của anh, từng nhịp giống như tiếng trống, như là câu trả lời của anh.
Vì sao không thể nói chứ?
Cô nhớ tới những câu bình luận kia, đột nhiên lấy hết can đảm giữ mặt anh lại.
Cô nhìn chằm chằm vào môi anh, khẩn trương đến hơi thở cũng run rẩy.
Hầu kết chuyển động, Trì Yếm nhẹ nhàng đẩy bả vai cô, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh chắc chắn như của người giám hộ: "Em uống rượu, đừng làm loạn."
Không, cô cố tình tiến về trước một bước. Nhịp tim của anh rõ ràng không nói như vậy, tim anh đập rõ ràng còn nhanh hơn cô, nhưng sắc mặt lại lạnh nhạt như không có việc gì.
Cô nhón chân lên, anh quá cao, tay nhỏ giữ lấy tóc anh, làm người đàn ông này cúi đầu xuống một chút.
Tại một khắc đó gió ngừng thổi, một chút ấm ấp mềm mại dán vào trên môi anh.
Anh biết, không nên cúi thấp đầu.
Tháng mười một gió rõ ràng không lạnh như vậy, nhưng anh lại phát run. Cô cực kỳ ngây ngô, rồi lại mang theo dũng khí không biết từ đâu tới, lung tung trêu chọc, thậm chí hôn cũng nhẹ như vậy.
Cô nhón mũi chân, anh lại không chịu cúi xuống, cô cũng chỉ có thể thỉnh thoảng chạm vào môi anh như chuồn chuồn lướt nước, bàn tay nhỏ bởi vì khẩn trương, nắm đến da đầu anh phát đau, nhưng Trì Yếm không nói gì.
Khương Tuệ thật sự cảm thấy thẹn muốn khóc, bởi vì quá thấp, điều này hoàn toàn khác với ý nghĩ lúc trước.
Quá mệt mỏi, thật xấu hổ.
Nếu có thể, cô muốn che đôi mắt đen nhánh của anh lại, sau đó tìm một chỗ để chôn mình, cô giống như đang diễn một vở kịch ấu trĩ, người đàn ông không hề phản ứng, chỉ dùng đôi mắt quạnh quẽ kia nhìn cô, trong mắt phản chiếu ra bộ dáng của cô.
Cô mới nghĩ như vậy, thì trời đất liền quay cuồng, cô và anh đổi vị trí. Sống lưng Khương Tuệ đè trên thân xe, kim loại lạnh lẽo làm cô có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt. Một tay anh chống ở bên má cô, nâng cằm, hung hăng cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.